Lãng Quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa rơi nặng hạt xuống rừng trúc ,sấm chớp hòa vào tiếng vó ngựa. Nói đúng hơn là một cơn bão, cuộc truy đuổi thần tốc mà dẫn đầu là Vua của nước Lăng Nguyệt - Lăng Dương Mặc,nước mưa rơi lã chã xuống mặt chàng làm cho khuôn mặt chàng lộ rõ vẻ đẹp mê hồn như lạc vào hư mộng , ngũ quan tạc như vẻ đẹp thiên giới. Ánh mắt chàng chứa rõ âu lâu về phía bóng người phía trước ,sự lo lắng ,lo sợ dẫn chàng đến bờ vực thẳm nơi có bóng dáng nhỏ bé ấy ,tiếng ngựa giảm dần chàng bước xuống nhẹ tiến tới ngắm nhìn nàng. Đúng vậy ,nàng là hoàng hậu- Nguyệt Lâm Yên người vợ hắn yêu thương nhất, nàng mang vẻ đẹp thuần khiết, nhẹ nhàng sự mộc mạc của nàng như mang đến một khu rừng thiên giới. Chàng như muốn với tới nàng ,càng tiến gần nàng, nàng càng lùi xuống đến mép bờ vực, là bi thương ông trời cũng đang khóc cùng nàng . ''Yên nhi ,ta sai rồi , xin nàng hãy quay lại với ta xin nàng ....'' chàng có lỗi với nàng, lừa dối nàng và không hiểu suy nghĩ của nàng'' Dương Mặc ,kiếp này mãi mãi ta sẽ quên chàng '' Câu nói cuối của nàng chỉ là những giọt nước mắt cùng nàng rơi xuống vực. Không kịp nữa ,nàng đã đi ,chàng như muốn nhảy cùng nàng. Binh lính đã kịp ngăn cản chàng , đúng vậy chàng phải gánh gian sơn ,bá tánh trên vai , nhìn xuống vực chàng đau như cắt , cả đời này Lăng Dương Mặc ta chỉ có nàng...Mấy năm sau ,đất nước Lăng Nguyệt trở thành đất nước cường quốc, nhân dân bá tánh đều một lòng hướng vua , quan trong triều đã tấu chương đề nghị vua lập hậu trấn giữ đông cung. Nhưng chàng không đồng ý ,và nói hậu chỉ có một là '' Nguyệt Lâm Yên'' từ đó ai cũng biết tình cảm của Vua nước Lăng dành cho Nguyệt Hoàng Hậu. Là Hoàng hậu duy nhất được Vua Lăng lấy làm vợ mà không lập phi tần khác. Dù nàng không còn trên dương gian nhưng đông cung nàng luôn được chàng giữ gìn . Đến mãi khi Lăng Dương Mặc sắp lâm trung ,ước nguyện muốn đến vực thẳm ấy lần cuối '' Cuối cùng ta có thể đến với nàng'' .Nước Lăng Nguyệt có được Minh Vương tốt ,nhưng lạ thay không ai biết Vua mất lúc nào mộ cũng không có, chàng như tiên nhân đến không biết đi không hay . Bấy giờ nước Lăng Nguyệt lưu truyền rằng:
''Lăng Quốc có Mặc tiên
Hoa thành có Yên Lâm
Tình là những giọt lộ
Nàng đi cuốn mưa bay
Nhân gian có mình chàng
Quốc dân thái thịnh bình
Đế vương sầu trong bóng
Tương tư chỉ ai hay
Lặng ngắm nhìn giang sơn
Lặng lẽ bước hư không
Tìm tới nơi có nàng ''.
Chuyện tình của Vua Lăng Nguyệt chưa phải là hết,dù chết nhưng họ vẫn nợ nhau ,nợ nhau một mối tình . Kiếp này họ có tình nhưng không có duyên , một người nhớ một người quên . Số phận bắt họ xa nhau. Nhưng tình yêu của họ vẫn còn vướng trên dương gian. Đặng kiếp này còn vướng kiếp sau. '' kiếp này ta mãi mãi quên chàng '' '' cả đời này ta chỉ có nàng '' . Kiếp này họ không thuộc về nhau nhưng trái tim chỉ chứa hình ảnh nhau . Nợ thì phải trả , phải chăng ông trời đã nhìn cảnh ai oán bi thương mà sắp đặt họ ở kiếp khác. Giờ đây nàng là không còn là hoàng hậu mà là nữ sinh cao trung bình thường dù kiếp trước hay kiếp này nàng vẫn giữ vẻ đẹp thuần khiết mộc mạc ấy nàng - Lâm Yên Nhi . Chàng không còn là vua một nước , không còn là người đứng đầu nhưng vẫn giữ được khí chất vương giả cao lãnh . Chàng vẫn đẹp như người đời nói là tiên nhân hạ phàm. - Mặc Tu Lăng. Hai con người từng là Vua là Hậu ,từng trải qua sóng gió bên nhau, người còn người mất. Liệu kiếp này họ có ở bên nhau trọn đời không. Hay là chỉ còn những giọt nước mắt bi ai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro