Chương 96: Thần thấu cảm Kanjo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miko tròn mắt nghe Dara diễn giải mà tâm tư rối bời:

- Anh nói sao? Không đầy một ngày... liền tan biến?

- Các vị thần linh không thể sống mãi trong linh hồn con người, cô bé ạ. Và chắc chắn là anh sẽ không bao giờ làm cái việc khiến thần dân của mình phải chết. Làm ngơ... nghĩa là anh đang gián tiếp giết thần Kanjo đấy. Giống như cá cần nước, thần Kanjo cần trở về quê hương của mình để tiếp tục tồn tại. Anh chắc là em cũng chẳng muốn sống xa nhà quá lâu đâu nhỉ?

Miko thoáng trầm ngâm. Cô không hề nghĩ rằng mọi chuyện đã tồi tệ đến mức này. Năng lực, cô muốn, nhưng cô sẽ không để sự ích kỷ của bản thân làm hại thần Kanjo, người đã giúp cô có một tuổi thơ thật vui vẻ, theo một cách nào đó... Huống chi, Dara cũng đã nói rồi, anh sẽ không làm điều bất lợi với thần dân của mình. Cô cúi đầu, giọng nuối tiếc nhỏ như muỗi:

- Em hiểu rồi. Chẳng qua vì em không muốn mất bạn thôi. Nhưng em sẽ không ích kỷ nữa. Em... sẽ ngoan ngoãn để anh triệu hồi thần Kanjo, nhưng trước đó, em chỉ muốn nói với người rằng... Em quý người, rất quý người. Em muốn người được sống, không nhất thiết phải ở trong linh hồn của em nữa. Người nên trở về quê hương thôi, và sau đó sẽ có một cuộc sống thật hạnh phúc, thật mỹ mãn như người đã mong đợi bao lâu nay, hỡi vị thần linh cao quý mà em chưa từng được gặp.

Lời nói vừa dứt, chợt Miko nghe trong lồng ngực mình ấm hẳn lên. Cô ngơ ngác đến kinh ngạc khi nhìn thấy từng tấc da thịt của mình dần phát ra một thứ ánh sáng thật dịu dàng. Dara cười nhẹ, ôn nhu:

- Thần Kanjo đã nghe thấy tâm ý của em rồi đấy. Hắn muốn ra ngoài để cảm ơn em trong suốt thời gian qua.

- A... em mới là người cần phải cảm ơn mới đúng chứ.

Miko hạnh phúc đặt tay lên ngực:

- Ngài hạ cố trong linh hồn này đã là một đặc ân cho em rồi. Em chỉ mong sao sau này bạn bè đừng xa lánh em thôi.

- Ngốc ạ, em chỉ cần sống như bình thường là được.

- Bình thường... chắc hơi khó á, vì em không thể biết họ đang cảm thấy như thế nào... Oái, cái gì vừa gõ vào trán em...

- Ồ, là anh đấy! - Dara khoanh tay, nhíu nhíu mày - Tiếp xúc mà không rõ cảm xúc của người khác mới là cách sống bình thường. Em không cần quá cố gắng làm vừa lòng những người mà em hay gọi là "bạn" đâu. Nếu họ thật sự muốn làm bạn với em, họ... phải quan tâm cả cảm xúc của em nữa.

Dara lấy lại nụ cười mê hoặc. Giọng anh trầm trầm, nhưng vẫn đủ để Miko nghe thấy:

- Đừng tự ti nữa, cô bé à. Em không hề dở kết bạn chút nào. Em đâu có thấu được cảm xúc của anh đâu, nhưng cuối cùng, anh vẫn bị em cuốn hút đó thôi...

Chàng trai dịu dàng nhìn Miko, ngón tay thon mảnh nhẹ nhàng chạm vào mi tâm cô gái:

- Em là một cô bé rất đáng yêu. Nếu như sau này, bạn bè của em có bỏ đi hết, anh chắc chắn sẽ là người đầu tiên tìm đến kết thân với em, vậy nên... đừng lo lắng nữa nhé, Miko!​

Miko chớp mắt, đôi đồng tử của cô dường như càng trở nên long lanh hơn dưới thứ ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ đầu ngón tay Dara:

- Thật sao? Anh sẽ làm bạn với em sao?

- Tất nhiên rồi, cô bé, anh trông khó tin đến thế sao?

- Dạ... không ạ! Cảm ơn anh, anh Dara, à không, ngài Dara thì chính xác hơn chứ nhỉ?

Miko hạnh phúc mỉm cười tươi tắn. Tâm trí cô đã bắt đầu xuất hiện những khoảng trống. Cô biết, thời điểm ấy sắp đến rồi... Thời điểm mà cô sẽ phải tạm biệt năng lực đáng quý ấy, khi mà thần Kanjo rời khỏi linh hồn của cô để trở về thế giới của người.

- Anh này, em còn một chuyện muốn nói, anh chuyển lời với Mochi giúp em nhé, nói với cậu ấy rằng, nếu đã thích Izu như vậy thì mau mau mà ngỏ ý với người ta nha. Tình cảm mà giữ trong lòng... khó chịu lắm, giống như khi em thích Sal mà không chịu nói ra vậy.

- Thật xin lỗi vì đã xem trộm cảm xúc của cậu ấy, ai bảo cậu ấy bí ẩn quá làm gì?

- Anh chuyển câu này nữa nha: nếu sau này, Mochi mà dám làm cho Izu buồn, đừng trách em độc ác đó. Izu dù sao cũng vẫn là bạn tốt của Miko, mặc dù cậu ấy nhỏ hơn Miko một tuổi...

Sự tỉnh táo ngày càng trở nên khó níu giữ, giọng cô gái cũng ngày càng nhỏ hơn, chậm chạp hơn. Mí mắt cô nặng dần, tâm trí thoáng đãng như bầu trời sau mưa...

Và trước khi cô rơi vào trạng thái mê man, cô đã kịp thấy, một luồng ánh sáng màu vàng tách ra từ thân thể của mình, vẽ nên một diện mạo nam tử thật thanh tú, thoát tục. Anh ta trông nhẹ nhàng... như một làn khói vậy. Mái tóc mờ ảo như sương của anh ta khẽ cúi xuống...

Hình như anh muốn chào tạm biệt, hoặc là cảm ơn... Cô đoán thế.

Thì ra đây là thần Kanjo...

Người... thật đẹp... thật cao quý!

Đôi môi anh đào xinh xắn của cô gái khẽ mấp máy với nụ cười mãn nguyện:

- Cảm... ơn...

Cả người Miko đổ gục xuống, nhanh chóng ngã vào vòng tay Dara đang mở sẵn. Chàng trai chớp mắt, thoáng chốc cái vẻ dịu dàng vừa rồi tiêu biến ngay tức khắc, nụ cười mị hoặc cũng tắt ngấm tự bao giờ. Thần Kanjo thì cung kính quỳ sụp dưới chân Dara, không dám ló mặt lên.

- Ngươi lo lắng sao?

Dara hé môi. Lời vừa rồi là nói với thần Kanjo. Nhìn cái bóng mờ nhạt vàng óng vừa run người ấy, Dara thừa hiểu là hắn không còn đủ khả năng lên tiếng nữa rồi.

- Cô bé này đã sử dụng năng lực của ngươi không phải để phục vụ cho việc xấu. Sự cố Cổng Trời cũng là ngoài ý muốn. Tội của ngươi không quá nặng đâu.

- Lẽo đẽo theo ta làm gì? Kẻ hộ tống ngươi ở bên kia kìa.

Kanjo ngước dậy, ngơ ngác nhìn theo hướng ánh mắt Dara đang liếc qua. Từ sau mấy thân cây lớn với những tán lá xanh biếc mọc um tùm, một nhân ảnh dong dỏng cao với chiếc áo choàng phủ dài đến gót chân bước ra, trên tay vẫn đang ân cần bế một cô gái xinh xắn quen thuộc. Dara khẽ nhếch môi:

- Có lẽ không đến lượt anh chuyển lời đâu nhỉ?

Mochi buồn buồn gật nhẹ:

- Em nghe cả rồi, nhưng cũng chẳng có gì thay đổi đâu!

- Thế thì tốt! Tốt cho cả nhóc... và cô ấy nữa.

- Vâng.

Nhẹ nhàng đặt Izu xuống một bậc đá hoa cương xây xung quanh những khóm hoa xinh đẹp, Mochi chậm rãi bước tới, nhanh chóng mở ra một vòng tròn ma thuật ngay dưới chân thần Kanjo. Vị thần kính cẩn cúi rạp đầu xuống đất mà nghe từng lời âm vang của chàng trai:

- Nhân danh Thượng Đế uy quyền tối cao, ta, với tư cách là Tổng lãnh Thiên Thần, đồng thời là Sứ giả của Thiên Quốc, ra lệnh triệu hồi ngươi,thần Kanjo!

Lời vừa dứt, vị thần đang cúi rạp ấy dần tách ra thành những dây ánh sáng xinh đẹp mà chao lượn về phía lòng bàn tay Mochi. Trước khi những sợi ánh sáng ấy tiêu biến hẳn, Mochi còn kịp thấy nụ cười hạnh phúc rạng ngời của vị thần thấu cảm. Có lẽ, được trở về quê hương Thiên Quốc của mình là điều mà thần Kanjo nói riêng cũng như những vị thần còn lưu lạc nói chung đều ao ước mãnh liệt. Việc để những vị thần này phải chịu đựng nỗi sợ hãi cái chết từng ngày ở nơi không phải là quê hương chính là hình phạt dành cho tội trạng của họ. Dù sao thì họ cũng không cố ý nên hình phạt cảnh cáo này cũng đã quá nặng rồi, vì thế nên sau này nếu họ có bị phạt thêm gì nữa thì cũng chỉ là tượng trưng mà thôi. Tuy nhiên, có lẽ chỉ cần được trở về Thiên Quốc, họ sẽ vui vẻ mà lãnh nhận tất cả mọi hình phạt của mình.

Còn gì vui bằng được trở về với nơi mình sinh ra sau cả ngàn năm lang thang trong vô vọng?

Mochi chợt cảm thán. Thời gian qua, số lần mà anh rời khỏi Thiên Quốc cũng không ít nhỉ? Liệu đó có phải là một hình phạt giành cho anh không?

Cũng khó nói, tội trạng của anh là tày trời rồi. Có lẽ... còn lâu lắm thì anh mới yên được cái thân này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro