Chương 155: Vương quốc Suizokukan (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng chan hòa vạn vật.

Tiếng suối chảy róc rách trong trẻo.

Tiếng chim hót thánh thót vô tư lự.

Gió mơn man nhè nhẹ lay động những tán cây xanh biếc.

Đâu đó xa xa là hình ảnh núi non dập dờn mờ ảo.

Và đặc biệt là những kì hoa dị thảo trải dọc khắp ven đường.

Oa, đây là chốn thiên đường nào vậy?

Izu quả thực khó có thể kìm nén được cảm xúc của mình trước cảnh đẹp của vương quốc Suizokukan này. Nếu như bình thường, có lẽ bây giờ cô đang cực kỳ cao hứng muốn đi thăm thú khắp các địa phương của vương quốc xinh đẹp này, nhưng mà hiện tại...

Đôi mắt trong trẻo bất giác hạ xuống, nét lo lắng không giấu đi đâu được.

Sal... vẫn còn chưa rõ sống chết thế nào.

Cô nhảy xuống biển để cứu Sal, kết quả lại để Mochi cứu mình, cuối cùng cả hai bị kéo tới nơi này, nhà ngoại của Mochi. Ài... mọi chuyện rốt cuộc chỉ có thể vô lý đến thế là cùng. Dám cá là chẳng ai tin cho dù cô có được phép nói ra đi chăng nữa. Cơ mà, dường như cô không thấy Mochi đả động gì đến Sal. Hắn biết tin chạy tới cứu cô ngay, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, vậy hiển nhiên cũng biết chuyện của Sal chứ?

Sal chắc hẳn cũng có năng lực đặc biệt, chỉ là không biết năng lực ấy có giúp cậu ấy sống sót qua kiếp nạn này không. Rồi không biết Maru thế nào rồi. Thêm hai tên đã hại Sal nữa. Nhà Tian có biết chuyện này chưa? Cả việc cô và Mochi đột nhiên mất tích thế này, mai mốt trở lại, phải giải thích làm sao cho phải đây chứ?

Aaaa, sao rối vậy nè trời!!!

- Sao thế? Có tâm sự sao?

Nari từ xa bước tới, tay còn cầm thêm hai ly nước trái cây mát lạnh, mỉm cười đưa một ly cho Izu. Tiếp xúc qua vài lần, ít nhất cô có thể nhận ra cô bé loài người trước mắt đây không hẳn là Raizusa mà cô đã biết. Mặc dù dung mạo đều tương đồng, nhưng khí chất đã có sự khác biệt không khó để nhận ra. Raizusa là một cô gái kiên cường bản lĩnh, không quản khó khăn cùng anh trai lăn lộn khắp chốn với nghề hàng yêu diệt ma cực kỳ nguy hiểm, tính cách phóng khoáng bướng bỉnh với nét hoang dã không thể nào thay thế được. Còn cô gái này, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu trong sáng, bướng thì có thể có nhưng có lẽ sẽ dễ bị cái đứa em họ phúc hắc kia chọc cho tức chết.

- A, chị Nari, em không... Em chỉ có chút lo lắng...

Izu đỡ lấy ly nước, khe khẽ trả lời. Nhớ ban nãy, trong buổi tiệc, cô đã hoảng hồn khi thấy Mochi uống thứ nước có cái màu xanh xanh lạ mắt này. Cô sợ đây là một loại rượu gì đó thì lại khổ. Dù hiện tại không phải đêm trăng tròn, nhưng cô vẫn sợ sẽ xảy ra ngoại lệ đó.

Bữa tiệc diễn ra cũng không lâu lắm, cơ mà chưa kịp tàn thì đức vua đã trở về, nghiêm mặt gọi Mochi ra gặp riêng, sau đó Nari cũng kéo cô đi dạo.

- Đừng lo. Ông sẽ không hại em ấy đâu. Trông ông dữ dằn vậy thôi chứ cũng... tình cảm lắm.

- À, không phải chuyện đó. Em chỉ lo, em đột nhiên biến mất thế này... sợ là bạn bè gia đình sẽ cuống lên mất.

- Ra là chuyện này à, cũng không quá to tát đâu. Mochi sẽ có cách giải quyết thôi.

Nari mỉm cười hòa nhã, mặc dù cô chẳng biết rằng Mochi sẽ giải quyết chuyện này thế nào, nhưng lo gì chứ, người mà em ấy giao lưu... Chẹp, toàn là những nhân vật mà cô không thể với tới được. Khả năng của họ không phải điều cô có thể tưởng tượng.

Kéo Izu ngồi xuống một phiến đá nhẵn nhụi cạnh khóm hoa xinh xắn ven đường, Nari tìm cách khơi chuyện:

- À mà, làm sao em lại bị cuốn tới đây vậy?

- A... chuyện này, là do, bạn em bị rơi xuống biển, em mới cố cứu cậu ấy, sau đó bị cuốn vào xoáy nước, rồi... Mochi cứu em, cuối cùng lại tới đây.

Nari nghe xong, chân mày lá liễu hơi nhướng lên:

- Xoáy nước mở ra trước khi Mochi xuất hiện?

- À... cái đó, em cũng không rõ nữa. Khi ấy em quýnh quá nên không biết cậu ấy đến lúc nào.

Nari có chút trầm mặc. Xoáy nước là đại diện cho cổng vào của Suizokukan, nó sẽ không mở ra với con người bình thường, trừ phi...

Khẽ đánh giá Izu một chút, nhưng quả thật Nari không thể nhìn thấu một người bằng mắt thường được. Cuối cùng đành chép miệng.

"Thôi vậy, mặc kệ cô bé có phải con người không, chí ít thì cô bé này không phải kẻ xấu. Có lẽ cô ấy chỉ bị Mochi kéo đến đây thôi. Mình suy nghĩ quá nhiều rồi!"

- Ờm, vậy... em có tìm thấy bạn của em chưa?

Izu buồn bã lắc đầu. Nari ngẫm nghĩ một lúc. Dù sao biển cũng nằm trong phạm vi cai quản của vương quốc, không biết người bạn xui xẻo của cô bé này lành dữ thế nào rồi. Đợi ông về cô có thể nhờ ông thăm dò một chút. Không có tin tức mới là tin tốt nhất. Nếu là tin dữ, dù nghe hơi chua xót, nhưng chí ít có thể giúp mang thi thể của người đó về toàn vẹn, đó là trong trường hợp còn chưa bị cá rỉa.

- Bạn em tên gì? Nam hay nữ? Hình dáng ra sao?

- Cậu ấy là nam, tên Tian Sal, tóc xám tro, mắt bạc, da trắng lắm. Khi đó xa quá em nhìn không rõ cậu ấy mặc gì nữa, chỉ biết có mặc áo khoác trắng.

Nari thoáng chốc câm nín, cuối cùng dè dặt hỏi câu chốt hạ:

- Bạn thân của Mochi?

- Đúng ạ. Chị biết cậu ấy sao?

Nari:

- ...

Được rồi. Người này còn không đến lượt cô lo sống chết đâu. Cậu ta mà chết dễ như vậy thì cái thế giới này chắc diệt vong lâu rồi. Dù sao cũng là tin tốt. Cô lên tiếng trấn an Izu:

- Nếu là người đó thì không có gì phải lo đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vấn đề thời gian cũng không hẳn là không có cách giải quyết. Em, nếu muốn, có thể ở lại chơi ít hôm. Không chừng có thể gặp được bạn em lạc tới đây cũng nên. Chị chắc rằng em sẽ thích vương quốc này đó. Người dân nơi đây rất bình đẳng, hiếu khách, sống chan hòa với nhau. Như em thấy, mọi người, một khi đã bước ra khỏi cung điện là hầu như không còn giai cấp nữa. Quả đúng là thiên đường có phải không?

Izu tròn mắt:

- Thật sao? Đây là thế giới mà con người đang cố với tới, rất đáng ngưỡng mộ đó!

Nari mỉm cười, ánh mắt vừa tự hào lại thoáng chút hoài niệm. Cô cúi đầu, cầm chiếc muỗng nhỏ khuấy nhẹ ly nước:

- Ừa, vậy đó... Vậy mà nó... lại nhất quyết bỏ đi.

Nó?

- Aizzz... Em còn ai để đoán được nữa chứ? Mochi, tên nhóc đó, mẹ của nó đã qua đời lúc lâm bồn. Tin tức truyền đến đây, ông đã nổi giận đùng đùng. Ông thương con gái lắm, ông nghĩ nó hại chết con gái ông. Ông cho rằng cha con của Mochi đã mang con gái ông đi mất. Vì thế, cha của Mochi đã một thân một mình nuôi lớn em ấy, tránh gặp ông vì không muốn ông lại thêm một lần đau thương...

- Bẵng đi một thời gian, nói sao nhỉ? Gia đình Mochi gặp nguy hiểm trùng trùng. Không còn cách nào khác, cha của em ấy buộc phải gửi con trai đến đây lại. Đó là lần đầu tiên chị gặp tên nhóc đó.

- Chị đã từng được xem qua vài tấm chân dung của mẹ em ấy. Bà ấy thật xinh đẹp. Phải công nhận, Mochi có gương mặt rất giống mẹ, cho nên lần đó mặc dù ông vẫn còn rất giận, thậm chí còn muốn làm loạn cả cung điện lên thì cuối cùng vẫn là sấm to mưa nhỏ, ông đồng ý tiếp nhận nuôi dưỡng Mochi.

- Không khí ở cung điện cũng bắt đầu thay đổi kể từ ngày em ấy đến. Bà thì hết mực yêu thương cưng chiều nó. Ông thì ngoài miệng chê nó yếu đuối giống con gái rồi dốc sức truyền hết bản lĩnh cho nó. Nó cũng không phụ lòng ông, đêm ngày đều siêng năng học tập. Mà thằng nhóc này, không đáng yêu chút nào hết. Cả ngày mặt lúc nào cũng lạnh tanh chăm chăm vào việc học, chị thấy nhàm chán quá, nhiều lần tìm cách pha trò, vậy mà nó thậm chí còn không thèm nói tiếng nào, chỉ hờ hững liếc một cái rồi quay trở lại việc của mình. Em xem có đứa trẻ nào như nó không chứ. Cứ tưởng rằng nó đến thì chị sẽ có thêm đứa nhỏ chơi cùng, nào ngờ lại dư thêm một tên mặt băng. Chỉ khi thi thoảng ba nó ghé đến thăm, chị mới thấy cái bản mặt băng của nó vui vẻ một chút.

- Lớn lên một chút, nó cũng dần quen hơn với nhà ngoại. Đến lúc đó, ngay cả chị cũng không còn gì để dạy nó rồi. Phải công nhận, nhóc đó có đầu óc tiếp thu rất nhanh, gọi theo cách gọi của nơi em ở, là thiên tài đó. Sau ấy, nó bắt đầu tự tìm tòi học những phép... học những kiến thức cao hơn. Ông cảm thấy nó học quá nhiều sẽ không có tuổi thơ, vì vậy đã nhiều lần khuyên bảo nó, thậm chí là giấu sách vở bớt đi, thế nhưng vẫn không có tác dụng gì mấy. Nhiều lần nó bướng bỉnh khiến cho ông muốn nổi cơn tam bành, nhưng hễ cứ nhìn tới gương mặt càng lớn càng giống mẹ đó, ông lại không cách nào đành lòng xuống tay. Dù sao đó vẫn là cháu ruột của ông, là con trai duy nhất của người con mà ông hết mực thương yêu. Ông thương nó còn không hết, cùng lắm chỉ khắt khe ngoài mặt một chút, chứ sao mà nỡ làm đau nó chứ?

- Thời gian cứ thế êm đềm thôi qua. Đùng một ngày, tin tức đau lòng lại truyền đến... cha của Mochi... đã qua đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro