Chương 130: Gặp lại người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Izu tròn mắt, là Rashu, cậu thiếu niên lần trước đã cứu cô khỏi bọn côn đồ, sau đó cô lại gặp cậu đứng trước cổng trường cách đây không lâu nữa. Cô thật sự không thể nghĩ ra được vì lí do gì mà cậu ta lại đứng lù lù trên kia trong cái khoảng thời gian này, chẳng những thế, có vẻ như cậu và Mochi còn có quen biết. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh hiện tại, ít nhất thì cậu cũng là hy vọng sống sót duy nhất cho cả anh và cô.

- Rashu, kéo anh lên đi!

Bên cạnh thái độ lạnh nhạt của Rashu, Mochi không tỏ bất cứ vẻ khẩn trương nào, mặc dù anh đã cảm giác được tay mình càng ngày càng bất lực. Chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ không thể duy trì cái dạng lửng lơ thế này nữa. Trạng thái con người... quả thật là bất tiện. Anh phải đánh cược rồi, nếu như anh không thể khiến cho thằng nhóc quái gở trên kia cứu mình, anh sẽ phải buông tay...

Và buộc phải lộ thân phận của mình...

Rồi chấp nhận bị giam cầm vĩnh viễn...

Hoặc là tự tay lấy đi tuổi thọ của cô gái ngốc mà anh đang ra sức bảo vệ này đây.

Anh không muốn... Thật sự không muốn làm tổn hại cô chút nào. Ván cược này, anh nhất định phải thắng.

Rashu vẫn đứng khoanh tay trên miệng vực, không hề có chút biểu hiện muốn cứu người.

- Anh vừa ra lệnh cho ta sao? Anh nghĩ ta là ai vậy? Là con cáo ấy sao? Hay là mấy đứa chết hụt như Kanjo và Kasumii?

Mochi mặt không biến sắc, nhàn nhạt buông một câu:

- Em không cứu, anh sẽ mách anh Dara!

Izu thầm than khổ. Nếu Rashu không cứu, cả hai sẽ còn sống để mách Dara sao?

Thế nhưng, câu nói của Mochi lại khiến cho Rashu thoáng xanh mặt. Tuy nhiên, biểu cảm ấy nhanh chóng được thay thế bởi một nụ cười ma mãnh.

- Tsu, anh...

Rashu bất ngờ cúi xuống túm lấy mớ dây leo đang níu giữ mạng sống của Mochi và Izu, đáy mắt ánh lên tia độc ác:

- ... đang uy hiếp ta đấy à? Hả?

Tiếng "hả" vừa dứt, chùm dây leo cũng theo đó mà bị bứt rời. Izu hoảng sợ thét lên một tiếng, nhưng Mochi lại không nói gì thêm, chỉ cắn răng cố nắm chặt mớ dây leo đang nằm gọn trong tay Rashu.

- Rashu, làm ơn... cứu...

Izu bây giờ run tới mức không thể nói hoàn chỉnh. Nếu như không phải là Mochi đang giữ chặt tay cô thì có lẽ cô đã không thể điều khiển bản thân bám vào cái gì khác nữa. Chỉ cần nhìn thoáng xuống bên dưới thôi, cô đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi. Cô không phải là đứa sợ độ cao, nhưng đối mặt trực tiếp với cái chết thế này, cô dù có gan bằng sắt cũng không thể tránh khỏi sợ hãi. Chẳng cần biết Rashu có quan hệ gì với nhà Tian, cũng chẳng quan tâm đến cách xưng hô lạ thường của cậu ta với Mochi nữa, cái cần thiết bây giờ là phải sống bằng mọi giá. Sức mạnh của Rashu, cô cũng đã chứng kiến rồi. Cậu ta hoàn toàn có khả năng cứu được cả hai người mà chẳng cần ai trợ giúp. Cái khó là phải làm sao cho cậu ta cứu đây?

Tian, Tian! Ôi cái gia tộc này, sao mà rắc rối thế không biết!

Rashu hờ hững liếc mắt nhìn Izu một cái, rồi lại nhanh chóng dời mắt trở về Mochi, hoàn toàn không có vẻ gì là nhận người quen.

- Ta có nên buông tay không nhỉ?

Rashu nhếch miệng cười, một nụ cười rất đẹp nhưng đầy khiêu khích. Mochi vẫn không đáp, và có lẽ anh cũng sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Rashu nữa, chỉ nhắm nghiền mắt, mặc cho số phận sắp đặt.

Thiếu niên tóc nâu sau khi khiêu khích lại không nhận được bất kỳ phản kháng nào, khẽ chau mày, mắt chằm chằm cố tìm từng thay đổi nhỏ nhặt trên gương mặt tĩnh lặng ấy.

Thời gian trôi qua, bất giác cậu thở dài, chợt động tay kéo cả hai con người kia lên khỏi miệng vực trước sự ngỡ ngàng của Izu. Đút lại hai tay vào túi quần soóc, Rashu nhàn nhạt nhắc nhở:

- Thật vô vị. Không được nói cho anh ta biết đấy!

Xong đâu đấy, chàng trai dứt khoát quay lưng, đi mất hút sau làn sương mù mờ ảo. Không hiểu sao Izu nhìn bộ dáng ấy lại giống như đang chạy trốn hơn.

- Mochi, em ấy...

- Nó không sao đâu! Tự đến được sẽ tự về được thôi. Cậu lo cho mình đi thì hơn.

Mochi thở phào một tiếng. Tính tình của cậu nhóc này anh cũng không lạ nữa, cũng không phải là xấu xa gì, chỉ là có chút bướng bỉnh và kiêu ngạo. Lần này chỉ có một mình Rashu bị nhốt ở nhà không cho đi theo, có lẽ trong lòng đã đầy bất mãn rồi, vậy nên cho dù có phát hiện ra anh và Izu đang gặp nguy hiểm cũng sẽ không xuất hiện ngay, đợi cho khi anh gần kiệt sức mới lộ mặt chơi đùa, còn sau đó quyết định cứu hay không là tùy vào tâm trạng. Bởi vậy anh mới cố gắng liều mạng treo mình bên vách núi, chờ cho tâm tình cậu thỏa mãn một chút, nhưng rốt cuộc bởi vì không chịu được mấy lời thê thảm của cô gái ngốc kia mới dẫn đến tình huống sau đó. Anh biết là Rashu chịu ra tay cứu là vì cậu ta thừa biết anh có thể an toàn trở lên, chỉ là thân phận sẽ bị lộ. Tuy nhiên việc đó cũng đồng nghĩa với việc cậu lén lút trốn xuống Nhân Giới bại lộ, và chắc chắn Dara sẽ không ngần ngại tẩn cậu một trận rồi đá trở về. Cậu nhóc này, cuối cùng vẫn chỉ e ngại mỗi anh ấy thôi. Vậy nên, trước mắt thì cậu quyết định cứu người trước. Cậu tin là Mochi sẽ không tố cậu sau việc làm này. Mochi cũng không có ý định đó thật. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm thì anh liền dìu Izu tránh xa miệng vực đến nơi tương đối an toàn, lấy ra một chiếc khăn sạch, thấm thêm ít nước từ những chai nước suối trong cái túi còn rơi lại lúc anh lao đến chụp lấy cô.

- Đưa tay cậu đây!

Mochi có chút đau lòng khi nhìn thấy những vết trầy xước trên tay chân Izu vì bị va chạm vào vách đá. Tuy nhiên, Izu càng hoảng hốt hơn khi nhớ đến vết thương trên người Mochi còn nghiêm trọng hơn nhiều.

- Cậu mới phải đưa tay đây đấy, ngốc!

Cô gái mím môi rút lấy chiếc khăn ướt trên tay Mochi, tay kia khéo léo kéo tay chàng trai sao cho đừng chạm vào những vết thương hở bị dây leo nghiến vào. Mochi nhướng mày. Anh không nghĩ là cô sẽ hành động như thế, lại còn nói anh ngốc. Anh còn có ngày bị nói là ngốc cơ... Thằng nhóc Rashu mà nghe được, thế nào cũng lăn ra cười nữa cho mà xem. Cơ mà... từ lúc anh quen biết cô gái này, hình như anh cũng ngốc hơn thì phải...

Chàng trai đành phải ngoan ngoãn cởi áo khoác trắng bên ngoài với vô số những vết bẩn, vết xước và tay áo đã nhuốm màu máu ra, để lộ chiếc áo thun cổ tròn đơn giản cùng với vết thương dữ tợn kéo thành một đường từ cổ tay xuống bàn tay phải. Anh nghe được cô gái nào đó hít một ngụm khí lạnh, sau đó cuống quít nắm chặt khăn ướt bắt đầu nhẹ nhàng chạm lấy tay anh.

Nhìn Izu đang cẩn trọng lau từng vết máu khô dính trên tay mình, Mochi không biết nên vui hay nên buồn nữa. Đối với anh, những vết thương thế này là quá nhỏ nhặt so với những vết thương do Âm khí gây ra, chưa kể là anh cũng có khả năng hồi phục rất tốt nữa. Thế nhưng, cái nét nghiêm trọng trên gương mặt xinh xắn kia cứ như thể đang cho rằng anh sắp phải chặt tay ấy. Thấy người mình yêu quan tâm đến mình như thế, nói không vui là nói dối, nhưng thật sự thì...

Đáng tiếc, anh không thể nhận quá nhiều từ cô gái này được.

Dòng suy nghĩ đột ngột bị cắt đứt, bởi lẽ... vừa có một giọt nước gì đó âm ấm rơi cổ tay đang được làm sạch của anh. Mochi ngạc nhiên nhìn xuống mái đầu đen nhánh cúi gằm trước mặt. Không biết từ lúc nào mà chiếc khăn trắng đã bị màu máu đỏ loang lổ gần hết. Đôi tay nhỏ nhắn cố gắng nhẹ nhàng miết khăn tới bàn tay anh hình như vừa khẽ run lên. Anh hơi nghiêng đầu:

- Zu, cậu khóc đấy à?

Một giọt nước nữa lại rơi xuống. Izu cuống quýt bất chấp cánh tay còn chưa được làm sạch của mình lên mà dùng sức quẹt khóe mắt đến đỏ ửng, đầu vẫn không hề ngẩng lên:

- X... Xin lỗi...

Izu xấu hổ nhận ra ngay cả giọng mình cũng khàn hơn rồi.

Cô sợ hãi! Thật sự rất sợ hãi! Dù rằng cuối cùng cô cũng đã thoát chết, nhưng cảm giác tử vong kinh hoàng vẫn còn đó. Từng giây phút treo trên vách đá trôi qua khiến cho nỗi tuyệt vọng cùng hối hận trào dâng như thủy triều. Chỉ khi đứng trước bờ vực sinh tử cô mới có thể hiểu rằng được sống là hạnh phúc cỡ nào.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi thì xong đời rồi. Chỉ cần hắn chậm hơn một bước, chụp hụt một cái, cô sẽ lập tức trở thành khối thi thể không toàn vẹn vô cùng thê thảm và đáng sợ. Đã vậy, cô còn liên lụy đến hắn, lôi hắn vào nguy hiểm chỉ vì sơ sót của chính mình. Cô chỉ là một nữ sinh bình thường luôn sống trong sự bảo bọc của anh trai từ nhỏ đến lớn, có bao giờ biết được cảm giác sống sót dưới lưỡi hái của Tử thần thế này đâu? Khoảng thời gian treo lơ lửng trên vách núi đã mài mòn hết sự bình tĩnh cùng sức chịu đựng của cô rồi.

Những dòng nước mắt sợ hãi cứ trào ra khiến cô phải bỏ ngang việc đang làm, điên cuồng dụi mắt. Mochi nhìn mà còn không hiểu được sao. Anh thở dài đưa bàn tay còn lại lên cản động tác của Izu lại, cất giọng trầm ấm :

- Không cần phải che giấu trước mặt tớ. Cậu nói chúng ta là bạn mà.

Ngừng một chút, anh tiếp:

- Tớ... cũng cảm thấy rất sợ hãi.

Sợ hãi vì suýt chút nữa lại đánh mất cô, suýt chút nữa lại trơ mắt nhìn cô rời xa anh mà không làm gì được.

Giống như lần đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro