Chương 97: Nếu là họa, em sẽ biến nó thành phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hạ cả mê dược của Sal cho Izu sao? Nhóc cũng nhẫn tâm hơn rồi đấy nhỉ?

Dara dựa lưng vào bồn hoa, tay đỡ gọn lấy cô nữ sinh tóc tém vẫn đang mê man không biết bao giờ mới tỉnh lại. Mochi ôn tồn ngồi cạnh Izu, nhẹ nhàng đỡ cô gái nằm lên đùi mình, những ngón tay đẹp như ngọc dịu dàng vén những lọn tóc đen nhánh của cô sang hai bên:

- Chỉ cần Rai sống tốt, muốn em nhẫn tâm thế nào cũng được.

- Chưa đi nữa sao? Hình như nhóc có điều muốn nói với anh hả?

Mochi ngẩng đầu lên, ánh mắt mỉa mai:

- Anh đọc hết suy nghĩ của em rồi, còn hỏi em làm gì nữa?

- Không cần phải nhìn anh như thế! - Dara cười khổ - Nhóc muốn hỏi anh về chuyện anh bám theo Izu trước giờ kiểm tra Toán sao? Anh chỉ muốn giúp em nó bê sách thôi mà.

- Nếu vậy thì không nhất thiết phải giành với em!

- ...

Lại đưa tay bóp bóp trán, Dara than trời than đất cũng không xong, chỉ tự hỏi cái câu cũ xì mà bản thân đã lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần:

- Anh chẳng biết mấy đứa có còn xem anh là anh trai không. Thôi được rồi, anh nói thẳng cho nhóc biết luôn. Anh... có ý đồ hết đấy!

Dara khẽ cựa mình. Có vẻ như chàng trai đã ngứa ngáy tay chân lắm rồi. Mochi chắc rằng anh ta sẽ đứng dậy đi đi lại lại, xoa xoa cằm, hất tóc hay cố tỏ vẻ thần bí nếu như không có cô gái tóc tém kia nằm mê man trên người.

Anh đoán gần đúng rồi. Tuy nhiên, dù không đứng dậy được nhưng Dara vẫn nghiêng nghiêng đầu ra chiều bí ẩn:

- Mochi à, cô bé của em... lạ lắm. Con bé hoàn toàn khác với những người "sở hữu" thần linh khác. Uầy, nói sao nhỉ? Anh cảm thấy... linh hồn con bé... cực kì hỗn loạn.

- Hỗn loạn? - Mochi hơi nhíu mày, ánh mắt có chút lo lắng nhìn xuống gương mặt nhỏ xinh đang vô tư say ngủ trong vòng tay - Anh... nói rõ hơn được không?

- Hm... Hiện tại anh chỉ biết là nó hỗn loạn thôi. Anh chưa kịp kiểm tra thì cô ấy cản anh lại mất rồi. Lúc ấy anh cũng dừng tay, vì anh vẫn thấy được, mặc dù linh hồn cô ấy hỗn loạn một chút nhưng cơ bản không ảnh hưởng gì hết. Cô ấy vẫn ổn, vẫn khỏe. Và ngay cả... thần trong cô ấy cũng khỏe, không hề yếu ớt giống như những thần mà em đã và sắp thu thập đây.

Nghe tới đây, Mochi càng ngạc nhiên hơn:

- Những vị thần lang thang một thời gian dài đến lúc yếu ớt thì tìm người trú ngụ. Anh nói, thần trong cô ấy vẫn khỏe, không lẽ... cô ấy có thể cung cấp năng lượng cho thần?

- Cũng có thể đưa giả thuyết của em thành một trường hợp. Nếu đúng là như vậy thì phải có nguyên nhân. Nguyên nhân này, có thể tìm hiểu sau. Dù sao anh cũng đã hứa với nhóc là sẽ để cô ấy sau cùng rồi nên anh cũng không vội. Nói thật thì anh chẳng rõ lắm đâu. Anh chỉ tạm thời có vài suy đoán nhỏ. Mà nhóc cũng đừng quá lo lắng, nếu sự thật giống như anh đang nghĩ, thì chuyện này là phúc chứ không phải họa đâu!

- Phúc ư?

Mochi lẩm bẩm nói với Dara mà như tự nói với chính mình:

- Nếu là phúc thì hay quá rồi. Nếu là họa, em sẽ tìm mọi cách để biến nó thành phúc.

Tất cả, đều có thể làm, miễn là người mình yêu được hạnh phúc.

Thần dân Thiên Quốc quả thật có đủ muôn hình vạn trạng, phân chia tầng lớp cũng không thể gọi là ít, tuy nhiên, họ có một đặc điểm chung, thứ điểm chung điển hình nhất mà hầu hết ai cũng có, đó là sự chung tình.

Một người thuộc Thiên Quốc rất khó để tin tưởng trọn vẹn và đặt tình yêu nơi người khác, nhưng một khi họ đã yêu thì đến chết vẫn yêu, quyết không thay lòng, bất chấp mọi rào cản, mặc cho tình cảm có được chấp nhận hay không, mặc cho người thương đã hướng trái tim về một ai khác. Thậm chí, cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng vì người mình yêu, con người Thiên Quốc vẫn sẵn lòng đáp ứng. Tình yêu khiến trái tim thổn thức và lý trí trở nên mù quáng, nhưng tình yêu là nguồn cội của sự sống, là viên đá nền tảng khai sinh ra Thiên Quốc. Có lẽ đây chính là lí do chủ yếu đã khiến cho tất cả sinh linh của nơi đây đều có ý thức về một tình yêu chân thành ngay từ lúc chỉ vừa mới tạo hình. Việc này đã gây ra không ít những tình huống éo le, tuy nhiên, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì quy luật vẫn là bất biến. Thứ sinh ra mà vô cảm với tất cả mọi điều xung quanh chỉ có thể là một trong hai loại: hoặc là ma quỷ, hoặc là Hình nhân thế mạng.

"Hình nhân thế mạng"...

Mochi thở dài, tự nhiên anh lại nhớ đến Sal rồi. Anh ta đột nhiên biến mất mà chẳng báo cho anh lấy một tiếng. Có lẽ sự việc rất gấp, hoặc là anh ta không muốn nói ra. Mochi có cảm giác là vế hai có vẻ đúng hơn. Sal là kẻ bí ẩn. Anh ta rốt cuộc đang giấu giếm bao nhiêu thứ trong sâu thẳm đáy lòng ấy, cả trời cũng khó thấu.

- Hai cô bé này... bây giờ làm sao đây? Đã gần sáu giờ chiều rồi.

Dara đột ngột lên tiếng khiến cho mạch suy nghĩ của Mochi bị cắt ngang.

- Anh không ngưng đọng thời gian sao?

- A, anh mải nói chuyện với cô bé này nên quên mất. Chà chà, anh già cả rồi.

- Anh... không nhất thiết phải nói quá nhiều như vậy, cứ như em, giải quyết nhanh gọn không tốt sao?

- Không được không được! - Dara xua xua tay - Em đúng là chỉ biết quan tâm có mỗi Izu thôi sao? Dù sao anh cũng khá rảnh, và cô bé này lại quá đáng yêu đi, vì thế nên anh có thử trêu cô ta một chút để xem diễn biến sắc mặt của nữ sinh loài người thế nào.

- Như chuyện thần Kanjo sau một ngày liền biến mất sao?

- Ha ha, em biết đấy, anh không có để sát hạn mới ra tay đâu. Hắn ta, cũng còn ít nhất cả tuần mới tan biến. Tuy nhiên, có vẻ như cô bé ấy rất quý năng lực của mình nên hẵng còn lưu luyến lắm. Anh phải nói vậy để cô ấy tự nguyện buông tay thôi. Anh không thích ép buộc người khác. Xem ra, gã Kanjo này cũng biết chọn chủ lắm.

Dara thao thao, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt khinh bỉ và dòng suy nghĩ "Anh mà không phải người không thích ép buộc người khác ư? Anh chỉ không thích ép buộc gái xinh thôi! Vì không muốn ép buộc nên anh chọn cách nói dóc." của thằng em, lại tiếp:

- Còn chuyện Miko nói thích Sal, chuyện này thì nhóc không cần phải lo đâu. Thực chất cô ấy không hề thích Sal. Đó chỉ là ngộ nhận mà thôi. Thứ cảm giác khác lạ trong linh hồn nhỏ bé này... là do phản ứng của Thần Kanjo gây ra nhằm đẩy nhanh việc tiếp cận Sal. Có vẻ như hắn rất nhớ Thiên Quốc, và muốn thông qua đứa em trai nhân hậu của ta để trở về quê nhà.

Mochi hơi mím môi, gật gù:

- Nếu thế thì tốt rồi! Vậy... anh có định thực hiện lời hứa của mình không?

- Tất nhiên... là không rồi! - Dara tỉnh queo ngửa người chống tay ra phía sau - Lời hứa ấy là trong trường hợp bạn bè bỏ cô bé đi hết mà... Và anh chắc chắn là sẽ chẳng có ai nghỉ chơi với cô bé chỉ vì cô ấy vừa mất đi một thứ năng lực mà chẳng ai hay biết. Hơn nữa, anh đã tốn nhiều thời gian chỉ với một cô bé loài người này, thế là đủ rồi.

Khóe môi Mochi cong nhẹ, chàng trai khẽ khàng:

- Anh Dara, anh vẫn vô tình như vậy nhỉ. Em đang tự hỏi liệu anh có còn cảm giác với nữ giới nữa không th...

"Xoẹt".

"Bang".

Mochi đột ngột im bặt, tay vừa kịp giăng kết giới băng vĩnh cửu đỡ được một đòn sét đánh của Dara. Chàng trai hệ Lôi vẫn tỉnh bơ bế lấy Miko rồi đứng thẳng dậy. Chi tiết duy nhất chứng tỏ anh là người vừa ra tay chính là bàn tay hơi đổi màu cùng những tia ánh sáng ngoằn ngoèo bay lên ấy.

- Anh đưa Miko đến phòng y tế trước. Nhóc nhớ cẩn thận lời nói hơn khi nói chuyện với anh đấy!

Dara lãnh đạm quay lưng đi. Cả người anh chỉ lóe sáng một cái liền trở về dáng vẻ nam sinh ưu tú "Bạch hoàng tử" của trường Kokka chứ không còn là chàng thiên sứ ma mị ban nãy nữa. Tới lúc bóng dáng ấy khuất hẳn, Mochi mới chầm chậm thở dài. Hình như anh vừa vô tình chạm phải cái vảy ngược nào đó của ông anh trai thất thường này rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro