Chương 98: Mắc kẹt tại Green Garden (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng cuối ngày cũng dần tắt, chỉ để lại chút ánh tàn dư nhập nhoạng trong khoảnh khắc hoàng hôn dần khép lại. Vài tia sáng yếu ớt cố gắng kiên cường chống chọi với bóng tối, bướng bỉnh len qua những kẽ lá đã nhuốm sắc ráng vàng, đáp nhẹ lên một khuôn mặt nữ sinh thanh tú đang say ngủ. Chẳng biết cô đã ngủ bao lâu nữa, cho đến khi hàng mi dài khẽ lay động, mí mắt cô gái mới dần hé ra, để lộ tia long lanh trong đôi đồng tử trong suốt còn lơ mơ trước cổng mộng mị. Izu dụi dụi mắt, bên tai vẫn còn nghe văng vẳng tiếng sáo trúc mê hoặc của thiên thần trong giấc chiêm bao, khiến cô chẳng muốn thức dậy nữa...

Mà... cô thức dậy chưa nhỉ?

Tại sao bên tai vẫn còn tiếng sáo?

Hình như cô thấy trước mắt cô có bóng người...

Đây là... góc nhìn từ dưới lên ư? Chỉ thấy cái cằm thật đẹp.

Cái dáng ấy...

Rất giống... anh ta!

- A...

Izu đột ngột mở bừng mắt. Người trước mắt chỉ thoáng ngạc nhiên, tay nhấc cây sáo nhỏ ra khỏi vành môi mỏng:

- Tỉnh rồi sao, hội trưởng?

Izu chớp chớp mắt. Dù mắt mở to nhưng trong thoáng chốc hình như cô còn chưa kịp trở lại thực tế, đôi đồng tử tròn xoe cố thu lấy hình ảnh của người nọ mà phân tích mộng ảo hay chân thực. Người nọ cũng im lặng bình tĩnh đối mắt với cô.

...

- A! Cậu... sao cậu lại ở đây? - Đây là lúc Izu tỉnh táo hẳn.

Hoặc chưa.

Ai kia câm nín một chút.

- ... Trước hết cậu phải xem mình đang ở đâu trước đã!

- Ở... đâu á?

Izu ngơ ngác nhìn xung quanh. Cảnh này... giống như một khu rừng, nhưng có rất nhiều hoa, hoa đẹp lắm... Có cả lối đi trải đá cuội, cỏ thì được tỉa tót sạch sẽ... Ừm, giống một khu vườn khổng lồ hơn.

...

Khoan đã...

Vườn?

Green Garden!

Vì sao cô lại ở Green Garden?

Còn cái tư thế này...

Lại hét lên một tiếng, Izu thảng thốt bật dậy, suýt nữa đã rớt luôn xuống đất.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao cô lại say sưa ngủ trên đùi hắn ta trên chiếc ghế đôi của Green Garden này?

- Mochi, tại sao... tại sao...

- Cậu hỏi tớ thì tớ biết hỏi ai? Tớ chỉ vô tình thấy cậu ngất giữa đường thôi, chỗ mấy khóm hoa bên kia kìa. Tớ sợ... sợ cậu làm xấu khuôn viên của người ta nên lôi cậu qua đây, kết quả là xấu luôn cái ghế.

- Cậu mới xấu á!

Tiếng "á" chưa dứt là Izu đã nhanh chân giậm qua, nhưng kết quả thì cô vẫn giậm hụt chân kẻ đáng ghét kia. Thật là tức chết. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, hắn vẫn luôn luôn nhanh hơn cô một nhịp.

Izu kéo kéo mép váy, chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, trong đầu nhảy số nhớ lại. Mochi nói cô bị ngất. Phải rồi, là do cô đã gặp người đó. Làm sao cô có thể quên được chứ? Hình ảnh đôi cánh kiêu hùng che khuất ráng trời chiều khiến tim cô như ngừng đập, anh ta im lặng đứng như thế, đẹp như một pho tượng thần. Cô còn nhớ như in cảm giác mềm mại của những sợi lông vũ vô tình cọ qua bàn tay cô khi cố gắng hất mũ áo choàng của anh lần cuối.

Thật đáng tiếc. Rõ ràng đã gần như thế. Cuối cùng vẫn là thất bại. Thiên thần tàn nhẫn! Vậy mà nỡ quăng cô nằm chỏng chơ giữa đường như vậy. Mà sao lần nào cô ngất đi cũng trùng hợp bị hắn bắt gặp nhỉ? Để rồi tạo cơ hội cho hắn trêu chọc cô.

Izu bặm môi cúi mặt xuống:

- Trễ như vậy rồi, sao cậu chưa về nữa?

- Hở? Cậu đang quan tâm tớ à?

- ...

Cô gái nào đó chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng vài câu cũng không được.

- Không thèm đôi co với cậu nữa. À mà... mấy giờ rồi thế?

- Còn hơn mười lăm phút nữa là bảy giờ tối. Cậu ngủ tốt thật đấy!

- H... hả? Bảy giờ? - Izu tá hỏa đứng bật dậy - Thôi hỏng, tớ phải về ngay đây. Có gì mai gặp nhé. Tạm biệt cậu!

- Chưa tạm biệt được đâu. Giờ này chắc bảo vệ đã đóng cửa Green Garden rồi.

Cô gái đang nhớm chân định phóng chạy liền thắng cái "cạch" lại một cách không thể nhanh hơn:

- Cậu nói sao? Đóng cửa rồi á?

- Chứ cậu nghĩ xem, giờ này còn ai vào đây nữa mà người ta để cửa mở?

- Nhưng... cũng phải về chứ! Cùng lắm là tớ leo rào thôi.

- Không đến mức đó đâu. Anh Dara thường đi dạo quanh trường đến bảy giờ mới về. Không chừng anh ta sẽ đi ngang qua đây.

- Vậy... vậy thì phải ra mau, nếu trông thấy thì anh ấy sẽ giúp chúng ta phải không?

Mochi không đáp ngay, anh ngước mắt lên, dưới đáy mắt của anh thấp thoáng ý cười:

- Cậu nghĩ kĩ chưa?

- Có gì phải nghĩ nữa đâu. Anh ta thấy người bị kẹt trong này, anh ta phải cứu chứ.

- Tất nhiên! - Khóe miệng Mochi hơi cong lên, ý cười ngày càng rõ - Nhưng cùng lúc kẹt cả tớ lẫn cậu ở đây, cậu thử hình dung xem, anh ta sẽ nghĩ gì đây?

Izu đang định mở miệng nói thêm câu gì đó thì chợt im bặt trước câu hỏi của cậu bạn cùng bàn. Ánh mắt của hắn ta giống như đang thách thức, lại giống như giảo hoạt, thấp thoáng vẻ châm chọc, cơ mà...

"Chuyện hắn ta không thích con gái đâu phải chuyện bí mật nữa. Anh Dara ở chung một nhà chắc chắn cũng biết, làm gì có chuyện anh ta hiểu lầm gì chứ?"

Nếu Mochi mà có khả năng đọc được suy nghĩ của Izu lúc này, thật không biết gương mặt chàng trai sẽ biến hóa thú vị như thế nào. Vốn anh chỉ định tìm cách khiến các nữ sinh khác bớt nhắm vào anh và Sal mà thôi, nào có nghĩ đến... có một cô gái ngố tàu nào đó vẫn tin lời của anh đến sái cả cổ...

Ừm, nhưng mà anh không có nói dối nha. Anh chỉ là nói chưa hết câu thôi...

Anh... không hề thích con gái... nào khác, ngoại trừ một người anh yêu.

Izu ngẫm nghĩ một chút. Lại cảm thấy mặc dù bản thân không lo lắng bị hiểu lầm, nhưng mà việc cô mắc kẹt ở đây tới tận bảy giờ tối với Mochi cũng không nên truyền ra. Mấy fan nữ của ông tướng này, nhiều cô cũng cực đoan lắm, thần tượng bất chấp luôn. Izu không muốn vướng vào những rắc rối nhỏ nhặt không nên có. Nghĩ vậy, cô hỏi lại:

- Vậy thì... leo rào ha?

- Cậu có đam mê leo rào à?

- Chứ cậu muốn thế nào?

- Còn sao nữa? Đợi qua bảy giờ tối, khi ấy anh Dara sẽ trở về nhà, rồi hai đứa mình... tha hồ mà "vượt rào".

- ...

Kết quả khác nhau sao? Rồi anh Dara liên quan gì ở đây? Tư duy của các thiên tài đều lạ lùng như thế à?

- Bộ bảy giờ là giờ hoàng đạo leo rào hả?

Mochi phì cười. Anh chỉ muốn chọc cô một chút thôi mà ánh mắt kia nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh rồi.

- Thật ra, tớ chỉ muốn ngồi đây một chút nữa thôi. Về nhà sớm cũng không có gì để làm.

Ánh mắt ai kia còn kinh dị hơn:

- Cậu không học bài luôn hả? Khai thật đi, cậu ăn bánh mì trí nhớ của Doraemon mới được điểm tuyệt đối ở mấy lần kiểm tra đúng không?

- Cậu thích cả Doraemon à?

- Con nít ai mà không thích chứ. À thì tớ không còn là con nít, nhưng tớ thích những điều kì diệu. Doraemon còn rất dễ thương mà. Ơ, mà lạc đề rồi. Cậu định ở đây tới bao giờ? Trời tối sụp luôn rồi.

Mochi nghiêng nghiêng đầu, mỉm cười:

- Ở lại Green Garden qua đêm cũng là một trải nghiệm mà.

Izu hoảng hốt bật dậy:

- Không được. Nguy hiểm lắm. Chuyện đó... Cái chuyện lần trước ở thang máy tớ đã kể cho cậu đó, nó là thật. Trường mình thật sự tồn tại những thứ không xác định được đâu. Cậu tin tớ đi. Cho dù không tin thì... nơi này đêm xuống chỉ có vài bóng đèn vàng u ám như vậy, cậu không sợ ma à?

Izu nói xong, có chút lo sợ nhìn vào sâu bên trong khu vườn. Chỉ thấy một vùng rộng lớn tăm tối, cảm giác không biết khi nào sẽ có thứ gì đó từ bên trong lao ra.

- Có cậu ở đây thì sợ gì nữa, có phải một mình đâu? - Mochi thản nhiên trả lời.

...

- Tớ có nên nói là tớ sợ cậu hơn cả ma không?

Ai kia có chút câm nín:

- Cậu nói luôn rồi kìa...

- Vì cậu là quái vật mà. Ơ mà... Tớ đâu có nói là ở lại đây với cậu. Tớ là con người. Tớ không có trí nhớ siêu việt. Tớ cần thời gian để học bài, làm bài nữa. Tớ cũng không thể ăn lá cây qua đêm.

Mochi hơi im lặng trước một tràng lí do phản đối của cô bạn cùng bàn, bất giác lại lên tiếng, nhưng giọng nói lại nhẹ hơn nhiều, dường như có chút ủy khuất:

- Thế thì... thôi vậy. Cậu về sớm đi. Tớ đùa cậu đấy. Làm gì có chuyện tớ ở đây đến sáng được. Tớ định ngồi đây một chút thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro