Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thật đúng như những gì mà Hàn Thủy đã dự đoán?
Là ở căn nhà nhỏ nằm yên lặng dưới tán cây xanh, bọn người kia sẽ đánh nhau bưu đầu mẻ trán?
Cũng không biết nó có thật sự diễn ra, như Hàn Thủy đã nói hay không?
Khi ánh mặt trời vừa le lói ở phương đông. Từng tia nắng ấm áp, đang chiếu sáng lên những rặng cây, còn ướt đẫm hơi sương.
Rừng cây rậm rạp, vẫn còn nhiều điều bí ẩn, với làn sương mờ mờ, ảo ảo bao quanh.
Một lão già tóc bạc, vai mang kiếm, đang đứng trước ngôi nhà tranh, mà Hàn Thủy cùng với mọi người, đêm qua còn ở. Lão già chắp tay sau lưng, nhìn vào trong, chỉ thấy đó là một căn nhà trống trơn, không một bóng người.
Lão già đưa tay lên, vuốt ve chòm râu, đã bạc trắng, ra chiều suy nghĩ.
Lão già đứng yên lặng như thế, thì có mấy bóng người mặc áo đen, đầu đội nón lá lao đến.
Những kiếm sĩ của Câu Hồn môn.
Biết rằng có người đang lao đến, nhưng lão già vẫn đứng yên lặng, mà chẳng hề quay người lại.
Trên bãi cỏ xanh mơn mởn, còn đọng hơi sương. Từng ngọn cỏ xanh mướt, ngày hôm qua, đã bị những kiếm sĩ đất Việt xéo nát. Qua một đêm chúng vừa ngóc đầu dậy, với màu xanh, nhưng vẫn còn vương, từng vệt màu sắc đỏ của máu.
Vườn hoa đang khoe sắc thắm, dưới ánh nắng vàng rực rỡ, mà Hàn Thủy đã mất bao nhiêu công sức vun trồng, chăm sóc, nay chỉ còn lại là một bãi đất trống.
Từng bông hoa đương sắc là thế, mà nay chỉ còn lại là những gốc hoa trơ trụi lá.
Bọn người mặc áo đen, đầu đội nón lá, vừa ngừng chân, lại đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn lão già tóc bạc.
Một tên xem ra là trưởng toán của bọn kiếm sĩ Câu Hồn bang, liền chắp tay mà vái chào.
_ Chúng tôi là người của Câu Hồn bang. Xin lão trượng cho biết quý danh, để  tiện cho việc xưng hô?
Tên trưởng toán vừa lên tiếng hỏi, thì lão già kia lạnh lùng đáp :
_ Các ngươi chưa xứng, để biết tên của ta.
Nghe lão già kia nói như vậy, tên trưởng toán của bọn người mặc áo đen, đầu đội nón lá Câu Hồn bang cười gằn.
_ Dù gì ta cũng là kiếm sĩ của Câu Hồn bang, vì trân trọng lão mà hỏi tên tuổi, nếu không thì..?
Nghe tên trưởng toán của bọn người mặc áo đen, đầu đội nón lá Câu Hồn bang nói thế,  lão già tóc bạc kia cũng chỉ nói:
_ Các ngươi chưa xứng, để biết tên của ta, thế thôi. Cho dù các ngươi là ai đi nữa?
Những lời nói đầy kiêu ngạo khinh thường như thế, thì làm sao bọn người Câu Hồn bang chịu cho được.
Cũng chẳng cần đợi tên trường toán ra lệnh.
Hai tên kiếm sĩ Câu Hồn bang tuốt kiếm rồi  phân chia trái, phải lao đến lão già kia, mà xả kiếm xuống.
Tên trưởng toán của các kiếm sĩ Câu Hồn bang thấy thế, thì thoáng nở một nụ cười. Bọn thuộc hạ của y, thật sự nhanh nhạy, làm vừa lòng của y. Chỉ một chớp mắt nữa thôi, lão già kia sẽ bị chém đứt lìa mấy khúc.
Nhưng tên trưởng toán của bọn kiếm sĩ Câu Hồn bang, chưa cười hết nụ cười, phải ngừng lại.
Một ánh sáng lóe lên rồi ngừng lại.
Người mà tên trưởng toán Câu Hồn bang, nghĩ rằng sẽ bị chém đứt lìa mấy khúc. Nay vẫn còn đứng yên lặng, tay chắp sau lưng, mà nhìn vào căn nhà tranh, nằm yên lặng dưới tán cây xanh.
Giờ đây, người  ngã xuống đất, chẳng phải là lão già kia, mà là hai tên thuộc hạ của Câu Hồn bang. Hai tên thuộc hạ của Câu Hồn bang lao đến, cứ chắc rằng mình sẽ chém chết lão già kia. Nhưng nào ngờ đâu, hai tên kia chưa hiểu chuyện gì, thì linh hồn, đã lìa khỏi thể xác, về nơi âm ti địa phủ . Như cái đạo lý, mà chúng đã thuộc nằm lòng, là người kiếm sĩ sinh ra từ kiếm và chết cũng vì kiếm.
Chúng vừa ngã xuống, thì mấy tên còn lại, cũng chẳng cần phải ai bảo ai. Chúng đều tuốt kiếm xông đến, với một mục đích, là giết chết lão già tóc bạc kia, để trả thù cho đồng môn.
Từng ánh sáng chết chóc lạnh lẽo lóe sáng liên tục. Nhưng không có một tiếng va chạm lạnh lẽo của sắt thép vang lên, chỉ có những thân người ngã xuống, trên bãi cỏ xanh đã bị xéo nát vào ngày hôm qua.
Những kiếm sĩ của Câu Hồn bang, đã gục ngã trước lưỡi kiếm của lão già tóc bạc. Cái lão già tóc bạc đầy kiêu ngạo kia. Cái lão già mà đến chết chúng cũng chẳng biết tên.
Nhưng biết tên làm gì kia chứ ?
Người kiếm sĩ sinh ra từ kiếm và chết cũng vì kiếm.
Mà khi đã ngã xuống trước mũi kiếm của kẻ khác thì còn nêu danh làm gì kia chứ?
Bọn kiếm sĩ mặc áo đen, đầu đội nón lá của Câu Hồn môn đã ngã xuống, trên nền đất lạnh lẽo, mà ngày hôm qua bọn người Vô Thường bang đã nằm yên lặng.
Nhanh! Thật sự là nhanh.
Nhanh đến nỗi những người ngã xuống, cũng không cảm nhận được cái chết đã đến.
Nhưng đó cũng là cái đạo lý, mà người kiếm sĩ đều muốn có cho mình . Nhanh hơn kẻ khác, thì sẽ được sống lâu hơn, và sẽ hưởng được mọi vinh hoa, phú quý.
Giờ đây hãy nói đến lão già tóc bạc kia. Lão già từ từ thật chậm rãi, quay lại đứng đối diện với tên trưởng toán của bọn kiếm sĩ Câu Hồn bang.
Một gương mặt hồng hào, trông thật tiên phong đạo cốt, ai nghĩ rằng đó là một tay kiếm, giết người không chớp mắt, và những lời nói thật lạnh lẽo.
_ Giờ đến lượt ngươi. Hãy rút kiếm ra.
Tên kiếm sĩ trưởng toán của Câu Hồn bang toát mồ hôi lạnh. Giờ có muốn chạy trốn cũng không chạy được?
Nhưng người kiếm sĩ sinh ra từ kiếm và chết cũng vì kiếm, nào có cái đạo lý chạy trốn. Chạy trốn thì giờ khắc sau, sẽ bị người khác khinh khi, thì khi đó sống lại chẳng bằng chết.
_ Hừ! Ngươi cũng chẳng cần phải nhắc  nhở ta.
Tên kiếm sĩ của Câu Hồn bang hít một hơi thật sâu, rồi rút kiếm ra khỏi vỏ, mà chẳng hề biết rằng, lão già kia đã nhếch mép cười.
Thật  sự là ngu ngốc, chỉ cần một chớp mắt đó thôi, lão già mà vung kiếm, thì tên kiếm sĩ của Câu Hồn bang, sẽ linh hồn lìa khỏi thể xác.
Nhưng lão già kia vẫn đứng yên lặng.
Tên kiếm sĩ của Câu Hồn bang, hít một hơi thật sâu và cũng là hơi thở cuối cùng của y.
Nhưng cùng lúc đó lại có mấy cái bóng trắng toát, với những hình vẽ kì dị, lại đang lao đến, nhanh như tên bắn. Thì ra bọn người vừa lao đến như tên bắn kia, lại là bọn người của Vô Thường bang .
Vừa thấy bọn Vô Thường bang lao đến nhanh như tên bắn,  thì lão già cùng tên kiếm sĩ của Câu Hồn bang, đều đã đình chỉ trận đánh, mà trông về hướng đó.
Không chỉ có vậy?
Ở trên bãi cỏ xanh với ánh nắng mặt trời. Một người đang nhẹ nhàng bước từng bước đi, mà cứ ngỡ như tiên nữ đang múa vậy? Chẳng khác chi liễu, lại thướt tha như cánh bướm, với nụ cười tươi như đóa hoa mùa xuân. Sắc đẹp của nàng tỏa sáng,  làm cho mặt trời cũng phải ganh tị.
Bên cạnh lại có một lão đầu đi cùng.
Nàng đang tiến về nơi căn nhà tranh, nằm yên lặng dưới tán cây xanh.
Vừa bước đến nơi, nàng lại kêu lên một cách thảng thốt.
_ Các vị là ai? Tại sao lại đem nhau đến nơi này? Đến căn nhà của ta mà giết chóc, có phải các ngươi, cũng đã ra tay với người bằng hữu của ta, rồi hay không?
Nói xong nàng liền bước nhanh vào trong căn nhà. Nhưng chỉ thấy một căn nhà trống trơn, chẳng lấy một bóng người. Nàng nhíu mày một thoáng chốc, rồi bước ra ngoài.
Nàng lên tiếng hỏi:
_ Các vị! Có ai thấy người bằng hữu của ta, ở nơi đây hay không ?
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                      Hết chương 46

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro