Chương 99: Mắc kẹt tại Green Garden (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trông dáng vẻ của Mochi hiện giờ, dù cho Izu có sốt ruột muốn về nhà sớm đến mấy cũng không đành lòng mà đi. Cậu bạn này... nhìn ở góc độ nào đó thì cậu ta vừa mới cứu cô, còn không phải là lần đầu tiên. Nếu như lần trước khi tỉnh dậy mà phát hiện mình vẫn đang nằm cô quạnh trong thang máy giữa tòa nhà không bóng người, còn là nơi từng xuất hiện thứ kinh khủng đó, hay như ban nãy, nếu tỉnh dậy một mình trong không gian tĩnh lặng và nhập nhoạng của những bóng cây che phủ khắp nơi thế này, Izu không chắc là bản thân sẽ còn giữ được bình tĩnh như bây giờ. Thật mừng vì lần nào gặp chuyện tỉnh lại, cũng có một người ở bên cạnh. Ừ thì hắn có hơi thiếu đánh một chút, nhưng ít nhất là hắn không có bỏ mặc cô, luôn lặng lẽ ngồi đó cho tới khi cô tỉnh táo trở lại. Vậy nên bây giờ cô cũng không đành lòng bỏ về trước, nhất là khi trong trường vẫn còn những thứ gì đó kinh khủng còn lảng vảng. Để hắn lại một mình thế này, lỡ như có chuyện gì xảy ra, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân được.

Nghĩ vậy, cô chùn bước, bỏ ý định đi về lúc này:

- Nếu... nếu cậu chỉ muốn ở một lát nữa thôi thì... tớ ở lại với cậu. Bài tập hôm nay cũng không nhiều lắm.

Izu bước lại ven bồn hoa đối diện Mochi, nhẹ nhàng chỉnh mép váy không biết có còn là màu trắng không rồi ngồi xuống, hoàn toàn không thấy được nụ cười vui vẻ bên khóe môi chàng trai. Lúc này, cô gái mới chợt chú ý đến thứ mà cậu bạn vẫn cầm trên tay từ nãy đến giờ: một cây sáo trúc.

Chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy thứ này, Izu lại liên tưởng ngay đến thiên thần đó...

Và... thứ âm thanh huyễn hoặc ấy.

Cái thứ âm thanh mà cô đã nghe trước lúc tỉnh táo hẳn. Hiện tại cô vẫn chưa phân biệt được tiếng sáo đó là tiếng sáo trong mộng hay hiện thực. Cô dán ánh mắt vào cây sáo trúc, dè dặt hỏi:

- Mochi, cậu biết thổi sáo sao?

- À, một chút thôi, đủ để đi thi quốc tế!

Mochi thản nhiên xoay xoay cây sáo trên mấy đầu ngón tay tinh xảo, chàng trai lại trở về vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, nét ủy khuất vừa rồi giống như ảo giác, đã bay biến tự lúc nào. Như đã quá quen với kiểu cách nói chuyện của cậu bạn SSS này rồi, Izu cũng tảng lờ vế sau của anh.

- Vậy... thổi cho tớ nghe một đoạn đi. Cậu cũng đang rảnh rỗi mà, đúng không?

- Ừ, coi như rảnh, nhưng tớ thể hiện rồi cậu có trả công không?

- Hm? Cậu muốn trả thế nào?

- Một tuần nữa.

- ...

Izu đang tự hỏi ban nãy đầu mình có bị nước vào không mà lại đi rảnh hơi lo lắng cho tên này nhỉ? Hết tuần này là cô hết nợ rồi. Hắn không quen nhìn cô rảnh rỗi thì phải.

- Bai! Ở lại vui vẻ. - Cô gái nào còn chưa ngồi ấm chỗ đã vơ đồ chuẩn bị đi về.

- Được rồi. Tớ đùa mà! - Mochi cười khổ - Xem như tớ cảm ơn cậu đã ở lại cùng với tớ. Nhớ là đừng có xúc động quá rồi khóc nhé!

Giống cái lúc đó đó...

Izu nói thì nói vậy thôi chứ cũng không có ý định bỏ về. Quen biết nhau gần cả tháng rồi, thời gian dài không dài ngắn không ngắn nhưng cũng đủ để cô hiểu một chút tính cách của cậu bạn đẹp mã kiêu ngạo này. Hắn ta ngoài miệng thường hay trêu chọc cô, nhưng tới cuối cùng vẫn luôn đáp ứng cô. Nhìn đi nhìn lại, hắn ta... không quá đáng ghét như cô đã từng nghĩ.

Chợt trước mắt cô nhiều thêm một chiếc bánh Muffin. Mấy đầu ngón tay tinh tế phủ một lớp ánh sáng đèn vàng còn nhẹ nhàng xoay xoay chiếc bánh:

- Ăn một chút đi. Không mập đâu!

Izu nhìn chiếc bánh nho nhỏ xinh xắn, chút dỗi vừa rồi cũng bay biến mất. Cậu bạn này, mỗi lần tặng bánh kẹo cho cô đều dỗ một câu như vậy. Cô cũng không còn quan tâm đến chuyện cân nặng từ lâu rồi, ai bảo tay nghề của kẻ nào đó xuất sắc quá làm chi. Chỉ cần là đồ hắn đưa, cô sẽ không ngại nữa. Tính ra thì trong khoảng thời gian vừa qua, cô làm bữa trưa cho hắn, hắn tặng lại bánh kẹo cho cô cũng không ít đâu. Như vậy không biết là việc cô làm cơm trưa có được xem như là trả nợ không đây?

Nhìn Izu ngoan ngoãn nhận lấy chiếc bánh mà cắn một miếng ngon lành, Mochi mới mỉm cười hài lòng miết nhẹ thanh sáo trúc, kề lên môi mỏng. Những ngón tay thon dài đẹp như bạch ngọc bắt đầu chuyển động trên thân sáo. Một thanh âm trầm ấm mở đầu ngân nga, tiếp đó là một chuỗi tiếng sáo mượt mà nhè nhẹ du dương đầy mê hoặc...

Izu không biết anh đang thổi bài gì, cô cũng không am hiểu nhiều lắm về âm nhạc, kể cả đàn sáo, nhưng cô biết anh chơi sáo không tệ, đó là nói một cách khiêm tốn. Tiếng sáo của anh nhẹ nhàng lắm, huyễn hoặc lắm, mỗi lúc lại càng câu hồn cô hơn, khiến cho cô si mê đến ngây dại, bao nhiêu tâm tư đều thả lỏng theo tiếng sáo phiêu lãng của anh. Dần dần, cô dường như quên đi hết thực tại, vô thanh vô thức lại bước vào thế giới của quá khứ, thế giới có cả niềm vui lẫn bi kịch nơi gia đình Haru, thế giới sẽ ám ảnh cô đến hết cuộc đời này.

Đêm kinh hoàng ấy lại hiện ra, rõ ràng và sống động hơn bao giờ hết...

Đêm sinh nhật lần thứ bảy của cô.

Sự bướng bỉnh của cô.

Những lời dỗ dành của anh Daizu.

Cuối cùng là cuộc gọi đáng sợ nhất trong đời cô, cuộc gọi báo tin về sự ra đi đầy chua xót của song thân...

- A...

Izu đột ngột mở bừng mắt. Miếng bánh còn lại run rẩy trong tay. Cô phát hiện ra hai gò má đã ướt lạnh từ lúc nào.

Cô lại nhớ về chuyện buồn, lại đau lòng, lại khóc...

Không, vấn đề không phải ở đây, không phải ở cô, cũng không phải ở quá khứ, mà là ở...

Tiếng sáo!

Tiếng sáo khơi gợi hồi ức!

- Lại khóc à? Tớ đã nói trước là đừng khóc rồi mà!

Mochi hạ sáo xuống, trong ánh mắt của anh vừa thoáng một tia đau lòng. Ai mà biết được cô gái này vẫn dễ xúc động như vậy chứ... Anh chỉ muốn chơi bài mà anh ưa thích thôi mà...

Vì cái gì mà cô gái này hễ cứ nghe tiếng sáo của anh là khóc, bất kể tiền kiếp hay hậu kiếp?

- Mochi...

Izu đột nhiên chồm tới bám lấy tay chàng trai, quên cả việc lau nước mắt. Dưới ánh trăng thanh đang nhàn nhạt soi rọi, gương mặt thất thần của cô gái càng lấp loáng hơn với những giọt lệ đã nhòa trên đôi gò má khiến Mochi phải giật mình một phen:

- Zu, cậu...

- Là ai?

- H... Hả? Ai gì?

Izu cố hít từng hơi thật sâu nhưng vẫn không lấy lại được bình tĩnh. Giọng cô dường như đã lạc đi:

- Ai đã sáng tác ra đoạn nhạc vừa rồi? Cả tên bài hát nữa... Cho tớ biết đi, Mochi...

Nói đến câu cuối, dường như dưới đáy mắt cô gái còn biểu lộ ra ý thỉnh cầu.

Đoạn âm thanh vừa rồi, chắc chắn là đoạn sáo trúc mà cô đã nghe trong mộng cảnh. Chắc chắn không thể sai được! Những dải âm thanh huyễn hoặc đó giống như có ma lực dẫn dắt linh hồn trở lại nơi đau thương nhất giấu kín từ tận đáy lòng từ rất rất lâu rồi, lâu tới mức người ta tưởng mình đã quên mất, tưởng mình sẽ bình tĩnh hơn khi đối mặt. Nhưng không, cuối cùng thì linh hồn vẫn sẽ giãy giụa, sẽ đau đớn, sẽ thống khổ như vậy, một chút cũng không giảm.

Nếu cảnh vật xung quanh bây giờ không phải là Green Garden mà là một rừng cây cao vút đang đắm chìm trong tuyết trắng lạnh lẽo đến tinh khôi thì Izu đã cho rằng bản thân vừa rơi vào mộng mị mất rồi, và khéo cô sẽ cho rằng cái người đang ngơ ngác với thanh sáo trúc trước mặt là thiên thần mất.

- Đột nhiên hứng thú với âm nhạc sao, Hội tr...

- Cho tớ biết đi mà, cậu chỉ cần cho tớ biết thôi.

Mochi khẽ nhíu mày khó hiểu, nhưng rồi anh vẫn đáp ứng, đáp ứng theo kiểu của anh:

- Không có!

- Eh? Không có?

- Là không có đó. Tớ chơi theo cảm hứng thôi, làm gì có tác giả nào.

- Không thể, chắc chắn là không thể. Tớ đã từng nghe qua đoạn nhạc này rồi!

Izu kích động chồm tới, vô tình ép sát Mochi vào lưng ghế tựa. Chàng trai vẫn bình tĩnh:

- Tớ đã nói, tớ chơi theo cảm hứng. Nếu cậu cho rằng tớ khoác lác thì tớ cũng chịu. Hơn nữa...

Mochi chợt liếc mắt xuống dưới, khẽ khàng:

- Tớ biết đau đấy.

Izu thoáng khựng lại. Cô ngẩn người một lát mới nhận ra hiện trạng của mình: hai tay chống cạnh hai vai chàng trai, một chân thì thượng cả lên trên đùi anh. Tư thế này, ngoài hai từ "thân mật" ra thì chỉ còn ba từ "quá thân mật" để diễn tả. Dưới ánh trăng nhàn nhạt hắt xuống khu vườn thơ mộng đã nhuốm cái thần sắc bí ẩn của bóng tối, đôi mắt đẹp như đôi ngọc hổ phách của Mochi càng trở nên huyễn hoặc không tưởng. Dường như trong đó có hàng triệu vì tinh tú lấp lánh đang cuốn lại thành từng dải ngân hà rực rỡ, xoay quanh một hố đen sâu thẳm.

Ánh trăng... làm cho những màu sắc trong đôi vũ trụ thu nhỏ ấy ảo diệu mê người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro