Nghe nói tiểu công tử Hầu phủ cường hôn đối thủ ở đại hội Kiếm Lâm!!! (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục đích chuyến đi này của Diệp Đỉnh Chi chính là thành Thiên Khải, nhưng giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, vòng qua đường xa, đi một chuyến đến Càn Đông thành.

Càn Đông thành không ai không biết Bách Lý Đông Quân. Diệp Đỉnh Chi ngồi trong quán rượu uống rượu, thông qua lời nói của những người qua đường đã nghe thấy tên của tiểu công tử này mười mấy lần.

Diệp Đỉnh Chi ngồi một mình bên cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng nghe được vài câu chuyện anh dũng của Bách Lý Đông Quân ở Càn Đông thành.

Tiểu Bá Vương Càn Đông Thành.

Hắn mặc niệm trong lòng một lần, không khỏi cười ra tiếng, giống như tên ngốc này tự đặt tên cho mình vậy.

"Ai, ngươi đoán xem lần này ta đến đại hội Kiếm Lâm đã nhìn thấy những gì?"

Lúc này ngoài cửa có ba vị kiếm khách đi vào, người cầm đầu khoe khoang những gì mình nghe thấy.

"Cái gì?"

"Bách Lý Đông Quân!"

"Cháu trai của Trấn Tây Hầu gia? Chúng ta biết hắn có được một thanh Tiên Cung phẩm kiếm! Chuyện ngươi định nói chẳng lẽ là chuyện hắn biết kiếm ca Tây Sở..."

"Còn có một chuyện mà các ngươi chưa biết......"

"Hả chuyện gì chuyện gì? Ngươi nói mau đi....."

Người nọ dương dương đắc ý nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: "Bách Lý công tử cường hôn một gã nam nhân!"

"Cái gì! Có chuyện này nữa sao?"

"Đừng nói nữa!" Nam tử áo đen vẫn luôn im lặng giờ phút này sắc mặt nghiêm túc: "Trấn Tây Hầu hạ lệnh phong tỏa tin tức, nghe nói tiểu công tử uống say, nói tiếp sẽ xảy ra chuyện."

"Các ngươi không biết đâu, hôm nay thiên kim Lâm phủ tổ chức yến tiệc, bề ngoài là tiệc sinh nhật, nhưng thực ra là Lâm lão gia đang tuyển hôn phu! Nghe nói Bách Lý Đông Quân sáng sớm đã bị đưa đến Lâm phủ rồi!"

Nghe đến đây Diệp Đỉnh Chi mới hành động, hắn chậm rãi đội nón lên, cầm lấy kiếm ra khỏi quán rượu.

Lần này hắn đi ngang qua Càn Đông Thành, vốn chỉ muốn nhìn nơi Tiểu Bách Lý lớn lên, không ngờ...

Trước đó vài ngày mới hôn mình trước mặt tất cả mọi người, bây giờ lại đi hẹn hò với nữ tử?

Lâm phủ rất dễ tìm, dù sao cũng là nhà giàu số một số hai ở Càn Đông thành.

Diệp Đỉnh Chi không có thiệp mời, không thể vào, chỉ có thể đợi đến khi dòng người tan cuộc, nhưng lại không thấy bóng dáng của Bách Lý Đông Quân đâu.

Chẳng lẽ mình bị lừa rồi sao?

Đang nghĩ như vậy, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo xanh lảo đảo đi ra, phía sau còn có một vị cô nương đi theo.

Nhìn dung mạo và cách ăn mặc kia, vừa nhìn đã biết là một quý tiểu thư.

"Bách Lý công tử! Huynh cẩn thận, ta gọi người đưa huynh về được không."

Lâm tiểu thư muốn đi đỡ người, lại bị Bách Lý Đông quân tránh thoát.

"Không cần, ta không có say......"

Bách Lý Đông Quân trong lòng tức giận, đám cẩu vật kia nhìn chằm chằm hắn cả ngày, rốt cuộc cũng rút lui, có lẽ là đã trở về phủ báo cáo kết quả theo dõi.

Hắn nhìn Lâm tiểu thư trước mắt, hơi nhíu mày, nhưng vẫn giải thích: "Tính cách ta tốt, dáng dấp tốt, có rất nhiều người thích ta. Lâm tiểu thư cô cũng rất tốt, nhưng ta không có ý định ở lại đây, ta nhất định phải làm đại hiệp vang danh thiên hạ kia!"

Nói xong cũng không quan tâm đến vẻ mặt Lâm tiểu thư, trực tiếp rời đi.

Ít nhiều là có chút không hiểu phong tình.

Mới quẹo vào ngõ nhỏ, Bách Lý Đông Quân đã nhận ra có điểm khác thường.

"Là ai đi theo tiểu gia hả? Còn không mau cút ra cho tiểu gia ta?"

Y không cảm nhận được sát khí.

Đối diện là một cao thủ, ít nhất thì bây giờ mình đánh không lại hắn, trong nháy mắt người nọ vọt tới phía sau y

Bách Lý Đông Quân muốn quay đầu lại, cổ lại bị người từ phía sau ôm lấy, không thể động đậy.

Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân cùng cô nương kia đi ra thì bắt đầu tâm phiền ý loạn, hốc mắt hắn vô cớ nóng lên, vô cùng tức giận!

"Ngươi và vị cô nương vừa rồi có quan hệ gì?" hắn cố ý đè thấp thanh âm, môi nhẹ dán bên tai Tiểu Bách Lý hỏi.

Toàn bộ hơi thở hắn thở ra đều phả vào tai Bách Lý Đông Quân, khiến y không ngừng run lên vì thiếu dưỡng khí, vành tai bắt đầu nóng lên.

Bách Lý Đông Quân bị kiềm chế, không thể động đậy, nhưng y từ trước đến nay không thua khí thế, hắng giọng mắng hắn: "Ngươi là thứ gì? Có biết ta là ai không? Còn không mau buông ra?"

"Ta hỏi ngươi và vị cô nương kia có quan hệ gì!?" Thế nhưng người phía sau căn bản không sợ y, lực trên tay càng lúc càng siết chặt, dùng sức uy hiếp.

"Liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ ngươi thầm mến cô nương kia? Không muốn nàng ấy thích người khác?" Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu, cái ót tựa vào vai nam nhân, nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.

Diệp Đỉnh Chi thì chấn động, nhạy cảm bắt được chữ "Thích"

"Nàng ta thích ngươi?"

"Thế nào? Tiểu gia ta lớn lên xinh đẹp, thích ta không phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Vậy còn ngươi?"

"Có liên quan gì tới ngươi?" Bách Lý Đông Quân lại giãy dụa.

"Ngươi đã từng thích bao nhiêu cô nương? Rõ ràng ở đại hội Kiếm Lâm ngươi mới......" Diệp Đỉnh Chi lập tức ngậm miệng lại, ý thức được mình đã thất thố.

"Kiếm Lâm?" Bách Lý Đông Quân cũng bất động.

Tại sao mọi người đều ngừng nói khi nhắc đến Kiếm Lâm?

Có phải y đã giết ai đó rồi không?

"Ngoại trừ chuyện đoạt kiếm, ta còn làm cái gì nữa có phải không?" Y nắm lấy cổ tay Diệp Đỉnh Chi, vội vàng muốn tìm kiếm đáp án, người trong nhà cố tình giấu diếm y, y có thể cảm nhận được.

"Ngươi không nhớ sao?" Hô hấp của Diệp Đỉnh Chi càng trở nên nặng nề, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận.

"Chuyện tùy tiện làm thì cần gì tiểu gia ta phải nhớ kỹ?" Ngữ khí Bách Lý Đông Quân ra vẻ thoải mái.

"Ngươi nói đó là chuyện tùy tiện làm?"

"Nếu không thì sao?" Khuỷu tay tiểu công tử tích lực, thừa dịp không chuẩn bị, tấn công vào thắt lưng bụng của hắn, thành công thoát khỏi khống chế của hắn, lui về phía sau hai bước, rốt cục nhìn thấy người trước mắt.

Thế nhưng ánh trăng lờ mờ, người đối diện còn đội nón cúi đầu.

Chỉ nhìn thấy một đôi môi đỏ mọng, gợi lên một nụ cười xấu xa.

Diệp Đỉnh Chi bị lời của y chọc giận, ba bước tiến lên muốn bắt người.

Bách Lý Đông Quân phản ứng nhanh chóng né tránh một đòn, hai người vung tay trong ngõ nhỏ.

Nội lực của Diệp Đỉnh Chi rất cường hậu, Bách Lý Đông Quân ngoại trừ khinh công giỏi thì chỉ có động tác võ thuật đẹp mắt, trong vòng mấy chiêu liền bại trận, bị người ta dùng một tay nắm hai gò má chống ở trên tường.

"Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là ai......" Môi chu lên, y nói chuyện cũng khó khăn

Một đôi bàn tay lớn dịu dàng che mắt y lại, Diệp Đỉnh Chi gỡ nón xuống, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng trơn bóng kia.

"Giúp ngươi nhớ lại một chút."

Hắn không chút do dự hôn lên môi Bách Lý Đông Quân.

"Ưm... " Trong nháy mắt như có sấm nổ, đầu óc Bách Lý Đông Quân trống rỗng.

Gã nam nhân này... gã nam nhân này đang làm cái quái gì thế!

Thật to gan......

Ta thậm chí còn chưa từng nắm tay cô nương nào, vậy mà lại vô duyên vô cứ mất đi lần đầu...

Đúng là to gan lớn mật!

Bách Lý Đông Quân vùng vẫy, một cái tát còn chưa giáng xuống đã bị người bắt được cổ tay, giữa chừng kẹt vào một chân, đầu gối Diệp Đỉnh Chi gắt gao cọ vào y

"A...... Ha......"

Bách Lý Đông Quân thở dốc tăng thêm, trong nháy mắt mềm nhũn nửa người.

Diệp Đỉnh Chi vốn muốn cắn y một cái để trừng phạt y, nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới hắn sẽ mất đi lý trí, dùng sức đẩy vào khoang miệng của y, dùng đầu lưỡi công kích, hung hãn cướp bóc.

Vốn dĩ trong ngõ nhỏ tối đen tĩnh lặng truyền đến tiếng nước "Chậc chậc", cùng với tiếng thở dốc rất nhỏ.

Bách Lý Đông Quân đỏ mặt, lại phát hiện khí lực của đối phương lớn đến thần kỳ, chỉ có thể ở trong lòng mắng người ta một lần.

"Công tử?"

"Ngươi qua bên kia kiểm ra xem, sao còn chưa trở về......"

Cửa ngõ truyền đến tiếng nói chuyện. Diệp Đỉnh Chi lập tức tỉnh táo lại, từ kẽ ngón tay có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Bách Lý Đông Quân, sau đó hắn mới nhận ra mình đã bắt nạt người ta.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Diệp Đỉnh không kiên nhẫn cắn môi dưới của Tiểu Bách Lý, lại học theo lần trước y liếm liếm như vậy, mới buông người ra, phi thăng lên xà nhà, biến mất trong ánh trăng.

Chân Bách Lý Đông Quân mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi xuống đất, môi dưới hơi sưng lên, đầu lưỡi khô khốc, lưỡi mơ hồ phát đau.

Là người vừa rồi mút!

Thứ chết tiệt! Đừng để tiểu gia ta biết ngươi là ai! Nếu không ta nhất định sẽ ném ngươi đi làm thái giám.

Y lau khóe miệng, ngón tay chạm vào làn da cực kỳ nóng bỏng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro