Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh đã đến nơi cần đến, hai người sau khi xuống xe lập tức không hẹn mà cùng khôi phục thái độ xa cách cảnh giác.

Trước mặt là một quán bar nổi tiếng thành phố X. Ôn Trạch Hi đưa tay làm một động tác mời, dẫn đầu đẩy cửa bước vào.

Chỉ đến đêm, quán bar mới làm ăn thịnh vượng, ban ngày thì không có nhiều khách lắm. Ôn Trạch Hi dẫn Hứa Tường đi loanh quanh một chút gọi là tượng trưng, sau đó dừng lại trước cửa một gian phòng ghi rõ “Không phải nhân viên công tác xin miễn vào”. Hai gã vệ sĩ canh gác hiểu ý mở cửa ra, thế nhưng trong nháy mắt, tiếng ồn ào từ trước đến sau ào ạt xô tới.

Hóa ra bên trong quán bar mới là chỗ giá trị thật sự của nơi này. Đại sảnh trang hoàng tráng lệ, từng căn phòng độc lập tọa lạc dọc theo hành lang, đủ loại cờ bạc. Ngoại sảnh tương đối ồn ào, chỗ nào cũng là con bạc mắt đỏ ngầu. Phục vụ chu đáo mà kín kẽ. Hai cánh cửa trước sau ngăn và mở sòng bạc huyên náo và quán bar im lặng. Chỉ có khách quen và khách mới do khách cũ có uy tín giới thiệu thì mới được đi vào.

Hứa Tường cũng không lộ ra vẻ mặt bất ngờ. Hắn theo Ôn Trạch Hi đi dạo một vòng. Trước mặt có một nữ phục vụ bưng rượu xinh đẹp đang đi tới, sau khi cô nàng lấy rượu cho hai người thì lập tức cúi đầu rời đi, cũng không nói nhiều. Hứa Tường nhất thời có lòng khen ngợi phục vụ nơi này, sòng bạc xa hoa đúng là khác biệt.

“Sao, Hứa thiếu gia hài lòng chứ?” Ôn Trạch Hi cúi đầu nhấp một ngụm rượu, mỉm cười tương đối tự tin.

“Cũng không tệ lắm, hi vọng mấy chỗ khác cũng không khiến tôi thất vọng.” Hứa Tường gật đầu.

“Như vậy chuyện anh đồng ý với tôi cũng nên thực hiện phải không?”

“Chỉ gặp cậu ta một lần, đơn giản như vậy thôi sao?” Hứa Tường giễu cợt nhìn hắn: “Anh muốn cứu người ra ngoài, nhưng chưa chắc cậu ta đã theo anh.”

Ôn Trạch Hi nhíu mày: “Chuyện này không phiền Hứa thiếu gia lo lắng.”

Hứa Tường thấy dáng vẻ đứng đắn của hắn, trong lòng thấy hơi buồn cười. Nội dung vở kịch chắc cũng dừng ở đây rồi. Lúc này hắn đánh mắt nhìn Ôn Trạch Hi: “Nếu đã đến đây, cũng nên mời tôi uống một chén phải không?”

“Đương nhiên.” Ôn Trạch Hi ngầm hiểu. Cả hai cùng cười rộ lên.

“Tôi và Ôn tiên sinh đi uống một chén, mấy người về trước đi.” Hứa Tường quay đầu nói một tiếng với mấy tên đàn em, lập tức có tiếng phản đối. Họ không yên tâm khi để thiếu gia ở lại bên cạnh người nguy hiểm như Ôn Trạch Hi này.

“Nếu có việc gì, tôi sẽ gọi.” Hứa Tường không hề để ý, một tay cầm chén rượu, một tay đút trong túi quần đi thẳng vào một phòng trong quán bar, dáng vẻ quần là áo lượt như thể chính hắn mới là chủ nhân của nơi này vậy.

“Nhưng… thiếu gia…”

“Thật là, còn lo tôi ăn thiếu gia của mấy người chắc?” Ôn Trạch Hi khẽ cười, một tay chặn ở cửa, ngăn cản vài gã vệ sĩ có ý theo vào. Không bị kịch bản khống chế, nụ cười của hắn đúng là thấy mà sởn cả gai ốc.

...

Cho đến tận khi cửa phòng đóng lại, vài gã đàn ông mặc tây trang hai mặt nhìn nhau, đành phải nghe lệnh rời đi, chỉ để lại mấy người canh giữ ở cửa quán bar, chờ đợi sai bảo.

Trong phòng là riêng tư nhất, nếu không rung chuông thì sẽ không có ai đến quấy rầy. Bên trong có một bộ sofa dài kê sát với tường, trên bàn có rượu, đồ uống, xúc xắc, bài tú-lơ-khơ… đầy đủ mọi thứ, đối diện là TV và dàn Karaoke stereo.

“… Đi cả rồi sao?” Ôn Trạch Hi nhìn trộm vào cửa thủy tinh, xác nhận không còn bất cứ bóng người nào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn quay đầu lại thì thấy Hứa Tường đại thiếu gia đang ngồi trên ghế sofa cởi quần áo, nhất thời sợ tới mức trong lòng nhảy dựng lên, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm: “Anh… anh đang làm gì vậy?”

“Cởi quần áo a.” Hứa Tường cau mày vắt áo khoác sang một bên, cởi cả áo gi-lê, cuối cùng chỉ còn một chiếc áo sơ-mi cũng bị hắn cởi bỏ nút. Áo phanh mở rộng, lộ ra bộ ngực rắn chắc và cơ bụng. Tay áo được xắn đến khuỷu tay, hắn hất cổ áo để quạt: “Trời thì nóng mà còn phải mặc áo gió giả vờ cái gì không biết, nắng gắt cuối thu cũng nóng chết người được đấy. Điều hòa ở chỗ nào vậy?”

Hắn kinh ngạc nhìn Ôn Trạch Hi đang quan sát hắn nửa ngày: “Tôi phát hiện cậu không chỉ diễn rất được mà kỹ năng chịu nhiệt cũng khá ghê? Không hổ là mười hạng toàn năng…”

Tuy nói gương mặt và dáng người của Hứa Tường đúng là loại Ôn Trạch Hi yêu thích, nhưng trước mắt có chuyện trọng đại hơn phải làm, vì thế Ôn Trạch Hi gồng mình gắng sức không nhìn vào sự “quyến rũ” ấy. Ngay khi Hứa Tường càu nhàu tìm điều khiển từ xa điều hòa, hắn ngồi vào sofa, đặt Hứa Tường đối mặt với mình, nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc là vì sao anh lại biến thành Kentucky Fried Chicken, à không phải, vì sao anh lại biến thành ‘tra công Hứa Tường’?”

Hứa Tường dừng động tác lại, trầm mặc một chút, nặng nề lắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, hơn nữa kịch bản đầu tiên của tôi không phải làm Hoàng đế, mà là một vở kịch thế thân hiện đại, bây giờ đã là kiếp thứ ba rồi.”

“… Thì ra là thế.” Ôn Trạch Hi đồng tình nhìn hắn, rót rượu cho hai người, vừa uống vừa buồn bực kể khổ: “Tôi vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình đang mặc quần áo người cổ đại, chung quanh là một đống gia đinh nha hoàn cung kính gọi Vương gia, hại tôi thiếu chút nữa tè ra quần!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro