Chương 89: Sự vắng mặt của Sal (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dara cười khổ, một tay vẫn còn phải đỡ eo Jun nhằm giảm bớt cái lực kéo của Jun ở cần cổ:

- Làm sao em có thể đoán ra anh chỉ trong một nháy mắt như vậy chứ?

- Không phải "đoán", mà là chắc chắn luôn ấy. Em đã nói rồi mà, chẳng ai có thể giả dạng anh ấy mà qua được mắt em cả.

Jun chu chu mỏ, buông hai tay tuột xuống, bắt đầu huơ tay diễn giải:

- Anh xem, bình thường khi em ôm cổ anh ấy thế này này, thì mũi chân em vẫn chạm đất, chứ không có thiếu cả khúc như thế này nhá. Rồi khi em khoát tay anh ấy, chỉ cần nghiêng đầu như vầy thôi là vừa ngay tầm vai rồi, chứ không phải như với anh đâu. Bởi vậy, em nói rồi, em với anh Sal là trời sinh... À không, định mệnh sinh một cặp, một khi đã ở bên nhau thì hòa hợp như hai mảnh ghép của một trái tim...

- Rồi rồi, anh hiểu rồi, vấn đề là do anh quá cao chứ gì?

Dara xoay xoay gót chân, thở dài:

- Anh đã thử mang giày loại đế mỏng nhưng hình như cũng không có tác dụng lắm.

- Anh chưa có hiểu ý em, cho dù anh có giống y chang anh ấy thì em vẫn...

- Anh hiểu mà! Con bé này, dám xem thường IQ của anh hay sao?

Dara nhếch môi cười ranh mãnh rồi bẹo má Jun một cái khiến cho cô buộc phải dừng nói để... la oai oái. Mãi cho đến khi Dara đồng ý chịu đứng im để cô nhéo lại hông anh ba phát thì cô mới chịu trở về trạng thái "điềm tĩnh" hơn một chút.

- Hết ân oán rồi phải không? Vậy anh đi dạo tiếp nhé!

Dara quay lưng vẫy tay chào tạm biệt. Chàng trai vừa toan cất bước thì bàn tay xinh xắn của Jun nắm chặt vạt áo của anh từ đằng sau, ánh mắt như kiểu "Anh đang giỡn mặt với em sao?".

- Hết đâu mà hết! Nói cho em biết, anh Sal của em đâu rồi?

Dara bóp trán, cười khổ:

- Anh vẫn không biết em có xem anh là anh trai không nữa...

- Anh dù có trở thành cái gì thì cũng vẫn là anh trai của em thôi, cơ mà, đột nhiên anh Sal mất tích như thế, chắc là có chuyện gì rồi phải không?

Dara thoáng im lặng một chút, cuối cùng cũng đáp:

- Nó, nhận được lệnh triệu hồi rồi.

- Triệu hồi?

Jun thoáng ngẫm nghĩ, rồi cô nhíu mày như nghĩ tới gì đó, thoáng chốc nổi giận:

- Lại là những đợt kiểm tra định kì của anh ấy sao? Những người đó còn chưa chịu từ bỏ?

- Không phải! Em bình tĩnh đi. Nếu là lí do đó thì anh về cùng nó quậy tiếp rồi, không còn ngoan ngoãn ở đây đâu. Lần này, là Thánh mẫu gọi nó trở về!

- A... Thánh mẫu sao?

Jun tròn mắt ngạc nhiên, bất giác mừng rỡ:

- Ngài ấy... Vậy là ngài ấy đã chấp nhận lời khẩn cầu của chúng ta.

- Ừm! - Dara gật nhẹ - Sal nó không có dám nói dối anh đâu. Hm... Thánh mẫu đã thật sự chấp nhận giúp chuyện này. Sal... cũng chấp nhận mạo hiểm. Nhưng anh vẫn cảm thấy, nó chấp nhận vì anh muốn như thế thôi. Một chút tự chủ nó cũng vẫn không có.

Nghe tới đây, Jun thu lại vẻ mừng rỡ. Giọng cô nhỏ xíu như tự thoại, không giấu được sự lo lắng:

- Phải rồi! Cơ hội sẽ đi liền với nguy hiểm. Những thứ đó đã ăn sâu bén rễ trong linh hồn anh ấy quá lâu. Muốn loại bỏ nó ra... sẽ không gây thương tổn cho anh ấy đấy mấy? Anh Dara, anh ấy có nói là lần này trở về sẽ làm gì không?

- Anh không biết, nó cũng không biết, chỉ nói là thực hiện vài thử nghiệm gì đó... Nó nói là không có gì nghiêm trọng đâu, nhưng mà, anh biết nó không muốn để cho chúng ta lo lắng thôi.

Chàng trai bất giác thở dài, theo thói quen định hất mấy lọn tóc ra sau, nhưng chợt nhận ra tóc mình hôm nay không có dài như vậy nên thu tay lại:

- Lần đó, Thánh mẫu đã nói với anh, bà ấy không chắc những cuộc thử nghiệm sẽ có kết quả như mong đợi, nhưng cái chắc chắn, là sẽ đau đớn, sẽ nguy hiểm. Khi đó, anh thật sự muốn chùn bước. Nếu nó xảy ra chuyện gì, anh...

- Anh... đừng có nói nữa. Em khóc luôn bây giờ - Jun cúi đầu, mím môi - Chuyện đã tới mức này, cũng không thể lùi bước được nữa. Anh ấy... kiên cường lắm, nhất định sẽ không sao đâu... Nhất định sẽ vượt qua thôi. Chuyện này, khác với suy nghĩ của anh, em lại cảm thấy, biết đâu anh Sal cũng muốn mạo hiểm để được giống như bao người. Không thể hòa nhập với chúng ta, anh ấy... cũng sẽ thống khổ. Em nghĩ như vậy đó! Không phải anh ấy là người rất khó đoán sao? Chúng ta luôn cho rằng anh ấy không có bất cứ thứ cảm xúc nào, nhưng biết đâu, anh ấy cũng có một chút khổ sở, chỉ là cảm xúc đó nó quá nhạt, anh ấy lại được học cách che giấu quá sâu, chúng ta mới không thể nhận ra. Cái suy nghĩ này cứ ám ảnh em mãi thôi. Vậy nên, không biết là anh ấy có thực sự như vậy không, nhưng chỉ cần anh ấy muốn đi, em sẽ ủng hộ anh ấy hoàn toàn. Dù có lo lắng, có sợ hãi thế nào, em cũng sẽ không ngăn cản. Em hi vọng mọi người cũng giống em, tin tưởng anh ấy...

Một cơn gió từ đâu vô tình lướt qua, thổi tung những lọn tóc xanh biếc, nhẹ nhàng mơn man lên đôi môi mềm mại và ánh mắt tràn đầy tự tin của cô gái si tình. Dara ngước nhìn lên trời, hơi nheo mắt:

- Tự nhiên nghe em nói như thế, suy nghĩ của anh cũng bị lung lay rồi. Cũng đúng nhỉ? Anh là anh trai nó, anh phải tin tưởng nó. Nó còn chưa có ăn đủ bánh ngọt đâu. Không cần lo lắng gì hết. Nó... sẽ trở lại nhanh thôi.

---​

Hiện tại, ngoài cửa lớp 12A1, có một mái đầu cam cam cứ thập thò, lấp ló nhìn vào trong. Chẳng khó khăn gì để mái đầu ấy trông thấy mục tiêu của mình: đàn anh ưu tú đang ngồi ăn Taiyaki, bên cạnh là đàn chị khả ái siêng năng ôn bài ngay bàn đầu.

- Chủ nhân!

Mochi giật mình suýt đánh rơi cái bánh sau tiếng gọi như tiếng hét vừa rồi. Cả những học sinh còn đang ngồi tán gẫu trong lớp cũng giật bắn mình trợn mắt nhìn ra cửa xem đứa nào vừa phát ra tiếng gọi khủng bố đó. Shippo không thèm quan tâm bất cứ ai mà chạy cái vèo vào quỳ phịch trước bàn Mochi, mắt rưng rưng:

- Chủ nhân, tay ngài thế nào rồi? Có còn đau lắm không? Sal đã chữa trị cho ngài chưa?

Mochi khẽ nhíu mày, cảm giác không ổn lại dâng lên. Anh ném ánh nhìn cảnh cáo về phía Shippo:

- Anh không sao. Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Em đến đây có chuyện gì?

Hàng mi trên đôi mắt cam cụp xuống đầy hối lỗi:

- Shippo... muốn xin lỗi. Vì tối hôm qua, Shippo bất cẩn nên mới khiến chủ nhân bị thương. Shippo sợ ngài viết bài sẽ khó khăn, nên...

- Ngố tàu, anh có thể viết bằng tay trái mà. Anh không sao. Em về lớp đi!

- Nhưng tay ngài rõ ràng là bị thương nặng. Không sao là không sao thế nào được? Ngài đừng gạt Shippo. Chắc chắn là rất đau...

- Anh đã nói là anh không sao. Bây giờ có chịu về lớp không?

- Shippo không thể ngừng được mặc cảm tội lỗi của mình. - Có kẻ nào đó vẫn lảm nhảm - Tất cả là tại... A a, chủ nhân đi đâu...

Chẳng đợi "đàn em" nói hết câu, Mochi đã đứng bật dậy nắm tay Shippo lôi không thương tiếc ra ngoài. Izu trước sau vẫn dán mắt vào quyển đề cương, nhưng hình như cô đã lờ mờ nhận ra Mochi đang giấu cô một chuyện gì đó.

Không, không phải chỉ mình Mochi, mà là cả nhà Tian...

- Bọn họ đáng yêu quá nhỉ?

Một giọng tinh nghịch chợt vang lên phía sau Izu. Là Miko, cô bạn lí lắc bàn sau.

- Đáng yêu? Tớ cũng chẳng biết phải nhận xét họ thế nào nữa!

Izu cười khổ. Hình như đây không phải là lần đầu tiên cô nghe có người khen hắn ta đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro