Chương 90: Sự vắng mặt của Sal (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt Izu thì Mochi là kẻ hết sức nhàn nhã, ngoài những lúc tập thể thao thì hầu như cô chỉ thấy anh ăn với ngủ. Tuy nhiên, mỗi khi màn đêm buông xuống, chàng trai ấy liền rũ bỏ vẻ ngoài cà lơ phất phơ, xoay mình trở thành kẻ bận rộn nhất thế gian. Dường như đã rất lâu rồi, Mochi không còn biết đến một giấc ngủ sâu. Thời gian của anh nhiều hơn con người, nhưng sứ mạng của anh nặng nề không thể diễn tả bằng lời. Đơn độc rong ruổi suốt ngàn năm, con người anh cũng thay đổi thật nhiều. Thứ chưa từng thay đổi, đó là ước nguyện sau khi mọi chuyện kết thúc. Dù cho thân xác rã rời, linh hồn lẻ loi liêu xiêu dưới gió trời, chân anh vẫn sẽ vững bước. Anh... sẽ không bao giờ từ bỏ.

Ngày định mệnh ấy, sẽ đến nhanh thôi!

Mục tiêu trước mắt hiện tại là phải thanh tẩy ngôi trường này, càng sớm càng tốt. Ban ngày thì tìm hiểu thông tin, tiếp cận  và đón "thần" về. Ban đêm trở về nguyên dạng rong ruổi thanh tẩy từng ngóc ngách ở nơi này. Gần như là ngày nào Mochi cũng ở lại trường sau giờ học để thực hiện nhiệm vụ của mình. Thời gian chiều tối là khoảng thời gian thuận lợi để bọn ma quỷ chui ra khỏi chỗ ẩn nấp của bọn chúng, bắt đầu ra sức hoành hành. Khi ấy, Âm khí sẽ tỏa ra mạnh hơn cả. Tuy nhiên, vì một số lý do, Yan Mochi không có khả năng cảm nhận chính xác vị trí của những sinh vật đang xâm nhập trái phép vào Nhân Giới.

Đây cũng là lý do chính mà Dara, Sal, Jun có mặt ở đây. Họ có thể cảm nhận cả Âm khí lẫn Thần khí khá tốt, và họ có khả năng tự phân bố bản thân vào ba tòa nhà đông học sinh ra vào nhất, chính là ba tòa nhà tập trung toàn bộ lớp học.

Con người thường cho rằng: ở những nơi đông người, bọn ma quỷ sẽ không dám lui tới.

Sai lầm!

Chỉ những cá nhân am hiểu về khía cạnh duy tâm này mới rõ hơn cả. Thức ăn bổ dưỡng nhất của ma quỷ chính là sự đau đớn và những cảm xúc tiêu cực của con người, điển hình là tuyệt vọng, ghen ghét, đố kỵ,... Do đó, một khi đã len lỏi được vào chốn đông người, bọn chúng sẽ tìm mọi cách để xúi giục, khuếch đại cảm xúc tiêu cực, đảm bảo nguồn thức ăn cho bọn chúng và... Chúa Quỷ Lucifer.

Nhiệm vụ chính của Mochi bây giờ chính là truy bắt hoặc xóa bỏ sự tồn tại của bọn ma quỷ đã lẻn vào Nhân Giới, hiện đang ẩn nấp trong ngôi trường danh giá này, đồng nghĩa với việc cắt đứt nguồn lương thực của Chúa Quỷ, ngăn cho sự lớn mạnh của hắn tiếp tục gia tăng. Mà sức mạnh của hắn gia tăng chừng nào thì thế giới sẽ càng gặp nguy hiểm chừng đó. Điều này... thật khó có thể tưởng tượng được.

Khác với mục đích của bộ ba anh em nhà Tian, Shippo và Aoi xuất hiện tại Nhân Giới với nhiệm vụ đặc biệt hơn một chút. Aoi trở thành đường dây liên lạc, hay nói cách khác là người truyền lại những chỉ thị, thông tin quan trọng của Thiên Giới cho những phần tử đang thực thi mật vụ nơi trần gian biết, mà người đứng đầu là Dara, đồng thời cũng là người chuyển lại những lời đề nghị của chàng hoàng tử này tới cơ quan cấp cao của Thiên Giới.

Còn Shippo, thay vì hỗ trợ cho Mochi thì Shippo được phép tham chiến với chủ nhân của mình, trực tiếp đưa mục tiêu xuống Địa Ngục. Trong thời gian vừa qua, Mochi cùng yêu thú của mình đã trải qua không ít trận chiến với bọn ma quỷ, mà lần gần đây nhất chính là... tối hôm qua.

Chuyện xảy ra vào "tối hôm qua" theo lời của Shippo, có thể nói là một tai nạn ngoài ý muốn.

Khi ấy, Mochi gần như đã giam cầm được quỷ hồn đó. Nào ngờ, trong những phút cuối, nó liều mạng dùng hết sức bình sinh len lỏi vào kẽ hở mà thoát ra. Trong lúc chủ quan, Shippo không kịp phản ứng thì móng vuốt sắc nhọn của quỷ hồn đã ở ngay trước mặt. Cứ ngỡ bản thân sắp phải lãnh một đòn chí mạng, Shippo đứng thúc thủ đến mắt còn không kịp nhắm lại. Bỗng chú hồ ly thấy mắt mình hoa lên, đến lúc nhận thức lại được thì đã hốt hoảng hét lên khi trông thấy cổ tay chủ nhân chắn trước mặt đang bị những móng vuốt đen thui nhọn hoắt đâm xuyên qua. Mochi cắn răng chịu đau, dụng lực vào cánh tay còn lại mà chém xuống.

Quỷ hồn tiêu biến. Nhưng hậu quả vẫn còn lại đó. Vết thương gây ra bởi ma quỷ luôn bị nhiễm âm khí nên khó lành hơn là những vết thương thông thường. Điều này khiến cho Shippo ân hận mãi. Là kẻ trải qua không ít lần bị thương và nhiễm Âm khí, Shippo hiểu rõ chúng gây đau đớn đến chừng nào. Dù cho chủ nhân của cậu không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trông sắc mặt tái nhợt ấy, Shippo lại càng xót xa.

Lúc này, cậu đang đứng trước Mochi ở một góc khuất người trên hành lang trường, ánh mắt vẫn len lén dán vào cổ tay đang băng bó giấu sau tay áo trắng của chủ nhân. Nếu còn cặp tai hồ ly trên đầu, chắc nó cũng đang cụp xuống đầy hối hận. Mochi nhìn cái đầu đất không thể sửa chữa, bất lực nhíu mày:

- Ta dặn ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Trước mặt người khác thì kín miệng lại, hay là ngươi muốn hại ta?

Shippo hoảng hốt lắc đầu lia lịa:

- Không... Shippo không bao giờ hại chủ nhân hết. Shippo luôn trung thành với ngài. Shippo cũng đã cố gắng làm theo lời của ngài mà...

- Làm theo lời ta? Vậy ta nói ngươi về lớp mấy lần rồi? Sao cái mặt mốc của ngươi còn ở đây?

Shippo "a" lên một tiếng, rồi gãi đầu cười gượng:

- Shippo suýt quên mất. Shippo tìm gặp chủ nhân là có chuyện muốn nói.

- Liên quan đến nhiệm vụ ư?

- Vâng. Thực sự thì, dạo gần đây... - Shippo chợt hạ giọng xuống ra vẻ nghiêm trọng - Shippo có cảm nhận được... Âm khí ở trong lớp.

Shippo chợt dừng lại, lén nhìn chủ nhân xem gương mặt đó có chút xíu nét tò mò nào không. Nhưng cậu lại thất vọng rồi. Ngoài ánh nhìn lãnh đạm, Mochi chẳng có biểu hiện gì khác.

"Chắc chỉ có bên cạnh người ấy thì chủ nhân mới chịu thay đổi cơ mặt!"

Những lời này tất nhiên là cậu chẳng dám nói ra ngoài miệng. Cậu vẫn chưa có chịu nổi đòn của chủ nhân. Mỗi lúc như thế cậu lại thầm vui mừng vì Mochi không biết đọc suy nghĩ như Dara. Cậu tiếp:

- Có điều nó nhạt lắm. Giống như đang ẩn nấp bên trong linh hồn của một ai đó vậy. Shippo không xác định được vị trí chính xác của thứ đó, nên cũng có chút lo lắng.

Mochi dựa lưng vào vách tường, thoáng trầm ngâm:

- Ngươi là yêu thú mà vẫn không thể xác định được nó, vậy có nghĩa là... nó đang cố tình ẩn nấp. Loài ma quỷ này, càng ngày càng có tư duy rõ rệt. Có khi nào nó cảm ứng được mối nguy hại không? Dù gì thì trong lớp có cả công chúa và tinh linh Thiên Quốc mà.

- Không thể nào, Shippo chắc là Shippo cùng công chúa giấu thân phận khá tốt.

Mochi khinh bỉ liếc nhìn tiểu hồ ly của mình:

- Với cái tính bép xép của ngươi à?

Shippo chớp mắt, cảm thấy mình bị tổn thương nặng:

- Shippo không có bép xép chuyện quan trọng mà, chủ nhân phải tin Shippo. Shippo không có phá hỏng nhiệm vụ của chủ nhân đâu.

Nhìn cặp mắt to tròn rưng rưng như sắp khóc của một thiếu niên có tâm hồn "sửu nhi", Mochi chỉ biết thở dài. Chàng trai với tay xoa xoa mái tóc cam:

- Ta biết rồi. Ta giao nhiệm vụ cho ngươi, phải bảo vệ Jun bằng mọi giá nhé. Con gái cưng của Thượng Đế mà có trầy xước gì, cái mạng của cả ta và ngươi đều khó giữ.

"Vậy cái lần ngài đâm chém con trai cưng của Thượng Đế, ngài có sợ mất mạng sao?"

Shippo thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc:

- Shippo kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao đến cùng.

Bóng dáng dong dỏng của anh chàng ưu tú đã quay bước đi từ bao giờ, tuy nhiên, giọng nói trầm trầm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai Shippo:

- Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Thượng Đế đã nói: "Dara là người nắm giữ Thiên Quyền tương lai, chịu ăn hành một chút cũng là lẽ tất nhiên." Thậm chí Ngài còn khuyến khích ta chăm tập luyện với anh ấy nữa!

Shippo cười khổ. Từ bao giờ mà chủ nhân của cậu học được cách đọc suy nghĩ của Dara vậy?

"Ta vẫn không có biết đọc suy nghĩ đâu. Là do ngươi quá dễ đoán thôi!"

Shippo dở khóc dở cười đi về lớp. Thôi thì cố thực hiện cho tốt cái nhiệm vụ chủ nhân vừa giao vậy.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu nào biết, mục tiêu thật sự của quỷ hồn kia vốn không phải Tian Jun...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro