Kia Hải Lan Châu (chương 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1

CẦU HÔN

CHAP 1.1

“Diệp Hải Lam, cô đến văn phòng tôi một chút” – điện thoại truyền tới thanh âm nghiêm túc của tổng giám đốc.

“Vâng”. Gác điện thoại, ta bất đắc dĩ day day hai mắt đến phát đau. Mấy tháng nay, đều chuyên tâm vào hạng mục dự án thị trường thực phẩm ở châu Âu, ngoại trừ lúc ăn cơm và đi WC, ta hầu như không rời máy tính nửa bước. Tháo mắt kính xuống, sửa sang lại đầu tóc một lúc, ta bắt thang hướng thẳng tổng văn phòng đi tới.

Nhẹ nhàng gõ gõ cửa vài cái, liền nghe được giọng Tương tổng nói: “Vào đi”

Ta mở cửa, đi vào  thấy Tương tổng đang ngồi ở bàn làm việc biểu tình nghiêm túc nhìn mình.

“Tương tổng, tìm tôi có việc gì sao?”. Hắn  chỉ chỉ ta ngồi vào chiếc ghế da phía trước bàn làm việc.

“Mấy ngày rồi em chưa ngủ? Sao trông mắt lại đỏ lên như thế?” Tương tổng dựa lưng vào ghế, vẻ mặt nghiêm túc hỏi ta.

“Thật hiếm có, tổng giám đốc cư nhiên còn quan tâm xem nhân viên tiểu tốt có thời giờ nghỉ ngơi hay không”. Ta trêu chọc nói

“Hải Lam, trở về ngủ đi! Đừng cố chấp!” Khẩu khí hắn có chút gì đó như là ra lệnh.

“Không được. Lần này dự án thực phẩm thời gian cấp bách, hơn nữa cũng ít nhất có tới 30 công ty lớn có thực lực tham gia cạnh tranh, nếu chuẩn bị không tốt, Aleora chúng ta đừng nói phải phân chia bát canh, có khi ngay cả đến cặn bã cũng không có mà húp. Làm sao tôi có thể không nghĩ tới mà quay về ngủ được chứ, cơ hội lần này dứt khoát không thể bỏ qua. Nhất định phải nhân cơ hội lần này thúc đẩy thương hiệu thực phẩm tinh khiết của chúng ta.” Thực phẩm tinh khiết là dựa trên khái niệm về thức ăn tự nhiên, cố gắng giảm thiểu tất cả các loại phụ gia thực phẩm, bao gồm cả các loại màu thực phẩm. Vì vậy còn gọi là thực phẩm trong suốt. Từ sau khi tốt nghiệp, ta đã gắn bó với Aleora gần 2 năm, góp phần không nhỏ vào việc phát triển thực phẩm trong suốt được đến như ngày hôm nay, giờ là lúc gặt hái thành quá, làm sao ta có thể chỉ vì giấc ngủ vài giờ mà làm mọi tang sức trở nên vô ích.

“Kỳ thật, em làm gì cũng nên nghĩ đến bản thân mình một chút, những việc nhỏ nên để lại cho người phía dưới làm là được rồi. Dù sao em cũng không phải ba đầu sáu tay, huống chi khả năng làm quảng cáo của em cũng đâu thể tốt bằng những nhân viên ưu tú của phòng thị trường”. Hắn nói vẻ mặt không chút thay đổi

“Ban đầu còn tưởng Tương tổng có long tốt quan tâm đến nhân viên, giờ mới nhận ra hóa ra anh không hài long với kết quả làm việc của em, muốn đổi người thôi.” Ta tức giận nói

Hắn lại cư nhiên nhẹ nhàng nở một nụ cười, tuy chỉ là khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nhưng với hắn mà nói việc này cũng quả là hiếm hoi vô cùng.

“Anh chưa đến mức đem “cây hái tiền” của mình để đổi lấy những kẻ có chỉ số IQ thấp ki đâu.” Hắn nhìn tôi cười rồi nói “Dù sao tối nay em không được phép ở lại văn phòng, về nhà ngủ một giấc, binh lính mà không được nghỉ ngơi cũng không phải là binh lính tốt, nhớ chưa?” Xem kìa! Ông chủ cuối cùng cũng ra oai rồi đấy.

“Được, được, được, em về, đêm nay em nhất định về nhà, tiểu nhân như em không dám không vâng mệnh ông chủ là anh, nếu không có việc gì khác, em trở về làm việc đây.” Ta đã đứng lên sẵn sàng để đi.

Hắn nhìn ta, ngập ngừng đôi chút, lại nói: “Đi thong thả”

“Vâng”.

Ngay khi ta sắp đi tới cửa, hắn lại đột nhiên nói: “Buổi tối anh mời em ăn cơm.”

Ta khựng lại quay đầu nhìn hắn một cái nói: “Gì cơ? Dùng rượu tước binh quyền à?”

Hắn nở nụ cười ôn nhu, lại nhẹ ngành thở dài nói: “Buổi tối giáo sư Nghiêm đến Thượng Hải. Chẳng phải em vẫn còn vài vấn đề nhỏ chưa giải quyết được sao? Buổi tối cùng nhau nói chuyện đi.”

“Anh nói thật hay đùa?” Ta đột nhiên giống như bị tiêm chất kích thích, toàn thân tế bào tựa hồ như đều phấn chấn . “Nghiêm giáo sư như thế nào lại về nước rồi?”

“Giáo sư Nghiêm chấm dứt hợp đồng bên Mỹ rồi, lần này trở về chính là lá rụng về cội. Ông dự định sẽ đến giảng dạy tại đại học, sau tất cả, người già vẫn còn nhớ tới cội nguồn. Thế nào, em có đi hay là không?”

“Đi! Đương nhiên đi!” Có điên mới không đi. Ta vẫn luôn kính trọng giáo sư Nghiêm. Lúc học đại học ở Ottawa, được nghe giáo sư Nghiêm chia sẻ cảm nhận, hiểu biết của mình về ngành thực phẩm trong vài tọa đàm, ông giải thích sâu sắc, luận chứng chặt chẽ thật sự làm cho ta mở rộng tầm mắt, lúc ấy đã vô cùng sung bái. Khi đó cảm thấy người Trung Quốc chúng ta thật sự tài giỏi! Hiện tại lại được cùng ông đàm đạo, loại vinh hạnh này sao có thể bỏ qua! Dù có cho ta ngủ 3 ngày 3 đêm chỉ e tinh thần cũng không được tốt như lúc này.

“Giáo sư Nghiêm 7h tối đến sân bay, 8h chúng ta đến Thụy Cảnh ăn bữa tối, được không?” Hắn luôn hỏi ý kiến ta.

“Hỏi em làm gì. ANh quyết định là được rồi. Chỉ cần có giáo sư Nghiêm tham dự, mì sợi em cũng ăn.” Ta sảng khoái đáp lại, hoàn toàn quên mất chính mình đối với việc ăn uống gì gì đó cũng có chút tò mò.

“Vậy em đi đi. Tan ca anh ở bãi đỗ xe chờ em” Nói xong hắn khoát tay liền vùi đầu vào đống văn kiện, đôi mắt bắt đầu hoạt động. Ta tự mình mở cửa đi ra ngoài.

Tương tổng – Tương Cẩn Thuần, tổng giám đốc điều hành Aleora khu vực châu Á. Là một người cực kỳ nghiêm túc, cơ hồ bất kể ai cũng không dám đùa giỡn, hơn nữa phỏng chừng toàn công ty trừ ta dám ở trước mặt hắn ăn nói ngông cuồng, ai ai mà không cung kính vài phần! Nói đến cũng lạ, ta và hắn cũng không phải dạng quen thân thiết, nhưng trong thâm tâm ta không hề sợ hắn như sợ một ông chủ lớn. Ta nhớ, hồi mới gia nhập tang ty, không lâu trước chuyến tang tác đầu tiên tới Đức, chính hắn ở trong văn phòng nói với ta rằng giá cho các sản phẩm mới ở châu Âu dứt khoát không được tăng hơn 3%.  Ta vừa nghe thấy liền “phì” cười, đáp lại: “Anh cho rằng em là đầu trư sao! Chi phí trên thị trường châu Âu vốn dĩ đã cao bất hợp lý rồi, tại sao em lại phải đưa ra cho họ mức giá rẻ hơn. Chẳng nhẽ lại không có chỗ để chi tiền hay sao mà mang tiền đi ném cho những người ngoại quốc.” Khí đó chỉ nghe thấy vị thư ký đứng sau lưng ta đã bắt thở thở hắt ra, mà hắn lại nở nụ cười. Tóm lại từ đó ta cũng không phải quá sợ hắn. Ngoại trừ công việc ra cũng không tiếp xúc với nhau nhiều. Cũng giống như tối nay, loại công việc mang tính chất như là bữa tối này số lần cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Huống chi hắn vốn là một thủ trưởng rất nghiêm túc, lại đã có vợ hiền, con gái nhỏ năm nay hình như cũng đã 3 tuổi rồi, chính vì thế hắn luôn cố gắng tránh những tiếp xúc không cần thiết với người khác phái. Chỉ nguyên điểm này đủ đáng kính nể rồi, dù sao vị trí tổng giám đốc Aleora châu Á cũng đủ làm cho hàng tá mỹ nữ them nhỏ dãi ra rồi!

Bữa tối khi cùng giáo sư Nghiêm thảo luận rất nhiều vấn đề có liên quan đến kỹ thuật đóng gói thực phẩm chân không, ta đột nhiên cảm thấy đầu óc mình sáng ra rất nhiều, cảm giác mình thật sự là ếch ngồi đáy giếng a! Giáo sư Nghiêm còn nửa đùa nửa thật nói với tổng giám đốc Tương: “Công ty các anh có được Diệp Hải Lam quả là nhân tài thật sự, không thể khinh thường a!” Những lời này đối với ta lại quả thực là hưởng thụ, dù sao tốt xấu gì cũng là chính giáo sư Nghiêm nói ta là nhân tài! Nhưng Tương Cẩn Thuần tiên sinh lại chỉ đáp lại bằng một nụ cười, không nói gì, xem chừng việc tăng lương vào cuối năm của ta là vô vọng rồi! Bất quá cũng chẳng sao cả, cũng có bữa cơm vui vẻ này gỡ lại được rồi, Giáo sư Nghiêm nói cho ta biết rất nhiều về việc ở Mỹ hiện nay đang là giai đoạn nghiên cứu những ý tưởng mới, cùng nhau thảo luận say sưa, Tưởng Cẩn thuần lại cực ít khi xen vào, dù thế nào hắn cũng có nền tảng MBA chuyên nghiệp, đương nhiên với thao tác quản lý kỹ thuật về thực phẩm cơ bản nẵm rõ như lòng bàn tay, nhưng việc nghiên cứu và phát triển chuyên sâu đương nhiên vẫn không sâu sắc bằng.

Sau bữa tối, lái xe đưa giáo sư Nghiêm quay về. Tương Cẩn Thuần tự tay lái xe đưa ta về nhà. Dọc đường đi ta không ngừng khen ngợi tri thức uyên bác của giáo sư Nghiêm. Tương tổng cũng không nói gì thêm. Lúc ô tô đi vào cổng khuôn viên nhà ta, ta mới sự nhớ ra mà hỏi hắn: “Anh làm cách nào mời được giáo sư Nghiêm? Ông ấy tối nay vừa xuống máy bay, một giờ sau liền đến cuộc hẹn với anh. Mặt mũi anh cũng không phải nhỏ nha”

Hắn cả nửa ngày không mở miệng, lái xe thẳng tới trước cửa nhà ta, nhìn ta có chút do dự nói: “Thật ra giáo sư Nghiêm là bố vợ trước của anh. Anh và cô ấy là bạn học chung đại học, nhưng sau đó vì tính cách không hợp nhau kết hôn được 1 năm thì chia tay, nên ông ấy cũng coi là để lại cho anh chút mặt mũi.”

Khó trách! Lúc ăn cơm luôn nghe thấy anh xưng hô với giáo sư Nghiêm là “ngài, ngài, ngài”, còn thấy kỳ lạ! Nguyên lai lại do thân phận khó xử giữa hai người

“Tóm lại cảm ơn anh! Được đàm đạo cùng giáo sư Nghiêm, thật là chuyện hiếm trăm năm có một! Em cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ một giấc rồi.” Ta có chút cảm kích nhìn hắn

“Nếu vậy lần mở rộng thị trường ở châu Âu lần này, hi vọng em có thể mang lại ít nhất 10% lợi nhuận cho tang ty đc k? Hắn biểu tình thoải mái hỏi ta.

“Không hổ là thương nhân! Ăn thịt người cũng không quên mang huyết tịnh uống qua!” Ta nở nụ cười. Kỳ thật đến cuối cùng có khả năng gia tăng 10% hay không ta cũng k dám chắc.

“Em về suy nghĩ cẩn thận đi. Anh hy vọng thành quả lý tưởng là trên 7%.” Khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào cửa kính trước mặt nói.

“Được mục tiêu cứ nhất trí là thế!” Ta buột miệng nói ra, không biết đây có được coi là “thỏa thuận trước chiến tranh” không nữa.

“Nhưng quan trọng nhất, đêm nay em về nghỉ ngơi, không được vụng trộm làm việc khuya nữa. Hi vọng ngày mai em sẽ tràn đầy năng lượng để bắt đầu tang việc.” Hắn quay đầu ôn nhu nhìn ta.

“Yes, sir”

Ta cười bước xuống xe. “Ngủ ngon!” Hắn nói xong liền lái xe rời khỏi

CHAP 1.2

Ta vừa mở cửa nhà, liền nhìn thấy mẹ đang nhìn mình như nhìn quái vật. Chưa kịp mở miệng, sức mạnh âm thanh của bà bắt đầu tấn công lỗ tai ta: “Con nhỏ chết tiệt này, mày cứ không nói gì mà đi mất vài ngày không thấy về? Điện thoại thì tắt máy, mẹ còn nghĩ mày bị người ta lừa bán đi rồi chứ. Đến khi nào mới làm cho mẹ bớt lo đây! Cũng đã 26 tuổi rồi, như thế nào mà để cha mẹ phải lo lắng cả ngày thế không biết!…”

Ta trước tiên cứ đầu hàng đã, tránh một màn binh đao khói lửa thảm thiết. Ta thấy thật sự ngưỡng mộ ba mình mà, chỉ nhìn bằng hai con mắt 2.0 làm thế nào lại nhắm đúng khẩu súng máy là mẹ ta. Dù sao ba ta cũng có 30 năm lăn lộn trên chiến trường, tên bay đạn lạc da thịt rõ là dày thêm vài phân, còn ta da non thịt mềm làm sao dám địch được.

“Mẹ, con ở tang ty phải tăng ca. Tổng giám đốc quả là giai cấp tư sản đáng hận, bóc lột những tiểu nô bộc như chúng con, ngay đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng không buông tha, con cũng chẳng muốn tắt máy! Nhưng di động hết pin! Mẹ đừng nóng giận! Mẹ xem nếu nóng giận mà làm cho mặt lại thêm vài cái nếp nhăn, còn đâu vẻ mỹ miều tuổi trẻ của mẹ nữa. Đừng nóng giận nữa mà! A, thế ba con không ở nhà ạ?” Ta bắt đầu khéo léo chuyển hướng chú ý của bà sang việc khác

“Ba mày lại đi ra ngoài ăn cơm, cha con các người thật là giống nhau, ở ngoài suốt chẳng coi cái nhà này ra cái gì.” Mẹ ta vẫn bừng bừng tức giậm “Thế sao không gọi điện về nhà? Không biết ta và cha ngươi đều lo lắng sao!” Cuối cùng cũng thấy bà hạ hỏa 1 chút, chỉ có điều hình như vẫn chưa chịu buông tha hoàn toàn.

“À, à, à Điện thoại tang ty hỏng rồi, đều không gọi được.” Ta bịa bừa lấy một lý do

“Đừng có xảo biện. Con nhóc này từ bé tới lớn đều không biết nói dối, nếu có bản lĩnh nói dối thì đừng có cười. Ngươi xem miệng ngươi kìa!” Không hổ danh là mẹ. Đã đi guốc trong bụng nàng, chẳng có gì là không biết!

“Mẹ, mẹ cũng thật là, con đã lớn như thế này rồi, có gì mà không yên tâm, trước kia ở Canada một mình đến 8 năm mẹ cũng chẳng lo đến mức thế”. Mẹ cứ luôn coi ta như một đứa trẻ.

“Đúng rồi, nới tới Canada mới nhớ ra, Viên Phùng hai ngày nay đều gọi cho con mà không được, cũng không tìm được con, chắc sẽ lo lắng lắm. Mà con cũng thật là, để lại cho chúng ta số điện thoại văn phòng thì tốt biết mấy, lại còn nói cái gì mà sợ chúng ta quấy rầy lúc làm việc. Đấy, bây giờ thì báo hại ai ai cũng tìm đến khổ sở. Có thời gian thì gọi điện sang Canada cho Viên Phùng đi.” Mẹ ta nhắc nhở. Quả thật là ta đã quên mất việc này.

Ta nhanh chóng vớ lấy điện thoại di động, tháo giày chạy lên cầu thang. Vào phòng rồi vẫn còn nghe tiếng mẹ hét lên: “Hải Lam, mẹ nấu canh đấy, mau đi uống canh trước đi.”

“Không uống”. Còn uống canh ciếc gì nữa! Nếu không gọi điện thoại sớm, không  biết chừng Viên Phùng sẽ lại giống lần trước lập tức ngồi 10 tiếng máy bay chạy về tìm ta.

Điện thoại kết nối, có người tiếp máy “Hải Lam, em làm sao thế, mấy ngày nay gọi cho em. Điện thoại tắt máy, cũng không về nhà, rốt cuộc em xảy ra chuyện gì?” Không đợi ta kịp phản ứng đã hướng ta nói một tràng, cảm giác thấy hôm nay mình chính là vật hi sinh a.

“Anh chờ chút chờ chút, đừng có nóng! Nghe em nói đã”. Ta tận lực ôn nhu giải thích, anh chính là không nhìn thấy biểu tình của ta lúc này, thật là đáng thương, chắc sẽ có vài phần thương cảm.

“Được, em nói xem!” Khẩu khí vẫn không hề nhỏ đi chút nào

“Em phải tăng ca! Em đã từng đề cập với anh về lễ hội ẩm thực Châu Âu sắp tới mà? Em bận rộn làm quảng cáo và bối cảnh địa điểm diễn ra, ban ngày phải chạy khắp các công ty quảng cáo, và những địa điểm tổ chức để thị sát, rất rất nhiều thủ tục giấy tờ phải làm ấy, chỉ có thể hoàn thành vào ban đêm. Anh cũng biết ở nhà em chẳng thể làm được việc mà. Vì vậy, những ngày này đành phải ở lại công ty làm việc. Anh đừng có nổi giận với em, quả thực di động hết pin em mới không thể trả lời điện thoại của anh a!

“Anh không ngăn cản em tập trung phát triển sự nghiệp, nhưng cách em làm quả thật không hợp lý chút nào! Nếu lúc trước em chịu ở lại Canada đã không vất vả như thế.”

“Không phải chúng ta đã đồng ý không nhắc tới vấn đề này nữa sao?” Giọng ta pha chút tức giận

“Được được, không nói đến chuyện này cũng được. Nhưng Hải Lam à, sau dự án lần này em có thể trở lại Canada với anh được không?” Thanh âm của anh đột nhiên trùng xuống

“Tại sao! Em ở đây tốt lắm, hơn nữa cũng được gần với cha mẹ” Ta chính là không hiểu vì sao anh lại bức ta quay lại Canada. Chẳng lẽ chỉ vì ta thích anh mà phải vì anh buông tha tất thảy hay sao?

“Đừng mang cha mẹ ra làm tấm bình phong, cha mẹ em căn bản cũng muốn di dân, bất quá cũng chỉ là chuyện của 1-2 năm nữa thôi.”

“Chúng ta có thể không nói tiếp chuyện này được không!”

Ta trầm mặc. Anh cũng trầm mặc

“Hải Lam”. Đột nhiên anh cất giọng. “Chúng ta kết hôn đi!”

Cái gì! Ta nghe như có sấm nổ bên tai choáng váng.

“Anh thực sự nghiêm túc, chúng mình hẹn hò cũng đã 5 năm, điều kiện kinh tế bây giờ ổn định, tới lúc xây dựng gia đình riêng của chúng ta rồi. Anh đã quá mệt mỏi với việc ngày ngày đều nhớ em, nghĩ tới em, muốn lao vào công việc để bận rộn hơn, nhưng rốt cuộc lại thấy bản thân ngày càng tịch mịch. Anh muốn nhìn thấy em mỗi ngày, muốn ôm em đi vào giấc ngủ. Chỉ cần như vậy, anh mới có cảm giác mình có em. Hải Lam à, anh muốn em làm vợ anh? Em còn nhớ không? Là Diệp phu nhân nhà họ Viên?” Anh  thâm tình nói với ta (đoạn này convert là Viên Diệp thị à mà mình tra từ điển “thị” có nghĩa chỉ vợ vua nước Hung Nô xưa, có lẽ sau khi lấy nhau sẽ đổi họ thành họ chồng + họ cũ của mình + “thị”, nên dịch thành ra thế này ^^)

Ta “phì” cười. Chính bởi câu “Viên Diệp thị” kia. Lúc trước ta và anh thường hay nói giỡn, nếu ở thời cổ đại, ta gả cho anh chính là Viên Diệp thị, sau đó anh cười nói: “Nếu có Viên Diệp thị có phải hay không cũng có thể có nhiều cái “Phương Diệp thị” hay “Tam giác Diệp thị” gì đó không? (đoạn này chơi chữ nha, Viên có nghĩa là tròn, Phương có nghĩa là vuông ^^). Cô suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: “Em thực sự không quan tâm, suy cho cùng, “Diệp thị” cũng vẫn giữ nguyên, chỉ là thêm họ chồng vào trước, em cũng chẳng ngại cách xưng hô mới.”

Anh nghe thấy liền nổi giận đem lập tức đem cô áp trên giường, không ngừng cù đến khi cô cầu xin tha thứ nói cam tâm tình nguyện làm “Viên Diệp thị” mới thôi.

Viên Phùng nghe thấy liền nở nụ cười: “Viên Diệp thị, bây giờ trượng phu ngươi muốn ngươi gả cho hắn, ngươi có đồng ý hay không?”

“Mặc kệ!” Ta dứt khoát tra lời anh.

Anh lớn giọng hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì em vốn dĩ là Viên Diệp thị, như thế nào lại tái giá lần nữa? Anh định ép em vào tội trùng hôn à!” ta hét to vào lỗ tai anh

“Như vậy – chính là em đồng ý rồi?” Anh kinh ngạc lại khẩn trương hỏi ta

“Đúng”. ta nhỏ giọng trả lời

“Em có thể nói lớn được không, anh không nghe thấy, anh thực điên mất, nói lại, em làm ơn nói lại đi!” Anh vội vàng hỏi

“Tốt, em gả cho anh gả cho anh, có thể đi! Đủ lớn tiếng chưa!” Ta lớn tiếng hô. Lại nghĩ rằng cho anh nếm thử cái gì gọi là “Sư tử hống”. miễn cho tương lai lại nói ta chưa cho anh nếm mùi lợi hại.

“OH, YES!- YES!- YES! —- HER ANSWER IS ‘YES’” Giọng Viên Phùng tràn ngập phấn khích, lại nghe thấy tiếng rất nhiều người hoan hô trong điện thoại truyền tới.

“Anh trước cứ calm down đã. Bên cạnh anh, có phải hay không còn có người khác. Em như thế nào lại nghe thấy không ít người ở bên anh?” Cô tò mò hỏi

“Huh! My fiancée still has few words say to me.” Những lời này rõ ràng không phải  nói cho tanghe., một lát sau điện thoại đột nhiên im lặng. “Là Phil, bọn họ cũng đều đang hưng phấn giống anh.” Anh thở hổn hển. Phil là cậu bạn người Canada của anh.

“Không phải chứ, anh cầu hôn còn mang theo cả đoàn tùy tùng sao?” Ta cười anh tính tình trẻ con.

“Em thật là! Nhân sinh đại sự! Lúc này thật chỉ muốn bay ngay đến cạnh em.” Anh nhiệt tình nói

“Đừng! Anh đừng về! Còn có công  việc. Mặt khác trước khi em kết thúc dự án thực phẩm lần này, anh dứt khoát không được xuất hiện. Anh đến rồi em vốn chẳng có biện pháp an tâm công tác. Anh làm cho cuộc sống độc thân của em kết thúc , cuối cùng cũng để cho em được làm việc tốt một chút đi.” Ta sợ nhất chính là tính cách xốc nổi này của anh.

“Tuân mệnh! Lão bà đại nhân! Người nói cái gì thì chính là cái đó.” Anh làm bộ nghiêm túc mà vẫn không giấu được sự vui sướng.

“Trước tiên em phải nghỉ ngơi đã, không được, thật sự là em quá mệt rồi.” Không hiểu sao ta đột nhiên cảm thấy có gì đó như đang sụp đổ.

“Được rồi, em mau nghỉ ngơi đi, thức nhiều đêm như vậy. Ngày mai anh lại gọi điện cho em. Nhớ kỹ phải bật di động a!”

“Tuân mệnh! Lão công đại nhân!” Ta nhại lại lời anh “Bye bye”

“Love U, Bye Bye”. Giọng anh biến mất ở phía đầu kia của micro. Cảm giác anh hết thảy đột nhiên biến mất xa xôi.

Cắm sạc điện thoại xong, ta liền đi vào phòng tắm mở vòi nước nóng, cần phải thư giãn thả lỏng một chút. Ngâm mình trong bồn nước nóng quả thật rất thư thái. Suy nghĩ lại bắt đầu chạy lung tung. Viên Phùng chính là mối tình năm thứ nhất đại học của ta, khi đó ta vẫn còn là một co bé vô cùng ngốc nghếch. Từ nhỏ cả nhà Viên Phùng đã di dân sang Canada, cha anh là người Macao, mẹ lại là người Bắc Kinh, nhà bọn họ ở khu Chinatown, sở hữu một siêu thị cùng một nhà hàng ăn không nhỏ.

Mới vừa gặp anh, ta đã thấy cái tên này rất kỳ cục. Anh lại cười cười giải thích: “Cha tôi họ Viên, mẹ họ Phùng. Tên của tôi chính là kết tinh của họ. Tựa như Trung Quốc cổ đại Tống giang giống nhau, phụ thân hắn nhất định họ Tống, mẫu thân họ Giang”. Anh nói xong, ta chỉ nhớ đám nữ sinh bò ra cười nghiêng ngả, anh lại làm ra vẻ mặt vô cùng bối rối, ta liền trêu chọc nói: “Em cuối cùng cũng biết, dốt văn hóa thật là đáng sợ nha!” Tiếp theo mọi người còn cười lớn hơn nữa. Từ đó anh liền chú ý ta. Bởi vì anh và tỷ tỷ Viên Khiết đều là bạn bè chơi chung, bởi vậy mà cũng nhất nhanh chúng ta quen nhau, nảy sinh tình cảm. Một năm sau thì dọn về sống chung. Ở Canada sống chung là hiện tượng rât bình thường, không giống như tư tưởng hạn chế ở Trung Quốc, chúng ta sống với nhau gần 3 năm, cho tới khi anh tốt nghiệp, anh học thông tin điện tử, sau đó lại đi Anh 1 năm học nghiên cứu sinh, cũng chính là năm kia sau khi ta tốt nghiệp học vị, đột nhiên ta lại muốn về nước phát triển, Viên Phùng vốn long tràn đầy chờ mong ta ở lại Canada làm việc chờ anh từ Anh trở về, kết quả không như mong đợi, cuộc sống chung của chúng ta cứ như thế mà kết thúc, mỗi người một nơi. Cho tới bây giờ, Viên Phùng là bạn trai duy nhất, người đàn ông duy nhất của ta. Chúng ta ở chung 5 năm, gần gũi thân thiết như một phần thân thể không thể tách rời. Xem ra cũng đến lúc chúng ta nghĩ tới chuyện kết hôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro