(4) Trở Về Thiên Khải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh môi ấm áp ướt át lướt qua cổ Bách Lý Đông Quân, trong không khí tràn ngập một mùi thơm như có như không.

Như hương hoa, mang theo mùi rượu, khiến cho y vô thức chìm đắm trong đó.

Y nằm trên một đình nghỉ mát, thắt lưng không biết rải rác ở nơi nào, vạt áo mở rộng, tiếng thở dốc thô nặng.

Tầm mắt y mơ hồ, nhưng cảm giác trên cơ thể y lại vô cùng rõ ràng.

Một đôi bàn tay to lớn cực nóng có lực siết chặt xương hông y, bên hông trần trụi không còn một mảnh vải, làn da bị đôi bàn tay to kia chạm vào tê dại nóng bỏng.

"...Ha..."

Đậu đỏ trước người được bao bọc bởi hơi nóng ẩm ướt, cảm giác tê dại từ xương cụt truyền thẳng đến đại não, Bách Lý Đông Quân vội vàng giãy dụa.

Nhưng chân y bị trói chặt không thể động đậy. Thắt lưng bởi vì kích thích hơi cong lên, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt vạt áo.

Trong sương mù y nhìn thấy người nam nhân đè lên người y hơi ngẩng đầu, chỉ thấy hình dáng mơ hồ.

Người nọ khẽ vuốt ve gò má của y

"Đông Quân......"

"A!" Bách Lý Đông Quân sợ hãi kêu một tiếng từ trong mộng tỉnh lại.

Khuôn mặt y đỏ bừng thở hổn hển, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt, không khỏi rùng mình một cái.

Dưới thân cũng không thoải mái.

Y run rẩy nhấc chăn lên.

Quần lót......

Ướt......

Y Bách Lý Đông Quân sống mười tám năm vậy mà lần đầu tiên!

Mọi thứ trong mộng còn đặc biệt rõ ràng!

Điều y không thể chấp nhận nhất là giọng nói gọi tên y rõ ràng là của một gã nam nhân, và hơn thế nữa là giọng nói đó quen thuộc đến lạ thường, là ai?

Bách Lý Đông Quân chưa từng luống cuống như vậy, đều do gã nam nhân đó!

Tất cả đều là do gã nam nhân ngày hôm đó!

Nếu không phải hắn hôn mình khiến mình chịu đả kích lớn thì Bách Lý tiểu thiếu gia hắn sẽ không bao giờ có giấc mộng hoang đường như vậy!

Bách Lý Đông Quân nắm đấm "kẽo kẹt" vang lên, âm thầm thề, nhất định phải bắt được gã nam nhân đó, loạn côn đánh chết hắn!

Nhưng hắn còn chưa kịp đi điều tra người "tập kích" hắn đêm qua là ai, sư phụ đã xảy ra chuyện.

Cũng vào lúc này, Bách Lý Đông Quân mới biết được thân phận thật sự của sư phụ.

Thiên Ngoại Thiên lập tức phái người đến đuổi giết, dĩ nhiên phái hai đại cao thủ "Vô pháp vô thiên", phụ thân vì bảo vệ hắn cũng bị thương không nhẹ.

Bách Lý Đông Quân một lòng muốn cứu sư phụ, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng sư phụ vì không muốn liên lụy phủ Trấn Tây Hầu, dùng tính mạng của mình dạy Bách Lý Đông Quân hoàn chỉnh Tây Sở Kiếm Ca.

Bách Lý Đông Quân rưng rưng tiễn biệt sư phụ, ngoại trừ ngày đó khóc đến sưng đỏ mắt, thân thể kiệt sức, ngày hôm sau hắn trở về với bộ dạng thường ngày, chỉ là không ra khỏi cửa, luôn nhốt mình trong phòng. Cả nhà đều lo lắng cho tình trạng của hắn.

Lôi Mộng Sát và tiểu tiên sinh học đường cũng ở lại Hầu phủ, mãi cho đến ba ngày sau, Bách Lý Đông Quân một mình cưỡi ngựa đi khắp thành Càn Đông, sau đó cáo biệt người nhà theo Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát cùng nhau đến Thiên Khải.

Trong bóng tối đã định trước. Hắn Bách Lý Đông Quân sớm muộn gì cũng phải trở về Thiên Khải.

Vân ca, ta trở về rồi.

Ký ức về Thiên Khải tất cả đều vây quanh Diệp Vân, Bách Lý Đông Quân lộ ra một nụ cười chua xót, giục ngựa vào thành.

Hắn trực tiếp bị đưa đến học đường ở lại, đến nơi mới phát hiện có gì đó sai sai. Ánh mắt của những người nơi này nhìn hắn đều rất kỳ lạ, thậm chí là khinh thường!

Còn trắng trợn dùng quả đào chội vô đầu hắn!

Bách Lý Đông Quân xem như hiểu, mình căn bản là bị lừa tới!

Vốn tưởng rằng mình là đệ tử cuối cùng của Lý Trường Sinh, kết quả vẫn phải tham gia kỳ thi của học đường, nếu không thể thông qua kỳ thi, vậy thì Tiểu Bá Vương uy phong lẫm liệt thành Càn Đông rất có thể sẽ thất vọng ê chề trở về nhà.

Hắn là người tiểu tiên sinh lựa chọn mang về, tự nhiên sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý.

"Hả, ta còn tưởng là nhân vật lợi hại nào, ngay cả trái đào còn không né được, chỉ được như thế."

"Bộ dạng này của hắn thật sự biết Tây Sở Kiếm Ca à?"

"Hình như hắn còn không có nội lực......"

Đây không phải là lần đầu tiên Bách Lý Đông Quân nghe thấy có người nói xấu sau lưng mình.

Nhưng họ nói đúng một điều, hắn đúng là không có nội lực.

Sơ khảo học đường sắp tới, đây là chuyện khó giải quyết nhất.

Cho đến khi hắn gặp một người đeo mặt nạ, còn có thể dễ dàng tiến vào nội viện học đường này!

Người này cho biết mình đến để hoàn trả ân tình của sư phụ và có thể khơi dậy nội lực đã bị phong ấn trong cơ thể hắn nhiều năm.

"Làm thế nào?" Bách Lý Đông Quân vừa nghe thấy ánh mắt lập tức sáng lên.

"Học! Nội! Công!"

Lời này vừa nói ra, khóe môi gương lên của Bách Lý Đông Quân đông cứng, thở dài thật sâu, "Ta phi! Nói đến cùng chẳng phải ngươi cũng giống Lôi Mộng Sát sao? Thôi thôi thôi. Giờ chỉ còn lại mấy ngày, nếu có thể luyện được nội lực trong mấy ngày, thì chẳng phải cả thiên hạ điều là cao thủ tuyệt thế rồi sao?"

Ý ghét bỏ của Bách Lý Đông Quân cũng sắp tràn đầy ra mặt, "Thật sự xem ta là đồ ngốc hả?"

"Nhưng ngươi khác với bọn họ. Nội công ta nói cũng khác với Lôi Mộng Sát. Tối nay ta sẽ đến nữa."

"Tối nay ta không rảnh." Bách Lý Đông Quân ngửa đầu hướng về phía hắn hô một câu.

...

Đêm khuya tĩnh lặng, xuyên qua đường phố phía đông thành Thiên Khải, nhìn thấy một khoảng sân đổ nát.

Khi Diệp Đỉnh Chi bước vào Diệp phủ lần nữa, tâm tình của hắn vẫn không hề thay đổi.

Trải qua hơn nửa tháng bôn ba, hắn mới đến Thiên Khải, nhưng lại rất nóng lòng muốn trở về nhà, cho dù nơi này đã không còn người chờ hắn trở về.

Hắn bước đi trong hành lang quen thuộc, mọi thứ ở đây đều tràn ngập kỷ niệm, ở trong mảnh sân này, khi còn bé Bách Lý Đông Quân thường xuyên lôi kéo hắn chơi trò chơi.

Ngón tay Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng xoa môi, cổ họng lăn lộn hai chữ: "Đông Quân"

Mới nghĩ như vậy, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người màu trắng, thiếu niên mặc áo trắng đứng quay lưng về phía hắn trong sân, trong tay cầm một bầu rượu ngọc trắng.

Dĩ nhiên là Bách Lý Đông Quân!

Một cảm giác kinh ngạc ập đến trong đầu Diệp Đỉnh Chi, y quả thực đã đến Thiên Khải!

Diệp Đỉnh Chi trốn ở sau tường, vừa lúc có thể nghe thấy y đang nói chuyện.

"Vân ca, Diệp bá bá, dì ơi, Đông Quân đến thăm mọi người đây."

Tiểu Bách Lý kính rượu,  ngồi xổm trên mặt đất đốt giấy tiền cho bọn họ.

Hắn đã nhiều năm không đến đây, cảm xúc trong lòng rất sâu sắc, rồi lại không nhịn được muốn chia sẻ tình hình hiện tại với Vân ca.

"Vân ca, huynh biết không, ta sắp hoàn thành lời hứa của chúng ta rồi. Bây giờ rượu ta ủ, chẳng mấy ai trong thiên hạ sánh bằng đâu. Qua vài ngày nữa, ta sẽ khiêu chiến Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc. Đợi đến khi ta đánh bại nó thì có thể trở thành tửu tiên vang danh thiên hạ."

Diệp Đỉnh Chi trốn ở phía sau lộ ra một nụ cười vui vẻ, hoá ra, y vẫn còn nhớ.

Bách Lý Đông Quân vẫn nhớ hắn.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng thiếu niên.

"Nhưng giờ ta quyết định, sẽ hoàn thành cả phần của huynh nữa. Ta sẽ không chỉ trở thành tửu tiên, mà còn phải làm kiếm tiên nữa."

".... Vân ca......" Giọng nói của Tiểu Bách Lý vang lên có chút cô đơn: "Nếu như huynh còn ở đây thì thật tốt, chúng ta có thể một tửu một kiếm, vui vẻ chốn giang hồ!"

Sẽ được...

Trong lòng Diệp Đỉnh Chi khẽ động, hắn yên lặng đáp lại: Một ngày nào đó, chúng ta sẽ làm được, Đông Quân...

Diệp Đỉnh Chi đã đoán được lý do Bách Lý Đông Quân đến Thiên Khải, hắn âm thầm nắm tay -- nhịn thêm chút nữa, sẽ gặp lại nhau thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro