Chương 17: Ba điều thỏa thuận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thay đổi cách xưng hô? Nghe dễ dàng thật đấy, nhưng Izu còn lâu mới tin.

- Muốn tôi gọi cậu là "ngài" thì dẹp đi!

Mochi cười khổ. Ấn tượng của anh với cô lớp trưởng này tệ vậy sao?

- Đừng nghĩ xa như vậy. Nghĩ gần một chút thôi.

- Vậy gọi "mày tao" nhé?

- ...

Hình như là tệ thật rồi.

- Cậu xưng hô với mọi người trong lớp thế nào thì bây giờ cứ theo như thế đó.

Izu vẫn chưa hết nghi ngờ:

- Nhưng cậu cũng xưng hô y như tôi từ hôm qua đến giờ mà.

- Cậu thay đổi ra sao thì tôi cũng theo cậu.

Izu nhìn gương mặt như cười như không ấy, ngẫm nghĩ làm sao cũng cảm thấy câu nói vừa rồi của hắn còn có ý khác, nhưng nghĩ sâu hơn nữa thì rắc rối, nên cô quyết định cho qua.

- Vậy điều thứ hai là gì?

- Cũng dễ thôi. Tuần sau làm cơm trưa cho tôi.

- ... Nhà cậu không có đầu bếp à?

Vốn dĩ muốn vào được trường Kokka thì đại đa số đều là những cậu ấm cô chiêu thuộc các gia tộc có tiền có quyền, dĩ nhiên trong nhà đều có giúp việc quản gia đầu bếp riêng. Nhà nào mà ít gia nhân như nhà Haru thì mới là hiếm hoi. Nhưng câu hỏi của Izu hiển nhiên không phải là quan tâm đến nhà của Mochi, cô đang thầm bất mãn. Từ nào đến giờ cô chỉ nấu ăn cho mỗi ông anh trai, khơi khơi cái tên này ở đâu nhảy ra đòi cô làm đồ ăn trưa cơ chứ? Bạn bè trong lớp, nhất là nhỏ Miko nếu thấy thì thể nào cũng thêu dệt tá lả cho xem.

- Chốt một câu thôi, cậu có làm không?

- C... có!

Không muốn làm cũng phải làm. Dù sao thì xét về mức độ thì điều kiện này cũng không phải là quá khó khăn. Lỡ như hắn đổi ý tìm điều kiện khác khó xử hơn thì chỉ có cô chịu thiệt. Ai bảo cô tự trao nhược điểm vào tay hắn chứ? Làm thì làm, cũng chỉ có một tuần.

- Vậy điều cuối cùng?

- Hm...

Mochi xoa xoa cằm ngẫm nghĩ, cuối cùng chốt hạ:

- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra. Đợi khi nào tôi nghĩ ra thì sẽ nói sau.

Đầu Izu muốn bốc khói. Tên này lại định nhây nhưa với cô đây.

- Cậu đùa đấy à? Đợi cậu nghĩ ra biết đến khi nào? Cậu không định gạt tôi đấy chứ?

- Trông tôi không đáng tin vậy sao?

- Hiển nhiên. Còn cần phải hỏi sao?

- Nhưng tiếc thật. Cậu buộc phải tin thôi. Cậu gấp làm gì, hai điều kia còn chưa làm xong mà.

Izu mím môi. Trong mấy cuộc tranh luận thế này hình như cô chưa có khi nào thắng hắn. Thắng sao được cơ chứ? Hắn vừa ngang ngược vừa lươn lẹo, luật sư tương lai là đây chứ đâu.

- Được. Muốn tôi đợi thì tôi đợi. Xong hai tuần này mà cậu còn chưa nghĩ xong thì tôi...

- Hở? - Chàng trai nhướng mày - Cậu làm sao?

- Tôi...

Cứng họng. Izu chợt nhận ra bản thân không còn bất cứ thứ gì có giá trị uy hiếp đối với hắn. Cuối cùng hừ một cái quay đầu bước thẳng về phía cầu thang, để lại sau lưng kẻ nào đó vẫn còn cười cười mà nhặt cặp sách trên bãi cỏ lên, tiện tay lấy cái bánh tròn tròn mà cắn một miếng...

----------------------

Phải công nhận rằng, Sal là một chàng trai hay cười.

Anh cười như một thói quen khó bỏ. Nhưng nụ cười của anh tự nhiên lắm, chứ không giả tạo hay đểu cáng như nhiều đứa con trai khác. Nó khiến cho người ta bỗng chốc cảm thấy tâm hồn mình trở nên nhẹ nhàng và ấm áp vô cùng, hoàn toàn quên đi những chuyện nặng nề bức bối trong lòng. Izu thoáng ngẩn người. Khó khăn lắm cô mới có thể chớp mắt được một cái:

- Sal à! Tớ thật sự rất muốn sở hữu nụ cười của cậu đó! Bạn gái cậu chắc chẳng bao giờ giận hờn cậu được đâu nhỉ?

- Bạn gái? Ưm ưm... - Sal tròn mắt, lắc đầu - Tớ chỉ có em gái thôi!

- Hớ! Bớt xạo đi ông tướng! Ai thì không biết chứ như cậu mà còn không có bạn gái thì cả thế giới này ế hết.

- Tớ nói xạo cậu làm gì? Không phải tớ nói với cậu rồi sao? Nào giờ tớ chỉ có Mochi làm bạn thôi!

"Ừ nhỉ! Tự nhiên mình lại quên mất, có cái gã hung thần quái thai ấy bên cạnh thì ai mà lại gần Sal được! Ấy, sao tự nhiên lại có suy nghĩ này ta, liệu cái tên đó có đúng là con trai chính hiệu không nhỉ?"

"Ồ ồ! Bây giờ mới để ý nha, tóc của Sal hôm nay gọn gàng hơn hẳn luôn. Mình dám cá một ăn mười là gã đó đã nhúng tay vào "phù phép" cái gì rồi. Hắn quan tâm chăm sóc Sal, rồi còn giữ Sal khư khư như bảo bối ấy, hệt như đang giữ người yêu vậy!"

Gương mặt Izu thoáng sửng sốt với phát hiện quá ư là hợp lý của mình.

"Người yêu? Có khi nào..."

- Izu! - Miko từ bàn sau bỗng nói vọng lên - Cặp giỏ của cậu đâu rồi?

- Cặp giỏ?

Izu ngơ ngác nhìn xuống, bất giác hoảng hốt:

- Thôi chết! Giỏ của tớ...

Izu chợt nhớ lại, hình như trong lúc tức giận ban nãy cô đã vô tình làm rớt giỏ khi nào không hay, rồi cuối cùng kích động bỏ lên lớp quên mất tiêu luôn.

- Sao thế? Đừng nói là cậu để quên ở nhà rồi nha!

- Kh... Không có, nhưng mà tớ...

- A... Mochi đến rồi kìa!

Izu giật mình nhìn lên. Từ ngoài cửa, bóng dáng dong dỏng cao bước vào. Mochi một tay xách chiếc cặp đen của mình, vai bên kia mang theo chiếc giỏ màu hồng.

- Đi ăn với tớ mà lại để quên đồ thế này, lỡ gặp phải người xấu họ lấy luôn thì sao? - Mochi vừa nói vừa tiến vào đặt chiếc giỏ màu hồng lên bàn.

- Ă... ăn? Tôi ăn với cậu?

Izu sau thoáng ngớ ngẩn thì trừng mắt nhìn chàng trai, nhưng Mochi giả lơ như không thấy gì:

- Không sao đâu! Tớ đã nói là để tớ trả mà! Làm gì thì làm, cũng phải đáng mặt con trai chứ! - Mochi cười nửa miệng nhìn cô lớp trưởng, ý nhị huơ huơ một ngón trỏ.

Hắn ta đang nhắc khéo về điều thỏa thuận thứ nhất.

Nghĩ đi nghĩ lại, chính hắn đã tự thay đổi xưng hô của bản thân rồi. Hắn chỉ không muốn cô xưng "tôi" nữa thôi. Nhưng mà... cái câu nói cố ý gây hiểu nhầm vừa rồi là thế nào vậy?

Izu định mở miệng phản bác lại thì bất giác thấy ánh mắt tràn đầy ý cười của hắn lóe lên tia uy hiếp. Thật sự rất muốn bùng nổ, nhưng cô buộc phải nhịn. Cuối cùng thì khóe miệng của Izu vẫn cố kéo lên một cách miễn cưỡng, muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu khó coi:

- Vậy cảm ơn nha! Hôm khác tớ sẽ hậu đãi cậu lại đàng hoàng!

- Oa! Hay nha. - Giọng nói tinh nghịch của cô bạn tóc tém bàn sau vang lên - Izu, Mochi. Hai người... từ lúc nào thế?

Izu suýt nữa thì sặc... nước miếng.

"Bà nội ngốc xít này! Bà coi tui có chút điểm nào là quan tâm đến hắn không, bà nhìn kiểu gì mà lại đi hỏi câu đó vậy?"

- Mới sáng nay thôi!

Mochi chỉ nhún chân một cái đã nhảy gọn vào chỗ của mình.

"Thôi xong! Lại còn gặp ngay cái tên mặt dày này nữa."

Izu thầm than khổ.

"Càng mở miệng thì chỉ càng tạo cơ hội cho hắn châm chọc. Thôi thì... Im lặng là vàng vậy!"

Ngay cái lúc Izu đang gật gù với suy nghĩ của mình, thì Mochi đã rút từ trong cặp ra một chiếc điện thoại trông cực kỳ quen thuộc. Izu giật thót, kịp thời phát hiện ra, đó chính là cái điện thoại đang lưu giữ bức ảnh đáng xấu hổ của cô. Mochi thản nhiên như không rê ngón tay lại ngay nút nguồn bấm một cái...

"Rầm"...

Màn hình chưa kịp sáng lên thì Izu đã nhanh tay đập vào tay Mochi đè ngược xuống với tốc độ ánh sáng khiến điện thoại bị lật úp.

- Lớp trưởng, cậu...

- M... Mochi... Cuối tuần này cậu có rảnh không?

Vài cặp mắt tròn xoe xung quanh đổ dồn. Không gian lớp bỗng chốc tự nhiên yên tĩnh hẳn. Izu xoa trán.

"Thôi xong! Hết câu để hỏi hay sao mà lại hỏi câu này hả trời! Uầy, làm gì mà há hốc mồm nhìn tớ như người ngoài hành tinh vậy Miko? Tiêu, tiêu rồi, tiêu thật rồi! Nhỏ này hình như có đam mê viết tiểu thuyết ngôn tình thì phải. Người có trí tưởng tượng bay cao bay xa như nhỏ không biết đang nghĩ tới cái gì rồi. Kìa Sal! Sao đến cả cậu cũng tròn mắt nhìn tôi như thế hả, làm ơn đã nhìn thì nhìn cho kĩ vào, nhìn cho rõ sự thật. Ánh mắt cậu chắc phải sáng hơn nhỏ bạn mê ngôn tình kia chứ nhỉ?"

Izu rối trí nghĩ linh tinh một lúc mới tìm được lí do thích hợp:

- Anou... Thật ra thì... Cô Nao có nói với tớ vài điều lệ về những học sinh mới vào trường như cậu và Sal. Theo nội quy trường thì mỗi học sinh đều phải tham gia ít nhất là một Câu Lạc Bộ. Vậy nên cô Nao có nhờ tớ giúp dẫn hai cậu tham quan Dream house vào chủ nhật tuần này, chính là tụ điểm của các Câu Lạc Bộ trong trường đó. Hai người có thể ghé thăm bất cứ Câu Lạc Bộ nào mà bản thân cảm thấy hứng thú, nếu thấy thích hợp thì có thể đăng kí thành viên, gia nhập và hoạt động cùng với Câu Lạc Bộ mình đã chọn. Cứ sau một tháng, Leader của những Câu Lạc Bộ đó sẽ xác nhận thành tích của thành viên, điểm hoạt bát của các cậu sẽ tăng tùy theo thái độ, cống hiến của từng cá nhân đối với Câu Lạc Bộ của mình. Nội quy này là bắt buộc đó. Vậy nên... tớ mong là cả hai sẽ tìm được nơi phù hợp với mình nhé!

Izu làm cho một tràng không ngừng nghỉ, bụng nơm nớp sợ tên tóc bạch kim kia phật ý cái gì mà bật chiếc điện thoại. Thật may! Chàng trai chỉ chăm chú nhìn Izu đang nói liến thoắng chứ không phản ứng gì.

- Hai cậu thấy thế nào?

Mochi đợi cho Izu hỏi xong xong, vẫn không nói gì, chỉ thản nhiên ngồi nhìn cô gái một lúc khiến cho nụ cười khó khăn lắm mới nặm được của Izu lại dần trở nên cứng ngắc, sau đó là cảm giác lúng túng mất tự nhiên. Đến lúc đôi tai xinh xinh nào đó bắt đầu đỏ lên thì chàng trai mới cúi đầu xuống đưa tay che ngang miệng:

- Khục...

Izu trừng mắt.

"Cười cái gì mà cười? Cậu thích cười lắm hả? Cười... Cười đi! Cười cho méo luôn cái miệng lươn lẹo của cậu luôn đi!"

- Được rồi! Izu, Sáu giờ sáng Chủ Nhật tuần này, ở... ở cái nơi mà mình thường gặp nhau đấy, tớ đợi cậu! - Mochi nháy mắt - Giờ thì vào học thôi. Cô đến rồi kìa!

Izu tức nghẹn họng.

Hắn ta rõ ràng cố tình gây hiểu lầm cho mọi người xung quanh đây mà.

Liếc nhìn cô bạn Miko đằng sau, thấy đôi mắt cô nàng đang mơ mơ màng màng ở cái chốn bồng lai tiên cảnh nào không biết, nhưng Izu thì biết chắc luôn là nhỏ "nhà văn tương lai" này đang tưởng tượng về chuyện tình lãng mạn sủng ngọt gì đó chứ không trật đi đâu khác được. Nếu cái tưởng tượng ấy của nhỏ là một trai bong bóng thì Izu sẽ không ngần ngại mà đập vỡ một cách không thương tiếc.

Ngồi lại ngay ngắn, soạn sách vở ra học mà trong lòng Izu thì ấm ức. Thật ra thì chuyện tham quan các Câu Lạc Bộ cô Nao cũng có đề cập đến, nhưng là để hai người họ tự đi cũng được, không nhất thiết phải cần đến lớp trưởng cô đây làm hướng dẫn viên đâu, cơ mà hồi nãy, vì quýnh quá nên cô đành phải kiếm chuyện để lấp vô chỗ lúng túng ngay lúc đó. Bây giờ thì tốt rồi, mất toi luôn cái ngày chủ nhật.

Cô gái cắn môi hậm hực. Mới đầu năm mà đã gặp toàn cái chuyện quái quỷ gì đâu không. Chẳng biết cái năm học này rồi sẽ ra sao đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro