Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Ông già đáng ghét.

Buổi sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Rex đã rời giường gõ cửa phòng Cách Ngôn, hồi lâu sau cũng không có người đi ra mở cửa, Rex lập tức đẩy cửa đi vào.

Không gian bên trong phòng không lớn lắm, sau khi tiến vào quét mắt một vòng là có thể nhìn thấy vị trí đặt giường lớn, màn không có buông xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng Cách Ngôn đang nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên giường, Ám Dạ rúc trong ngực cậu, chân sau cũng đặt trên người cậu, nhẹ nhàng ngáy khò khè, kẹp ở nách bên phải cậu là một quả trứng.

Một màn ấm áp như vậy lại bị Rex tàn nhẫn phá vỡ, ánh nắng rực rỡ từ ngoài cửa chiếu vào, căn phòng trở nên bừng sáng, Cách Ngôn bị tiếng mở cửa đánh thức khi mở mắt ra lại bị ánh sáng mạnh kích thích phải nhắm mắt lại, xoay người sang một bên, xách Ám Dạ lên dùng làm miếng che mắt, có thể nói là vô cùng lười biếng.

Ám Dạ đột nhiên run rẩy, sau ba giây, một tiếng hét phẫn nộ xuyên thủng trần nhà.

"Ám Dạ!!! Sao ngươi dám dái dầm?"

Mùi khai của nước tiểu át cả không khí tươi mát trong phòng, cả căn phòng trở nên hôi thối đến mức không ngửi được, đặc biệt là giường của Cách Ngôn, một bãi nước tiểu lớn, một nửa thì lưu lại trên người Cách Ngôn, khăn trải giường và cả ván giường đều ngấm nước tiều, bị mùi khai bao vây, muốn ngủ tiếp thật là khó.

Sau hai mươi phút, Ám Dạ quỳ gối ở góc tường nghĩ lại, vẻ mặt xấu hổ.

Ngươi là một con ma thú thì xấu hổ cái gì, có giỏi thì đừng có đái dầm!

Cách Ngôn biểu tình vặn vẹo ngửi ngửi quần áo của mình, tuy rằng đã thay bộ mới, cũng đã giặt sạch bộ cũ với khăn trải giường, cơ bản không còn mùi khai lưu lại, nhưng có lẽ do ảnh hưởng của tâm lý, cậu luôn cảm thấy trên người vẫn còn lưu lại mùi nước tiểu.

Không bao lâu sau, Rex lại mang theo một cái làn bước vào, đây là đồ ăn sáng của bọn họ, mùi vị của đồ ăn hôm nay giống với ngày hôm qua.

"Lại là đồ ăn của Tây Trai?" Lực chú ý của Cách Ngôn miễn cưỡng dời đi.

Rex "Ừ." Một tiếng, đem đồ ăn bày lên bàn, còn có hai bình sữa dê, một lọ là dành cho Ám Dạ, nhìn thấy sữa dê, Ám Dạ quyết định ăn xong rồi suy nghĩ tiếp, tung tăng tung tăng chạy tới, cũng may là Cách Ngôn còn việc khác, bằng không còn lâu mới cho phép nó lại gần.

"Ngươi thích uống sữa dê?" Cách Ngôn biểu tình kỳ quái nhìn hắn, nhìn không ra hắn còn có loại sở thích này, thế nhưng sẽ thích uống sữa dê.

Rex đặt một lọ sữa dê khác trước mặt cậu, "Cho ngươi."

Cách Ngôn kinh ngạc một chút, "Sữa dê tanh lắm, ta không thích uống."

"Sữa dê của Tây Trai không tanh, một lọ giá năm đồng vàng." Rex bình tĩnh ném ra những lời này.

Sữa dê này đương nhiên không phải là sữa dê bình thường được vắt từ một con dê bình thường mà Cách Ngôn nghĩ tới, mà là sữa của một con dê sừng.

Dê sừng là một con ma thú cấp sáu, lực công kích xếp vào loại trung trong các con ma thú cấp trung, là loại ma thú sống theo kiểu quần cư, cho nên rất khó bắt giữ, trừ phi là bắt gặp được một con dê sừng lạc đàn, nếu không người bình thường căn bản không bao giờ bắt được, nhưng bởi vị sữa dê sừng cực kỳ ngon, cho nên một vài quý tộc sẽ ngẫu nhiên tập hợp nhân lực vào rừng Ma Thú bắt giữ một con dê sừng, bởi vậy chỉ có quý tộc và kẻ có tiền mới uống sữa dê sừng.

Cách Ngôn cũng không biết mấy việc này, nghe được giá là năm đồng vàng không khỏi trợn trừng mắt nhìn về lọ sữa dê trước mặt, dung lượng nhiều nhất cũng chỉ là khoảng tầm 500l, mấy ngụm liền uống hết, thế nhưng lại đáng giá năm đồng vàng, khó trách tên Stanley kia nói đồ ăn ở Tây Trai đều thực quý, thật sự không hề giống cái quý mà cậu vẫn tưởng, không muốn lãng phí năm đồng vàng cậu đành phải nâng lọ sữa dê lên uống một ngụm.

Vừa vào miệng liền nếm được vị thơm ngọt mềm mại như tơ lụa, không quá ngọt, những mà vị sữa cực kỳ đậm, quả thực một chút mùi tanh cũng không hề có, nhưng lại vẫn giữ nguyên một vài tính chất đặc biệt của sữa dê, nhưng mà vẫn thực sự rất đắt, Il lúc trước ăn một bữa cơm giá năm đồng vàng, nhưng đó là trong tình huống bị lừa, có thể thấy được là với năm đồng vàng cậu có thể ăn được mấy bữa ngon ở thủ đô St.Langer.

Cách Ngôn lại uống thêm mấy ngụm nữa, không chú ý liền rất nhanh thấy đáy, quay đầu nhìn thấy Ám Dạ giương mắt trông mong nhìn về phía mình, cậu nhìn nhìn đã thấy cái lọ đã rỗng ruột, lông mày nhíu lại, "Lần sau nếu còn dám đái dầm, thì ngay cả một lọ ta cũng không cho ngươi uống."

Ám Dạ thất vọng cúi đầu, không cho thì không cho, hắn còn có thịt.

Ăn xong bữa sáng, bọn họ liền nghỉ ngơi ở trong sân, sân yên lặng lại ấm áp, không có ồn ào giống như bên ngoài, nhưng mà có người lại cố tình đánh vỡ bầu không khí yên bình nơi đây.

"Đại thiếu gia, lão gia có việc muốn tìm ngươi, muốn ngươi hiện tại liền đi gặp hắn." quản gia của gia tộc Caroll, Mason đứng trước mặt Rex, thời điểm nói chuyện rất lễ phép, rất nghiêm túc nhưng lại hơi cao ngạo, ngoại trừ lão gia Sidney và phu nhân Aviva thì hắn chính là người có quyền nhất trong cái nhà này, chỉ vì hắn rất được Sidney tin tưởng, có khi Aviva còn kém hơn cả hắn.

"Người đó là ai?" Cách Ngôn trên dưới đánh giá Mason một lần, lén lút hỏi Rex.

"Quản gia." Rex nói xong mới trả lời Mason, "Ta đã biết."

Lời nói là nói như vậy, còn hắn ngay cả ý muốn đứng dậy cũng đều không có.

Mason lập tực không vui nhăn mi, vầng trán vì tuổi già mà xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn, cái chau mày này ngược lại càng khiến cho khuôn mặt hắn thêm phần nghiêm khắc, ngữ khí nói chuyện so với lúc nãy lạnh đi mấy phần, "Xin đại thiếu gia đừng khiến cho ta khó xử, ngài vẫn nên đi cùng ta đi gặp lão gia, bằng không lão gia sẽ tức giận."

Nhưng mà thực hiển nhiên, Rex cũng không thèm phản ứng với bộ dáng này, hoặc nên nói, hắn cũng chả muốn phản ứng với cha của hắn, nếu trước kia thì hắn sẽ cho người cha này một ít mặt mũi, như từ giờ chở đi thì sẽ không còn nữa.

"Nếu không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi."

Mặt Mason thoáng chốc lạnh đi, quét mắt mỉa mai nhìn Cách Ngôn một cái rồi nói mấy lời lạnh nhạt: "Đại thiếu gia ở bên ngoài rèn luyện một năm xem ra cũng không học được thứ tốt gì, có một vài người không đứng đắn thì thiếu gia tốt nhất vẫn không nên quen biết bọn họ làm gì."

Cách Ngôn cảm thấy dường như gặp phải quỷ, liên quan gì đến cậu, cậu chỉ là một người qua đường, mấy người không đứng đắn là cái quỷ gì, cậu là một thanh niên tốt biết cầu tiến nhé, cậu quay đầu hỏi Rex: "Rex, chúng ta hẳn là nên kính già yêu trẻ nhỉ, đăc biệt là những người già cả mắt mờ, hay mấy ông già tự cho là đúng lại mắt cao hơn đầu, cho rằng chỉ cần bày ra bộ dáng gia trưởng thì bản thân liền trở thành bề trên của chủ nhân, rõ ràng chỉ là một người hầu, còn tưởng rằng thân phận mình cao quý, giống như một con trâu, chẳng lẽ kéo hắn từ chuồng bò lên ở nhà của chủ nhân, thì nó liền biến thành người không bằng, người như vậy kỳ thật rất đáng thương, ngươi nói có phải hay không?"

Đáy mặt Rex lộ ý cười cực nhạt, "Ngươi nói đúng."

Hai người kẻ tung người hứng khiến cho Mason tức chết.

Mason vung tay áo, mặt xanh nói: "Đại thiếu gia, ta muốn khuyên ngươi, ngươi không nghe thì thôi, thế nhưng ngài không nên dung túng cho mấy tên không đứng đắn xỉ nhục ta, việc này ta nhất định sẽ báo lại với lão gia." Nói xong hắn liền thở phì phì rời đi.

"Nhìn thấy không, đối phó với mấy ông già không biết xấu hổ này thì nhất định không được nương tay, bằng không kẻ bất lợi chính là bản thân, làm người cái gì cũng có thể khoan nhượng, nhưng mấy kẻ gây hại cho mình thì tuyệt đối không nên." Cách Ngôn đối với bóng lưng của Mason làm một bộ mặt quỷ, xoay người liền truyền thụ một ít kinh nghiệm cho Rex.

Có lẽ là do sáu chữ ông già không biết xấu xổ làm hắn vui vẻ, khóe miệng Rex hơi nhếch một chút, ngũ quan vỗn dĩ lạnh lùng trở nên nhu hòa đi một ít, khiến cho Cách Ngôn nhìn đến đờ người ra.

Cậu vẫn luôn cho rằng Rex sẽ không bao giờ cười, hóa ra hắn cũng sẽ cười, hơn nữa mấy anh chàng đẹp trai hiếm khi cười một khi đã cười thì tuyệt đối quyến rũ, chậc chậc, cậu đột nhiên hiểu lý do vì sao mấy cô nàng mỗi khi gặp một anh chàng đẹp trai nào đó liền kích động hét chói tai, ngay cả chính bản thân cậu khi nhìn thấy anh chàng trước mắt đây cũng bị chói mù con mắt rồi, nếu ở thế giới của cậu, Rex dù không dựa vào thực lực, thì cũng có thể dựa vào khuôn mặt mà kiếm cơm.

Mason hận Cách Ngôn và Rex tới ngứa răng, ở gia tộc Caroll này, ngay cả phu nhân Aviva cũng chưa từng dùng thái độ đó để nói chuyện với hắn, vậy mà chỉ một đại thiếu gia không được quan tâm lại dám dương oai giễu võ trước mặt hắn, nếu không dạy dỗ hắn một chút, thì về sau hắn làm sao có thể tiếp tục phát uy ở gia tộc Caroll được nữa, sau khi trở về, hắn liền thêm mắm thêm muối vào hành vi của hai người kể cho Sidney nghe, còn nói Rex muốn chính lão gia đi gặp hắn, hắn sẽ không tới.

Những lời nói bịa đặt khiến cho Sidney tức giận đến mức vứt hết toàn bộ đồ đạc trên bàn, "Cái thằng Rex này thật không biết phép tắc trên dưới gì hết, thế nhưng không thèm bỏ cha nó vào mắt, ta thật sự muốn nhìn, năng lực của hắn rốt cuộc lớn đến mức nào, đi, bây giờ qua đó xem."

Mason đi theo sau hắn, nhịn không được đắc ý cười rộ lên.

Hai người chủ tớ cực kỳ tức giận đi vào sân nhỏ của Rex, Cách Ngôn đang chơi cùng với Ám Dạ trong sân, Rex thì ngồi ở một bên nhắm mắt dường như đang minh tưởng, hình ảnh an tĩnh hiền hòa.

Thấy một màn như vậy, Sidney cũng không hề cảm thấy mềm lòng, nhớ đến mấy việc mà Aviva nói với hắn hôm qua, lửa giận tronglòng bốc cao đến mấy mét, "Tên bất hiếu này, đứng lên cho ta!"

Tiếng hét giận dữ uy nghiêm vang vọng trong không trung.

Ám Dạ bi kịch bị dọa sợ lập tức trốn ra đằng sau Cách Ngôn, nhô đầu ra dùng đôi mắt xanh trắng rõ ràng mở to nhìn người vừa mới đến, trong mắt toàn là tò mò, nhưng rất nhanh nó liền cảm thấy không có gì thú vị, lại tiếp tục tự nghịch bốn chân của mình ở một bên.

Rex mở to mắt, nhíu mày nhìn về phía Sidney: "Có việc?"

"Ngươi dám nói chuyện như vậy với cha đẻ của mình sao?" Sidney nhìn cái thái độ này của hắn liền biết quản gia không hề nói sai, hắn xác thực không hề để người cha này của hắn vào mắt, nếu tối hôm qua nghe được lời nói của Aviva hắn còn có chút do dự , còn bây giờ hắn hoàn toàn nghĩ thông, chưa làm được cái trò chống gì mà nó đã dám ngồi lên đầu hắn rồi, sau này chẳng biết nó còn dám làm mấy việc bất hiều nào nữa.

"Cha?" Rex đột nhiên cười nhẹ một tiếng, tiếng cười đầy châm chọc, "Thật khó cho ngươi còn nhớ mình có một đứa con trai là ta, nhưng mà ta lại càng hy vọng ta không phải con của ngươi, ta chính là một chút cũng không nghĩ tới muốn một người cha giống như ngươi."

"Phản rồi!" Sidney tức giận, bị lời nói của hắn chọc đến mặt đỏ tía tai.

Mason lập tức tiến lên đỡ hắn, một bên khuyên nhủ, một bên đổ thêm dầu vào lửa: "Lão gia đừng nóng giận, không cần vì một tên bất hiều mà làm hại thân thể, ngài không cần lo lắng, ngài còn có tiểu thiếu gia Stanley."

"Đúng rồi, may mắn ta còn có Stanley." Sidney nhớ tới đứa con út, trừng mắt liếc Rex một cái: "Lúc trước là ngươi không nói tiếng nào liền đi ra ngoài rèn luyện, một năm không hề trở về, hiện tại lại dám trách ta không coi trọng ngươi, chính miệng ngươi nói, thì tự ngươi phải làm được đúng không? Ngươi vì sao lại không học Stanley mà ngoan ngoãn một chút."

Giữa hai đầu lông mày của Rex lộ ra mấy phần không kiên nhẫn, ánh mắt mang theo sát khí, "Nếu ngươi tới để nói những lời này, thì cút đi."

"Ngươi nói gì vậy, thế nhưng dám bảo cha ngươi cút đi, nhưng năm gần đây, những gì ngươi học được đều vứt đi đâu rồi hả?" Sidney vừa mới hạ hỏa lại lập bị khơi mào, nhưng mà nói đến Stanley, hắn liền nhớ tới một việc, "Nghe nói ngươi muốn tham gia tuyển chọn Kỵ Sĩ Rồng, chuyện này đừng hòng mơ tới, để một mình em trai ngươi đi là đủ rồi, hắn so với ngươi thông minh hơn nhiều, lại khiến cho người người yêu thích, tài năng cũng không kém gì, gia tộc Caroll giao cho hắn còn tốt hơn giao cho ngươi...."

Nghe được như vậy ánh mắt Mason lóe lóe, tuy rằng trước kia hắn biết lão gia có ý muống giao lại gia tộc cho tiểu thiếu gia, nhưng là chưa từng nghe hắn chính miệng nói ra, hiện tại hắn nếu đã nói ra những lời này trước mặt đại thiếu gia, hẳn là nghiêm túc, xem ra hắn về sau nên lấy lòng tiểu thiếu gia nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro