Chương 91: Sự vắng mặt của Sal (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ ra chơi nhanh chóng kết thúc. Ấy vậy mà mãi tới lúc sát rạt giờ vào lớp thì Izu mới thấy bóng dáng của Sal phóng về chỗ. Chẳng tới vài phút sau, giáo viên cũng an tọa trên ghế. Hai tiết tiếp theo là hai tiết Toán, môn học "ác mộng" của hầu hết mọi học sinh. Lớp 12A1 hôm nay sẽ phải làm một bài kiểm tra bốn mươi lăm phút, với nội dung kiểm tra là toàn bộ các bài học từ đầu năm tới giờ. Khủng bố hơn, đề kiểm tra của lớp ưu tú nhất trường chắc chắn toàn là những câu hỏi nâng cao, độ khó lớn hơn nhiều so với những lớp khác. Do đó, hầu như các thành viên của A1 đều "đóng quân" trong lớp suốt giờ ra chơi để ôn bài, ngoại trừ hai kẻ nào đó vẫn vô tư dạo chơi như thể bài kiểm tra sắp tới chỉ là một trò đùa của giáo viên.

- Ấy, thôi rồi! - Thầy dạy Toán chợt vỗ vỗ vào cái đầu trọc của mình - Thầy để quên xấp đề kiểm tra và đề cương của mấy đứa dưới phòng giáo viên rồi. Thật là...

- Để em xuống lấy giúp thầy! - Izu đứng bật dậy.

- Vậy nhờ em nhé! Thầy để ở ngăn tủ số 9. Em lên đây, thầy giao chìa khóa.

Izu nhanh chóng nhận chiếc chìa rồi phóng ra khỏi lớp.

- Em theo giúp lớp trưởng! - Mochi lẫn Dara đồng loạt đứng dậy.

Hai chàng trai thoáng ngạc nhiên nhìn nhau. Dara hóm hỉnh nháy mắt với Mochi một cái:

- Để ta!

Chẳng mấy chốc mà Dara đã theo kịp Izu. Nhận ra có người theo sau, Izu cũng chậm lại cước bộ. Cô đủ nhanh nhạy để hiểu vấn đề, liền mỉm cười với cậu bạn ưu tú:

- Cám ơn!

Dara rảo bước cạnh Izu, nửa trách nửa thương:

- Cả đề cương lẫn đề kiểm tra cho cả lớp, cậu nghĩ sao lại đi ôm hết một mình như vậy chứ?

- Tại... gấp quá chứ bộ. Chuông reo vào tiết rồi mà đề thi lại chưa được mang lên.

Dara cười cười. Trên khóe miệng của anh hình như có chút ranh mãnh:

- Có gì phải vội đâu chứ! Kéo dài giờ kiểm tra ra, không phải là giờ học sẽ được rút ngắn lại hay sao? Dù sao đây cũng là lỗi của thầy. Thầy đâu thể trách chúng ta được đâu chứ!

Izu nghe xong cái ý đồ đen tối của cậu bạn cũng không có biểu hiện gì nhiều, chỉ lườm lườm chàng trai, lãnh đạm:

- A1 nó khác với A12 anh ạ! Giờ học thì ít mà lượng kiến thức lại nhiều. Nếu không kịp học hết trên lớp thì phần còn lại, học sinh sẽ phải tự tìm hiểu. Cái môn này, việc tự tìm hiểu khó khăn gấp bội so với những môn khác, anh có biết không?

Izu nhấn mạnh cái chữ "anh" khiến cho ai đó thoáng ngạc nhiên rồi gãi đầu cười khổ:

- Anh diễn tệ lắm sao? Sao lại nhiều người phát hiện ra vậy chứ?

- Không tệ đâu, rất đạt là đằng khác. Ai bảo anh với Sal giống nhau vậy chứ! Cả giọng nói cũng giống lắm.

Dừng lại một chút, cô tiếp:

- Em không phải là cố ý đề cao anh đâu, nhưng thật sự là... phong thái của anh khá đặc biệt.

Dara nheo nheo mắt:

- Đặc biệt, ý em là anh giống thiên sứ lắm hả?

- Ngược lại là đằng khác ấy!

Izu nguýt dài, rồi nhịp nhịp ngón tay lên cằm, ra chiều suy tư:

- Ý em là... ở anh có cái gì đó... rất bức người. Chỉ cần trông thấy anh một lần thôi, người ta sẽ khó mà nhầm lẫn anh với ai khác. Nhất là nụ cười của anh, nó không thể giống với nụ cười của Sal được. Hai người... giống như là hai thái cực khác nhau vậy. Em cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào nữa. Anh đừng tự mãn nhé, em chẳng phải fan nữ của anh đâu. Em chỉ nói những gì em cảm thấy thôi.

Bước song song bên cạnh Izu, Dara thoáng im lặng. Chợt anh dừng lại khiến cho một cô gái xinh xắn nào đó cũng ngạc nhiên ngưng cước bộ theo. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng còn vương vấn chút dư âm của bình minh, chàng trai hướng ánh mắt bàng bạc lên khoảng mông lung xanh biếc vô tận. Đây là lần đầu tiên mà Izu trông thấy đàn anh của mình hiền hòa và "vô hại" đến vậy. Bất giác anh chép miệng:

- Mọi người luôn nhận định rằng anh với Sal giống hệt nhau. Nhưng khi nghe em nói, anh và Sal là hai thái cực khác nhau, tự nhiên anh cảm thấy... thật vui. Cảm ơn em nhé!

Nói đến câu cuối, chàng trai nở một nụ cười đẹp đến huyễn hoặc. Izu suýt nữa đã bị nụ cười của anh hút mất hồn. Thật may là đến phút cuối cô vẫn kịp hoàn hồn trở lại, lòng tự nhủ: "Em xin rút lại nhận xét anh hiền hòa và vô hại. Anh quá nguy hiểm đi!"

- Thật vậy ư? Anh cũng công nhận là anh nguy hiểm thật!

Dara đột ngột phán một câu khiến Izu giật thót. Cô quay phắt sang nhìn anh đầy nghi vấn:

- Anh vừa nói gì?

- Không phải là em đã nghe hết rồi sao?

Dara nhếch môi cười. Trông chàng trai lúc này đúng là đã "cực kỳ nguy hiểm".

- Anh... lẽ nào, anh có thể đọc được suy nghĩ của em?

Bây giờ Izu mới ngẫm lại, trong suốt khoảng thời gian làm việc chung, Dara không ít lần nhanh miệng nêu ra những ý kiến đóng góp trùng khớp với những ý kiến vừa nảy ra trong đầu cô. Nghi vấn này càng trở nên đáng ngờ hơn khi Dara vẫn không có chút biểu cảm ngạc nhiên nào. Anh tiếp tục giữ nguyên nụ cười nửa miệng ấy mà đứng đối diện với cô gái:

- Anh đoán cả đấy!

Nụ cười của anh, vừa tự tin vừa giễu cợt, lại vừa có khí chất bức người khiến Izu bỗng cảm thấy nhịp tim của mình gia tăng tần suất. Tuy nhiên, việc Dara không phủ nhận mà chỉ buông ra vài từ đơn giản theo kiểu nửa thật nửa đùa ấy càng làm cho cô nghi ngờ.

Hít sâu một hơi, Izu nén mớ cảm xúc hỗn độn của mình lại, nghiêm nghị nhìn xoáy vào đôi đồng tử bàng bạc ngạo nghễ sâu không thấy đáy kia, chầm chậm buông ra câu nghi vấn từ lâu vẫn giữ trong lòng:

- Rốt cuộc, mọi người còn giấu em bao nhiêu bí mật vậy?

Dara có hơi bất ngờ trước câu hỏi của Izu. Anh không nghĩ rằng cô sẽ hỏi thẳng anh như vậy. Cô bé này, càng lúc càng thú vị rồi. Chẳng trách sao...

Chẳng trách sao mà ngày ấy lại có thể khiến cho thằng nhóc máu lạnh kia mềm lòng.

Chợt, chàng trai đưa tay đến...

"Đon".

Bàn tay trái của Dara đột ngột vỗ lên khoảng tường bên trên Izu, rồi nhanh chóng áp cả khuỷu tay xuống. Tư thế này... quá thân mật, thật không khác mấy so với chiều hôm qua.

Gần... gần quá rồi...

Chỉ cần ngước lên một chút, Izu liền bắt gặp gương mặt thanh tú với những đường nét tuấn mĩ mê hoặc ấy. Đôi mắt anh vừa ánh lên một vẻ tà mị vừa cuốn hút lại vừa đáng sợ, giống như một đóa hoa nắp ấm xinh đẹp quyến rũ con mồi bay đến rồi không chút lưu tình mà ăn thịt. Izu cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn. Không gian xung quanh như đóng băng lại. Nụ cười trên môi đã anh tắt ngấm tự lúc nào, chỉ còn lại giọng nói trầm trầm nhè nhẹ rót trên vành tai cô gái:

- Hôm qua, anh đã nói những gì, em quên rồi sao?

Hôm qua...

Điều mà Dara đã nói hôm qua sao?

"Có những chuyện, em không nhất thiết phải biết quá tường tận đâu!"

Em không nhất thiết phải biết quá tường tận đâu...

Đây là điều mà anh muốn cảnh báo với em sao?

Nghĩa là mọi người... thật sự vẫn còn nhiều điều giấu em?

Vậy ra, em vẫn là người dưng sao?

Tại sao mọi người luôn bí ẩn như vậy chứ?

Em đã rất cố gắng... để làm bạn với mọi người cơ mà...

Izu hơi cúi đầu xuống, cắn cắn môi xúc động. Cũng vì thế mà cô không hề nhận ra ánh nhìn của Dara đã dịu đi nhiều.

Anh đã nghe hết những lời lẽ đáng yêu mà cô vừa nghĩ.

Chàng trai cười nhẹ:

- Chẳng ai muốn giấu em cái gì đâu cô bé. Bọn anh... vốn là có lí do riêng.

Vừa nói, anh vừa đưa ngón trỏ ở tay phải lên, di chuyển dần đến mi tâm cô gái. Chợt...

Ngón trỏ của anh bị bàn tay nhỏ nhắn của Izu tóm gọn. Cô gái nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị trong đôi mắt, bình tĩnh nhìn thẳng vào gương mặt điển trai của đàn anh:

- Anh lại định dùng "Kabe - don" để quyến rũ em đấy hả? Vô ích nhá! Em không có làm fan nữ của anh đâu.

Dara nhìn Izu với ánh mắt đầy thú vị. Khóe môi anh nhếch lên hóm hỉnh:

- Vậy nếu nãy giờ không phải anh là mà là nhóc Mochi thì sao?

Nghe đến cái tên "Mochi", vẻ bình tĩnh mà Izu vừa khó khăn lắm mới lấy lại được liền nhanh chóng tiêu biến, thay vào đó là khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai cùng tiếng tim đập loạn nhịp:

- M... Mochi?

- Phải, Mochi, với cái tư thế thân mật như thế này, gần với em như thế này, nhìn em say đắm bằng một ánh mắt trìu mến, rồi nhẹ nhàng thủ thỉ vài câu ngọt ngào...

Vừa nói, gương mặt thanh tú của Dara càng áp sát khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng kia. Ngón tay đang bị Izu nắm giữ dần cong lại, những ngón thon dài còn lại từ từ vươn ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái. Anh tiếp tục hạ giọng mê hoặc:

- Gần... Đúng rồi, gần thêm chút nữa như thế. Chỉ cần rút ngắn khoảng cách một chút nữa là có thể...

- S... so sánh gì mà kì cục! Không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu. Anh... tào lao quá! Lo mà đi lấy tài liệu đi kìa. Nãy giờ mất bao nhiêu thời gian rồi, anh muốn nghe thầy trách em hả?

Izu đột ngột nhắm tít mắt vùng tay đẩy Dara ra rồi phùng má bỏ đi một nước, giấu biệt cái khuôn mặt đỏ như gấc chín của mình.

Chàng trai chỉ biết phì cười mà thong thả bước theo.

Cô bé này, rõ ràng là không thoát khỏi lưới tình mà. Mới nghe đến tên thằng nhóc đó đã thay đổi thái độ ngay rồi.

Chậc, nhưng mà, hai đứa này càng thân với nhau, anh lại càng cảm thấy lo lắng...

Lo cho một cô gái xinh đẹp đã từng hết lòng vì người mình yêu...

Lo cho một thằng ngốc lãnh khốc mà lụy tình...

---

Kabe - don là kết hợp giữa từ "kabe" - bức tường và "DON" - tiếng khi bạn đấm tay chống vào bức tường.

Về nghĩa đen, "Kabe Don" là từ ngữ thể hiện hành động đấm tay vào tường để gây nên tiếng động. Từ tiếng Nhật này thường được dùng trong các tình huống sau:

1. Tại các khu chung cư, nếu nhà bên cạnh làm ồn gây ảnh hưởng đến xung quanh, người Nhật sẽ dùng Kabe Don - đấm tay vào tường tạo tiếng động, để nhắc nhở.

2. Thể hiện một tình huống thường thấy trong manga và anime, khi nhân vật nam dồn nhân vật nữ tựa lưng vào tường sau đó Kabe Don - đấm tay vào tường gây ra tiếng động, và sau đó là... một lời tỏ tình, một nụ hôn ngọt ngào, hay những lời thủ thỉ yêu thương... Kabe-don trở thành hình ảnh lãng mạn đối với nhiều cô gái, hy vọng rằng một chàng trai dễ thương (tốt nhất là cao hơn nhiều so với họ) sẽ giữ họ lại sát với tường và đến gần một cách lãng mạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro