Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ê ê đại ca đừng như vậy, ai muốn làm gì cậu không biết? Cậu cho rằng cậu khuynh quốc khuynh thành, đàn ông khắp thiên hạ nhìn thấy là muốn đè rồi chắc?

Mau mau mặc lại quần áo, tôi thật sự là không có hứng thú với cái khúc xương sườn như cậu đâu!

Hứa Tường chịu đựng xúc động, hai mắt trắng dã. Lại nói logic của cái kịch bản này thật là quá quái dị. Một thằng đàn ông bình thường vì thù hận mà trả thù một thằng đàn ông khác, chẳng lẽ không phải là nên hủy hoại thanh danh sự nghiệp, khiến hắn ta thân bại danh liệt, từ nay về sau giống như chuột chạy qua đường, bị đánh đập sỉ vả, sống tạm bợ qua ngày, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hoặc là giết hết cả nhà họ, không phải sao?

Nếu nói tiện thụ yêu tra công, cho nên tra công lấy lòng tiếp cận cũng coi như hợp lý. Nhưng bây giờ tra công bắt đầu trả thù, thủ đoạn cũng chỉ có cắm vào rồi fap, fap fap fap?

Fap cái mả cha nhà mi ý!

Chỉ mới nghe vì yêu mà sinh hận, chưa từng nghe thấy ai vì hận mà sinh yêu! Sau này khi hoàn toàn tỉnh ngộ, tra công phát hiện từ lúc fap đủ kiểu với tiện thụ thì đã yêu sâu sắc cái người này – chính là kẻ thù đã giết người mình yêu ngày xưa, sau đó tự trách đau lòng vì đã làm tổn thương tiện thụ như thế, thậm chí còn lơ đi chuyện tiện thụ đã hại chết người yêu – đều do cậu ta yêu mình quá nên ghen!

Kỳ thật những người như thế này không nên gọi là tra công, phải gọi là “quái đản công” mới đúng?

...

Hứa Tường vừa nghĩ, vừa tỏ vẻ đồng tình vô hạn với “shotaro”* Lương Triều An, nếu dưới suối vàng mà biết được người yêu mình lại cùng hung thủ hại chết mình diễn giả làm thật, rồi lại còn yêu nhau luôn, không tức giận đến bật dậy từ trong quan tài rồi lại tức chết mới là lạ?

* Shotaro: Từ tiếng Nhật (phiên âm Trung là “tiểu chính thái”), chỉ những bé trai ngốc nghếch, đơn thuần, trong sáng.

Đúng lúc này, Nhạc Phúc ở bên ngoài gõ cửa: “Thiếu gia, người ấy lại tới! Hắn chỉ tên muốn gặp ngài.”

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hứa Tường nhanh chóng bước đi. Thoại Miên đang nằm ngay đơ trên giường đột nhiên tinh thần tỉnh táo, xông lên ôm lấy thắt lưng hắn: “Hứa Tường, xin anh đừng động vào Trạch Hi, tôi đồng ý để anh tùy ý đùa nghịch còn chưa đủ hay sao? Tôi biết anh hận tôi tận xương, nhưng đừng vì tôi mà hận anh ấy!”

Năng lực tự mình đa tình của người này đúng là càng ngày càng cao!

Hứa Tường hít một hơi sâu, dùng sức hất cánh tay đối phương ra, quay đầu nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút ngay!”

Một cái tát hất bay người dính vào tường là xong việc.

...

Vừa bước ra khỏi phòng, Hứa Tường lập tức sai Nhạc Phúc trông chừng cho kĩ, dù Thoại Miên kêu gào thế nào cũng không cần để ý.

Trong phòng khách, ít nhất có hai đội bảo vệ đang nhìn chằm chằm Ôn Trạch Hi đứng giữa phòng; một đội ở ngoài sáng, một đội ở trong tối. Đêm qua đã để cho một người sống thù lù im hơi lặng tiếng lẻn vào bên trong thì thôi, cuối cùng còn không bắt được, toàn bộ bảo vệ của Hứa gia đều mất hết mặt mũi. Nếu thiếu gia không ra lệnh từ trước là không được động thủ, bọn họ đã sớm cùng nhau xông lên trói người này lại đánh cho một trận rồi.

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy nhưng Ôn Trạch Hi vẫn giữ vẻ mặt ung dung tự nhiên. Hắn mặc một bộ áo gió màu đen, hai tay nhét trong túi áo. Khi Hứa Tường xuất hiện trên đầu bậc thang ở lầu hai, hắn liền liếc qua, nhìn chằm chằm Hứa Tường, ánh mắt rạng rỡ tỏa sáng.

“Anh chính là Ôn Trạch Hi?” Hứa Tường dừng bước trên đầu bậc thang, một tay đặt trên tay vịn, vẻ mặt kiêu căng, từ cao nhìn xuống dưới, ánh mắt như lưỡi dao đang lướt qua người hắn.

“Không sai.” Ôn Trạch Hi không chút yếu thế đối diện với hắn. Mười mấy người trong phòng khách không một ai lên tiếng, nín thở tĩnh khí quan sát trận đấu tranh phong này.

Bất kể thế nào, nội dung vở kịch vẫn còn tiếp tục, Hứa Tường trầm mặc một lát, lạnh lùng khẽ cười: “Có dũng khí đấy, anh còn dám đến đây nữa. Anh cho rằng tôi không dám tặng anh một viên đạn hay sao?”

“Anh sẽ không làm như vậy. Lần này, tôi quang minh chính đại đi cửa chính, bao nhiêu ánh mắt đã nhìn thấy tôi bước vào, cư nhiên là phải nhìn thấy tôi đi ra.” Ôn Trạch Hi lắc lắc đầu, đưa ra yêu cầu của mình: “Để tôi gặp Thoại Miên một lần. Đổi lại, một ít sản nghiệp ngầm che giấu trên danh nghĩa của Thoại gia, tôi sẽ nói cho anh biết. Việc này Thoại lão gia còn chưa kịp nói cho Thoại Miên, chỉ có tôi biết.”

Hứa Tường cười nhạo: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?”

Ôn Trạch Hi giống như đã sớm có dự liệu, bình tĩnh thể hiện lợi thế của mình: “Tôi có thể đưa anh đến xem trước một chỗ.”

Hứa Tường lúc này mới đồng ý: “Dẫn đường.”

Cũng không có bất kì kẻ nào phát hiện giữa hai người ngoại trừ quan hệ đối địch thì còn có mối quan hệ kì diệu khác.

Ôn Trạch Hi và Hứa Tường ngồi cùng trong một chiếc xe hơi, trước sau còn có ba chiếc xe khác đi theo. Bên trong xe, trước và sau được ngăn cách bởi một tấm màn xe, tuy rằng vướng víu tầm mắt, nhưng đây là cách lý tưởng để cách âm.

...

Từ sau khi lên xe, Hứa Tường bắt đầu đối diện với Ôn Trạch Hi. Ước chừng nhìn nhau ba phút, không ai lên tiếng mở miệng trước, giống như đang chơi trò ai nói trước thì sẽ thua.

Cho đến khi Ôn Trạch Hi rốt cuộc không nhịn được nữa mà chớp chớp đôi mắt khô khốc, chuẩn bị mở miệng, đột nhiên lại thấy Hứa Tường nghiêng đầu sang đây, hạ giọng nói một câu:

“Thiên vương cái địa hổ?”*

* Thiên vương cái địa hổ: Trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, xuất bản ở VN dưới tên Rừng Thẳm Tuyết Dày, Thiên vương cái địa hổ là ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu và Dương Tữ Vinh. Khi hỏi “Thiên vương cái địa hổ” thì sẽ đáp “Bảo tháp trấn hà yêu”.

 “…”

Ôn Trạch Hi nghiêm túc nhìn hắn, cũng hạ giọng trả lời: “Tiểu kê đôn ma cô!”*

Tiểu kê đôn ma cô: Món ăn nổi tiếng của Đông Bắc, nấu từ nấm khô, thịt gà và miến hấp cách thủy.

Hứa Tường thở dài một hơi, dùng sức vỗ vỗ vai hắn: “Chiến hữu!”

Ôn Trạch Hi bỗng nhiên kích động, giật bàn tay đối phương trên vai xuống nắm trong hai tay: “Huynh đệ!”

Sau đó hai người hết sức ăn ý buông tay ra ôm nhau một cái thật chặt. Hứa Tường vỗ lưng hắn, xúc động nói: “Cậu sẽ không phải chiến đấu một mình nữa!”

Ôn Trạch Hi nghe vậy, nhất thời cảm động… không rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro