Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân!
Ừ! Nam nhân.
Nam nhân nào mà có diễm phúc, được lọt vào mắt xanh của Nhan Như Ngọc kia chứ?
Lão quỷ cười thầm, khi Câu Hồn công tử thở ra, toàn mùi chua của giấm.
Lão quỷ cứ thế mà ngồi ăn thịt nướng, và uống rượu của Câu Hồn công tử.
Lão quỷ cười Câu Hồn công tử,  chứ lúc trẻ lão cũng từng như Câu Hồn công tử bây giờ, chỉ thở ra mùi chua của giấm.
Thịt no, rượu đã đủ.
Lão quỷ liền đứng dậy, mỉm cười mà nói :
_ Câu Hồn công tử! Lão quỷ sẽ nhớ mãi bữa rượu ngon hôm nay. Dù sao cũng là bữa rượu ngon, chính tay Câu Hồn công tử  ngươi, đã làm cho ta.
Câu Hồn công tử vẫn ngồi yên lặng, tay cầm xiên thịt nướng mà hỏi :
_ Lão quỷ! Ngươi giờ muốn đi đâu? Sao không ở lại chờ đợi tiểu thư trở về?
Lão quỷ cười khẩy .
_ Lão quỷ ta muốn đến Huyết Y Đường, xem mấy con quỷ con của lão, sẽ chống đỡ lại sự tấn công của lão bà, Vô Thường bang như thế nào?
Câu Hồn công tử vẫn ngồi yên lặng.
Tay vẫn cầm xiên thịt nướng mà trở qua trở lại .
_ Lão quỷ! Ngươi không ngồi cùng với Câu Hồn công tử ta, uống chén rượu nữa hay sao? Biết đâu đây cũng là lần cuối, cùng chúng ta cùng nhau uống chén rượu?
Lão quỷ cười nói :
_ Câu Hồn công tử! Rượu của ngươi rất ngon, thức nhắm cũng tuyệt vời. Nhưng lão quỷ ta cũng đã dùng đủ, sau này có dịp lão quỷ ta lại dùng.
Lão quỷ nói đến đây, thì thở dài.
_ Lão quỷ ta phải đến Huyết Y Đường, xem mấy con quỷ con ở đó ra sao? Không biết chúng có thể, chống đỡ được lão bà Vô Thường bang hay không ?
Câu Hồn công tử vẫn ngồi yên lặng mà nói :
_ Lão quỷ! Ngươi quả thật là một người cha tốt. Nếu như sau này, chúng ta không còn là bạn bè nữa, thì những gì hôm nay quả thật là đáng nhớ .
Lão quỷ mỉm cười, nhìn Câu Hồn công tử rồi gật đầu nói :
_ Quả thật cũng có chút nuối tiếc. Nhưng cũng không biết làm sao được? Chúng ta sinh ra từ kiếm và chết cũng vì kiếm, cái đạo lý ấy ai cũng biết. Cũng không biết quỷ kiếm của lão quỷ ta, nhanh hay kiếm của Câu Hồn công tử ngươi nhanh? Nhưng còn một điều nữa lão quỷ ta, muốn nói với ngươi rằng, con bé Nhan Như Ngọc không phải là người, mà ngươi có thể lấy làm vợ.
Lão quỷ nói đến đó thì ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp :
_ Câu Hồn công tử! Lão quỷ ta nghĩ với những chén rượu, cùng xiên thịt nướng mà lão quỷ ta đã ăn. Nên ta khuyên ngươi, nếu như cứ tiếp tục chạy theo con bé Nhan Như Ngọc, thì  có ngày ngươi chết không biết vì sao mà chết. Con bé Nhan Như Ngọc như một con cọp cái vậy? Mà làm bạn với cọp dữ, thì  có ngày cũng thành miếng mồi ngon cho cọp ăn.
Lão quỷ nói xong thì bước đi. Nhưng
Câu Hồn công tử gọi giật lại :
_ Lão quỷ! Ngươi không thể ngừng lại một chút hay sao? Sao ngươi lại muốn mau chóng làm kẻ thù của Câu Hồn công tử ta vậy chứ?
Câu Hồn công tử cầm lấy xiên thịt nướng, đưa lên mũi ngửi ngửi, rồi lấy một miếng, cho vào miệng nhai xong, lại thốt lên :
_ Ngon! Như lão quỷ ngươi nói, thì chết dưới tay người đẹp, cũng phong lưu mà. Câu Hồn công tử ta chấp nhận.
Lão quỷ nghe thế liền cười .
_ Lão quỷ ta phục Câu Hồn công tử ngươi thật đó. Cho nên lão quỷ ta nói với ngươi câu cuối cùng. Câu Hồn công tử ngươi, không nên ngồi ở nơi đây, mà chờ đợi con bé Nhan Như Ngọc, vì lão quỷ ta nghĩ, giờ đây nó đã đến xem người Thiên môn với Địa cung đánh nhau rồi.
Câu Hồn công tử vẫn nhìn vào bếp lửa hồng rồi hỏi :
_ Sao ngươi nghĩ Nhan Như Ngọc muội muội lại đến xem người Thiên môn với Địa cung đánh nhau, mà không phải là người Huyết Y Đường với người lão bà Vô Thường bang đánh nhau?
Lão quỷ nghe Câu Hồn công tử nói thế liền cười lớn :
_ Câu Hồn công tử! Ngươi bị tình cảm che mờ lí trí rồi hay sao? Trong mắt con bé Nhan Như Ngọc, chúng ta cũng chỉ là những công cụ cho nó sử dụng mà thôi. Chúng ta còn như thế, thì Hàn Thủy là cái gì trong mắt nó kia chứ? Cũng chỉ là một tên nô tài như ngươi gọi mà thôi. Thiên hạ đệ nhất nhân, đó là cái con bé Nhan Như Ngọc muốn. Không lẻ Câu Hồn công tử ngươi muốn, khi đó làm một con chó dưới chân, của con bé Nhan Như Ngọc hay sao?
Lão quỷ nói xong liền quay người bước đi. Bọn quỷ con của lão quỷ cũng đi theo .
Thật sự Câu Hồn công tử cũng biết chứ? Vì bọn người Ma bang của Nhan Như Ngọc, cũng không còn ở nơi đây nữa.
Câu Hồn công tử cầm lấy chén rượu uống cạn .
_ Tiệc nào  vui mấy cũng tàn, Nhan Như Ngọc là con cọp cái? Thế Câu Hồn công tử ta là miếng mồi ngon hay sao? Câu Hồn công tử ta không làm được, một người thuần con cọp cái đó được sao?
Câu Hồn công tử nói cho mình nghe xong, liền cầm lấy xiên thịt nướng.
_ Cho dù như thế, thì giờ đây có rượu ngon, thịt nướng thơm, thì hãy hưởng thụ cái đã .
Câu Hồn công tử liền cười lớn, rồi gọi bọn thuộc hạ.
_ Các ngươi hôm nay có rượu, hôm nay say. Ngày mai xông pha nơi đầu dao, mũi kiếm chết cũng chẳng nuối tiếc.
Thế là Câu Hồn công tử chỉ còn lại một mình, ăn uống vui vẻ cùng bọn thuộc hạ Câu Hồn bang.
Sự đời xoay chuyển nhanh không thể tả. Vừa mới đó là bằng hữu ngồi bên cạnh bếp lửa hồng, cùng nhau ăn thịt, uống rượu, thế mà giờ đây, đã trở thành kẻ địch một mất một còn.
Âu đó đó cũng là cái đạo lý của người kiếm sĩ, sinh ra từ kiếm và chết cũng vì kiếm.
Người nào nhanh hơn, người đó sống, và người sống là người chiến thắng.
Ở nơi mà cái tình người, lạnh lẽo như chính thanh kiếm vậy? Có còn ở nơi nào khác nữa không?
Tiết trời mùa đông lạnh giá, với tầng mây bay thấp. Từng cơn gió bấc lạnh, thấu xương, như cắt da cắt thịt, hun hút, thổi qua từng cánh rừng khẳng khiu, trơ trụi lá. Bầu trời mang một màu xám xịt.
Và ở nơi đây từng làn sát khí lạnh lẽo vô tình, đang càng ngày càng nặng hơn.
Huyết Y Đường!
Sau bữa cơm đạm bạc, để chúc mừng cho lão Lưu Linh và lão bà bà. Hai con người một thời thanh xuân, đã không biết trân trọng những gì mình có, để rồi, cho đến khi tóc bạc trắng trên mái đầu, lại gặp nhau.
Nhưng như thế vẫn còn hơn không.
Những người kiếm sĩ sinh ra từ kiếm và chết cũng vì kiếm, khi nào mạng sống của mình, cũng treo ở nơi ngọn dao, mũi kiếm, thì ở bên cạnh nhau giờ khắc nào, hạnh phúc giờ khắc đó.
Thấy cũng nao lòng.
Hàn Thủy vẫn đứng yên lặng, mà nhìn lão Lưu Linh, đang ngồi bên cạnh lão bà bà, mà trong lòng thực sự vui mừng cho họ.
Bầu trời đầy mây mang một màu xám xịt, với không khí lạnh lẽo.
Hàn Thủy tự nghĩ :
_ Không biết những giờ khắc bình yên như thế này, sẽ còn bao lâu? Người Kiếm Minh Vương đã về đây đông đủ, không lẻ Nhan Như Ngọc sẽ để yên hay sao? Còn vị An Tư công chúa kia nữa?  Trước khi cơn bão lớn ập đến, thường có những ngày nắng đẹp.  Hàn Thủy ta cũng chỉ là một người thường như ai?  Rồi đây những người trong Huyết Y Đường này sẽ ra sao? Có bình yên mà sống qua ngày hay không?
Hàn Thủy vẫn đứng yên lặng, mà nhìn ra xa, chẳng biết được có người đang đến bên cạnh, đó là Linh Tinh.
Linh Tinh nhìn Hàn Thủy như thế, vừa muốn bước đến, nhưng lại sợ làm phiền Hàn Thủy.
Một cô gái tuổi vừa mới lớn, đã đem lòng yêu một chàng trai áo vải, xuất thân nơi thôn dã.
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                       Hết chương 77

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro