Chương 154: Vương quốc Suizokukan (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào mừng đến với bữa tiệc cung đình của vương quốc Suizokukan trong hàng ngàn năm qua, bữa tiệc chúc mừng vì ta đã bắt được thằng cháu bướng bỉnh.

Vị Quốc vương uy quyền mặt đầy cảm xúc theo thói quen dọng quyền trượng xuống làm rung chuyển mặt đất. Giọng ông âm vang khắp cung điện. Izu có thể thấy bộ râu ông phấp phới theo từng âm thanh phát ra, cảm giác... ông ấy đang rất hào hứng thì phải. Dàn người hầu quanh đó như quá quen với cảnh này, sớm đã đưa tay vịn bàn và chén đĩa lại miễn cho bị cơn rung chấn làm rơi vỡ xuống đất.

Đứng trước bữa tiệc xa hoa sáng choang, Mochi chỉ biết cười khổ. Ông ngoại của anh, nếu cứ bất chấp mà phát ngôn mấy câu nói khó giải thích trước mặt Izu thế này thì anh biết phải làm thế nào đây?

- Đừng để ý, tớ chỉ đi có... bảy năm thôi.

Nói xong tự giác im bặt, chợt phát hiện ra mình càng giải thích lại càng không rõ ràng.

- Cậu đi đâu khi mới từng ấy tuổi?

Mochi hơi trầm mặc, cuối cùng chỉ thản nhiên cười nhẹ:

- Đi ở đợ!

Rồi kéo tay Izu bước tới chỗ ngồi.

Izu dở khóc dở cười. Tại sao cô lại quên mất nhỉ? Thời điểm bảy năm trước, là lúc Mochi và Sal thành lập hợp đồng kì lạ kia, thứ hợp đồng đã gắn kết hai cá thể cực kỳ khác biệt lại với nhau.

Chỗ ngồi của họ là chiếc bàn lớn xa hoa ở trung tâm cung điện. Bên trên được phủ lớp khăn trải bàn màu xanh nhạt hoa văn quý phái. Có vài lọ hoa xinh xắn trang trí giữa bàn. Những bông hoa lạ mắt đầy màu sắc nở bung với những kiểu dáng giống như vỏ sò, sao biển nhìn thật khó phân biệt thật giả.

Nhạc nền nhanh chóng vang lên. Là một khúc nhạc giao hưởng du dương êm ái, tạo cảm giác thật thư thái dễ chịu. Thức ăn nhanh chóng được mang ra bởi toàn những nam thanh nữ tú bước đi nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất, động tác nhã nhặn lịch sự. Trang phục của họ đồng bộ là một màu xanh nhạt với họa tiết trắng, trông cũng khá thanh thoát. Hương thơm từ những đĩa thức ăn bốc lên ngào ngạt, lưu luyến trên chóp mũi kích thích cảm giác thèm ăn vô cùng tốt. Izu không biết đây có thể gọi là những sơn hào hải vị không, vì tất cả đều được bày biện khá lạ mắt. Có nhiều món cô nhìn ra được, đa số là hải sản, có món chiên xào rưới nước sốt lên, có món canh, món hầm khói bốc nghi ngút. Còn có vài món cô nhìn không ra nguyên liệu, giống như là các loại thực vật nào đó mà cô chưa thấy bao giờ, được chế biến thành những món canh, súp đầy màu sắc bắt mắt, bên trên có rải ngò và tiêu bốc hương thơm phức.

Quan sát xong thức ăn mang ra, Izu lại tò mò nghiên cứu tới chén dĩa. Mắt cô gái tròn xoe lấp lánh, không phải vì thức ăn bày biện hấp dẫn mà là vì những chén dĩa này đây. Chúng được làm bằng đủ loại vỏ sò đầy màu sắc, bên trong trơn nhẵn, bên ngoài có vẽ ít họa tiết uốn lượn trông thật xinh xắn làm sao. Biết sao được, con gái có mấy ai không bị những thứ lóng lánh mê hoặc chứ?

Mochi liếc nhìn ánh mắt Izu, ban đầu còn tưởng cô tò mò, sau lại thấy ánh nhìn của cô chuyển hướng nhìn chằm chằm vào cái chén vỏ sò trước mặt, không nén được còn đưa tay miết nhẹ. Bây giờ thì anh cũng hiểu phần nào vấn đề rồi. Quả thật muốn cho cô ăn bốc. Chẳng lẽ anh không cuốn hút bằng mấy thứ nằm rơi rụng đầy đáy biển kia à? Cơ mà hiện tại anh không tiện phát tác, bởi ánh mắt nghiêm nghị nào đó vẫn đang chằm chằm khóa chặt lấy anh. Izu ở bên cạnh hơi rùng mình một cái. Chắc là cô cũng vừa phát hiện ra hành động có phần đáng sợ của vị vua kia. Cơ mà, chỉ cần cô nhìn kĩ một chút thì sẽ dễ dàng nhận ra ánh mắt của ông không còn gắt gao như ban đầu nữa.

Vị quốc vương sau khi cảm thấy gây áp lực đủ rồi mới thu hồi ánh mắt mà tiến lại vị trí trên cùng bàn mà ngồi xuống chiếc ghế vĩ đại đã được chuẩn bị sẵn cho riêng ông. Thanh quyền trượng đưa cho chàng trai hầu cận giữ lấy. Izu thấy anh chàng nọ có chút xiểng miểng bước lùi ra sau một bước, may mắn có một hầu cận khác kịp thời tiến lại giữ chung.

Một chiếc quyền trượng hai người giữ mới ổn, vậy mà ông ấy có thể cầm huơ huơ rồi dọng ầm ầm như thế, sức lực của vị quốc vương này lớn đến cỡ nào chứ? Izu không nén được thầm cảm thán.

- Ngươi hiểu ý nghĩa của buổi tiệc này chứ?

Quốc vương là người mở miệng trước. Không khí xung quanh chợt trầm xuống. Izu ngồi thẳng người, cảm thấy tình hình có vẻ căng thẳng. Hiển nhiên, câu hỏi vừa rồi là nhằm vào Mochi.

- Ông ngoại, không phải ông vừa nói rồi sao?

- Thằng nhóc nhà ngươi, đừng có mà giả ngốc! Ngươi thừa biết ta muốn gì mà. Nếu còn gọi ta hai tiếng "ông ngoại" thì đừng có bướng bỉnh nữa.

Mochi thoáng khó xử, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm trả lời:

- Ông, ông biết là cháu không thể...

Lời chưa dứt, mặt đất dưới chân cơ hồ run lên, khiến cho thức ăn trên bàn cũng theo đó mà va vào nhau lách cách. Mochi theo phản xạ nhích người chắn tay trước Izu một chút, mặc dù anh thừa biết, sức mạnh của ông không phải anh có thể so sánh, nhưng ít nhất anh tin ông cũng sẽ không xuống tay với mình. Nhưng mà, Izu không can hệ gì với nơi đây, anh không chắc rằng ông có giận cá chém thớt không nữa.

Ngay lúc căng thẳng, chợt một âm thanh mềm mại vang lên:

- Được rồi, ông còn tính hù dọa cháu trai với cháu dâu của ta tới khi nào?

Một chiếc quạt vải thanh nhã gõ gõ lên vai vị vua quyền lực. Người phụ nữ trạc ngoại tứ tuần không biết từ đâu xuất hiện. Có lẽ do vóc dáng ông ngoại của Mochi quá cao lớn nên vô tình che mất dáng bà khi bà bước tới. Người phụ nữ này mặc dù đã đứng tuổi nhưng trông vẫn vô cùng sắc sảo, từng cử động đều toát lên nét cao quý khó gặp, có thể thấy thời còn trẻ bà phải là một mỹ nhân khuynh thành đến thế nào.

Izu thầm ngưỡng mộ bà, không hề để ý tới cách gọi thân thiết dễ khiến cho người ta đỏ mặt ấy, nhưng có lẽ là cô không muốn biết tuổi thật của bà đâu. Bất giác, người bên cạnh cô chợt đứng dậy, cúi người:

- Bà ngoại...

Izu cũng giật mình đứng dậy, nhưng chẳng biết nên nói gì, chỉ vội vã cúi gằm mặt. Thật không nghĩ tới, đây là bà ngoại của Mochi sao? Có thể vẫn xinh đẹp như thế, mà đã có cháu lớn tới thế này rồi...

- Ai ai, hai đứa cứ tự nhiên. Có ta ở đây, ông ấy không có làm khó dễ hai đứa đâu.

Nói đoạn, bà mỉm cười nhẹ nhàng kéo kéo tay chồng. Ông ngồi đó nhíu mày nhìn chằm chằm Mochi một lúc, lại chuyển mắt nhìn Izu khiến cho cô gái cứng đờ không dám nhúc nhích. Cuối cùng, ông cũng thở dài kéo ghế trống lại cho vợ ngồi bên cạnh mình, khẽ khàng phất tay: "Nhập tiệc!"

Mochi thầm thở phào, kéo Izu còn đang đứng ngây ngẩn ấy ngồi lại xuống ghế. Tiếng nhạc du dương nhanh chóng chuyển bài. Từng đôi nam thanh nữ tú cùng nhau bước ra nhảy múa trong điệu nhạc. Những nụ cười tươi tắn trên môi, những bộ trang phục đầy màu sắc xen kẽ với nhau dưới nền nhạc trong trẻo, khiến cho khung cảnh bỗng chốc trở nên thực sinh động và đầy sức sống.

Mải mê nhìn họ biểu diễn, Izu còn không biết có ai đó đang "động tay động chân" với chén đũa của cô, cho đến khi cô quay lại thì trong chén vỏ sò màu ngọc nhạt đã xuất hiện một núi thức ăn nho nhỏ. Theo phản xạ nhìn sang, chàng trai nọ vẫn đang tỏ ra tập trung với thức ăn trong chén mình, nhưng hình như vành tai đã bắt đầu hồng hồng dưới ánh nhìn dò xét của Izu.

- Chào ông, chào bà, cháu tới muộn ạ!

Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên. Nhận được cái gật đầu của hai người lớn, ai đó mới nhanh nhảu sà vào bên cạnh Izu:

- Ý, tự nhiên ăn đi Rai, thức ăn nguội hết bay giờ.

Nari cười tươi tắn, hoàn toàn không chút để ý tới ánh mắt liếc xéo của Mochi. Izu thoáng chốc cứng đờ mất tự nhiên, chỉ có thể nhẹ buông vài tiếng, giọng dường như hơi lạc đi:

- Vâng, chị ăn ngon miệng...

Lại là Rai! Ngay cả chị họ của cậu ấy cũng biết Rai. Cô gái đó... vậy mà cũng đến nơi đây luôn rồi, ra mắt cả nhà ngoại của cậu ấy luôn rồi.

Izu cúi đầu, không ngước nhìn những tốp nhảy múa nữa, chỉ lầm lũi gắp thức ăn trong chén. Nhưng dường như đầu lưỡi cô cũng không còn cảm giác được vô ngon của những món ăn tinh xảo ấy rồi.

Mochi vẫn luôn chú ý đến Izu, thấy cô dường như ăn rất ít, nhẹ nhàng nghiêng đầu lại gần một chút:

- Zu, làm sao vậy? Không hợp khẩu vị của cậu sao?

Hơi thở của chàng trai vô tình lướt qua vành tai nhỏ nhắn khiến Izu suýt chút nữa đã đánh rơi đũa:

- Kh... Không có. Ngon lắm. Chỉ là... do tớ hơi khẩn trương thôi. Cậu đừng gắp thức ăn cho tớ nữa.

- Cố gắng ăn nhiều một chút. Sắp tới còn có nhiều việc lắm.

Mochi thấp giọng nhắc nhở một câu rồi lại tách ra khi vừa cảm thấy ánh nhìn của ông lướt tới bên này.

Ngay lúc ấy, chợt một cận vệ hoàng gia nhanh chóng bước tới quỳ giữa sảnh đường nghiêm trọng bẩm báo:

- Thưa Quốc vương, trạm gác phía Tây vừa báo lại, cách đây không lâu, ở đó chợt xuất hiện một cơn địa chấn lạ, nhưng khi đến nơi lại không phát hiện có ai ở đó. Chúng thần đã nhanh chóng triển khai người đi rà soát nhưng vẫn chưa có kết quả. Việc này, liệu...

- Ta đích thân đi xem!

Vị Quốc vương nhíu mày, dứt khoát buông đũa bước nhanh về phía lối ra.

Công việc của một vị vua là thế, bất cứ khi nào xảy ra chuyện cũng phải nhanh chóng giải quyết, ngay cả ăn uống cũng chưa chắc ăn được xong bữa, nào có phải nhàn hạ sung sướng như nhiều người vẫn thường nghĩ? Huống chi còn phải một thân quản lý cả một vùng đất rộng lớn như thế. Đây cũng là lý do mà ông làm đủ cách để bắt lại cho bằng được đứa cháu trai bướng bỉnh này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro