Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa lưng vào vách tường, cô nhanh chóng rút băng đạn rỗng trong khẩu tiểu liên của mình ra, thở hổn hển bởi vì kiệt sức đồng thời cảm thấy bực bội vì số đạn còn lại của mình quá ít ỏi. Một bước đi sai lầm đã khiến cô tốn nhiều năng lượng hơn dự định để tránh thoát khỏi cái bẫy, nhưng may mắn là cô đã có được thứ mình cần, nghĩ vậy, cô không còn cảm thấy quá khó chịu khi nghĩ về đống phiền phức mình gặp phải. Tiếng bước chân nặng nề vang lên từ phòng bên cạnh, đó là con mà BOW cô vừa mới vứt bỏ vài phút trước. Kích thước không lớn nhưng cũng đủ cứng. Ada hạ thấp hô hấp, kiên nhẫn chờ đợi vũ khí sinh học mất mục tiêu rời đi, việc loại bỏ nó không tính là một thử thách, nhưng tiếc là cô không thích biến nhiệm vụ đang suôn sẻ trở nên phức tạp.

Cô đợi khoảng mấy chục phút sau khi tiếng bước chân biến mất rồi mới dùng thẻ từ để mở cửa căn phòng.

Cho dù là phải đối mặt với những cái bẫy khiến người khác tức giận cùng với một con BOW khó chơi, nhiệm vụ lần này của cô vẫn như cũ đáng giá. Cái giá mà bên kia đưa ra cao hơn nhiều so với những gì chứa bên trong con chip nhỏ này, cô có chút hoài nghi phải chăng bên trong món đồ này chứa đồ vật gì đó mà mình đã xem nhẹ, nhưng cuối cùng cô tự nhủ với bản thân--con chip hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

Cô đi qua mấy cánh cửa, lấy điện thoại di động trong túi ra nhìn lướt qua, camera bị hack không có biểu hiện ra cái gì dị thường, có nghĩa là lối thoát hiểm mà cô thiết kế cho tới nay vẫn tương đối an toàn. Hài lòng với điều này, Ada cất điện thoại đi, nhấn xuống công tắc thang máy và bắt đầu chờ đợi. Tất nhiên, nếu như không phải chỉ có duy nhất một con đường này, cô cũng sẽ không lựa chọn thang máy.

Thang máy từ tầng trên đi xuống, điều này khiến cô thận trọng hướng sang bên cạnh phóng ra mấy bước trốn vào chỗ khuất tầm nhìn, đồng thời nắm chặt khẩu súng tiểu liên trong tay. Những kẻ đến hầu như luôn là kẻ thù, khác biệt duy nhất chẳng qua đối thủ là vũ khí sinh học hay con người, nhưng điều này đối với Ada không có gì khác biệt, bởi tất cả những gì cô cần phải làm chỉ là bóp cò.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra trong bầu không khí gần như đóng băng, người bên trong chú ý tới tầng lầu dị thường, im lặng năm phút sau rốt cuộc không nhịn được bước ra ngoài, anh ta thận trọng giơ súng lên, cảnh giác nhìn xung quanh. Có lẽ anh ta đã đi hơi xa, ngay khi cánh cửa thang máy đóng lại, họng súng đã từ phía sau gí vào đầu anh ta.

Cô thực sự không thích sự bất ngờ, Ada nhướn mày, để họng súng trượt từ đầu đối thủ xuống phần lưng của anh ta, cẩn thận để không vô tình cướp cò trên đường đi, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến người ủy thác của cô tăng thêm thù lao? Rốt cuộc, không phải gián điệp nào cũng đều có thể dễ dàng đối phó với một đặc vụ Mỹ dày dặn kinh nghiệm.

"Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ rằng anh đã đánh cắp lịch trình làm việc của tôi đấy, anh Kennedy."

Cô rất thích thú khi phát hiện ra rằng khoảnh khắc đối phương nghe thấy giọng nói của cô, anh thả lỏng cơ lưng căng thẳng theo phản xạ, bả vai của anh cũng theo đó mà hạ xuống vài độ, nhưng ngay giây tiếp theo dường như anh đột nhiên nhận ra tầm quan trọng của việc buông lỏng cảnh giác trên chiến trường. Ngay cả với cô, vậy nên anh thẳng lưng trở lại, nhưng anh không nâng lên khẩu súng lục đã được anh đè thấp xuống đến một góc không tưởng.

"Tôi ngược lại cho rằng do em luôn thích phối hợp với dòng thời gian của tôi," anh suy nghĩ một hồi mới chậm rãi nói, mặc cho mình bị chĩa súng vào cũng không làm ra bất kỳ động tác tránh né nào, "Nói thật, nếu như em thật sự nhớ tôi nhiều đến như vậy, tôi đoán em có thể gọi cho tôi và sẽ luôn có những địa điểm hẹn hò bình thường cho em lựa chọn."

Sự trêu chọc hiếm hoi của bên kia trong tình huống này khiến cô bật cười, điều này phần lớn cho thấy nhiệm vụ của viên đặc vụ không chỉ đơn giản mà còn cực kỳ suôn sẻ--đây là lẽ dĩ nhiên, cô đã thay anh ta giải quyết hết những cái bẫy chết tiệt đó, thậm chí còn dẫn đi con BOW vốn nên lấy đặc vụ làm mục tiêu truy sát.

Họ bế tắc một lúc, nhiều lần bên kia thốt ra một vài âm tiết không rõ nghĩa như đang cố gắng nói điều gì đó, không ngừng thử nghiệm quay đầu lại, đáng tiếc là cuối cùng họ đều thua cuộc trong bầu không khí có phần nghiêm túc. Ada nghĩ màn chào hỏi giữa họ hẳn nên kết thúc tại đây, cô đưa mắt nhìn thoáng qua vài sợi tóc sau gáy viên đặc vụ, rồi thu hồi lại khẩu súng tiểu liên, cô không ngại hao phí suốt cả ngày với anh, nhưng nơi đây thực sự không phải là một địa điểm tốt.

Động tác của cô để viên đặc vụ nãy giờ vẫn toàn lực tập trung vào vật cứng trên lưng rốt cuộc cũng có thể thở ra nhẹ nhõm, anh thế nhưng không có trăm phần trăm lòng tin cho rằng nữ gián điệp tuyệt đối sẽ không bóp cò súng, nhất là khi anh vừa nói ra những lời kia.

"Sao vậy? Tôi tưởng em muốn ở lại bên tôi lâu hơn." Anh gần như là ngay tại thời điểm họng súng của cô dời đi một giây sau liền xoay người, đôi mắt xanh xám cũng giống như trước đây tràn ngập cảnh giác cùng nghi ngờ, súng lục trong tay sớm đã đổi thành dao găm nguy hiểm mười phần, Ada dõi theo một loạt động tác liền mạch của đối phương mà có chút kinh ngạc giương cao lên lông mày.

Ada phải công nhận rằng cô có hơi kém so với đặc vụ trong khoản cận chiến, chỉ chênh lệch một chút thôi, trong chiến đấu đã đủ để thành chí mạng. Anh thực sự tràn đầy kinh nghiệp phong phú với con dao găm đó, thứ mà cô đã từng tự mình trải nghiệm qua trong nhiệm vụ ở Tây Ban Nha, dẫu vậy cô không nghĩ rằng lần này mình sẽ lại bị hạn chế bởi cùng một động tác.

"Bị chĩa súng vào người là sở thích của anh sao?" Cô nhấn nút thang máy một lần nữa, cười mỉa mai nhìn đối phương: "Nếu vậy thì thật xin lỗi, tôi không có thời gian để chơi với anh quá lâu."

"Người nhấn nút thang máy là em?" Leon rất nhanh phản ứng lại, theo sau lưng Ada bước nhanh đi vào thang máy, "Hãy nói với tôi rằng tất cả chỉ là trùng hợp."

Chút cảnh giác trong mắt anh lại trỗi dậy, anh sờ túi theo phản xạ để đảm bảo rằng mục tiêu nhiệm vụ của mình vẫn ngoan ngoãn nằm yên tại chỗ. Chúa ơi, anh không muốn tại thời điểm rút lui phát sinh ra sự tình gì khiến nhiệm vụ của mình thất bại, anh đã chán ngấy với những bài phát biểu bất tận, vô số báo cáo cùng đình chỉ tạm thời từ sếp của mình--ồ, ngoại trừ việc này.

"Nếu anh cứ khăng khăng..." Cô quay đầu lại nhìn anh, hành động của đối phương khiến cô cảm thấy có chút buồn cười, cô không nghĩ tới mình lại giống một tên gián điệp dở hơi dùng đến phương thức ngu xuẩn như vậy chặn đường anh, để cướp lấy dữ liệu hoặc virus, "Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên." cô nói với giọng cam chịu xen lẫn trào phúng, thiên về vế sau.

Leon khẽ lắc đầu, quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, anh ngẫm nghĩ về độ tin cậy trong lời nói của Ada. Cũng không thể trách anh được đúng không, dù sao số lần bị đối phương lừa gạt đã khiến anh tạo thành thói quen thận trọng mỗi khi chạm trán với cô bên trong nhiệm vụ--nhưng cho dù anh có đề cao cảnh giác tới đâu, thì tất cả cũng đều mất tác dụng một khi gặp được Ada.

"Tốt, vậy rốt cuộc vì cái gì em lại xuất hiện ở đây?" Sau khi Leon xác nhận mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ không giống nhau, anh bắt đầu tò mò về nữ gián điệp. Anh chắc chắn rằng công việc của bên kia có liên quan đến thông tin mà chính phủ Hoa Kỳ không thể lấy được, giả sử tâm tình của đối phương không tệ...

"Vì tôi nhớ anh?" cô gần như là ngay lập tức trả lời thắc mắc của Leon, không có nửa điểm dừng lại, thanh âm khàn khàn, âm cuối hơi giương cao lên.

Khả năng này đại biểu cho tâm tình của cô ấy đang không tệ phải không? Leon thở dài, không ngừng vuốt tóc mái có phần quá dài của mình, anh ngược lại rất nguyện ý nghe Ada nói ra câu này, ngoại trừ khi họ đang trong nhiệm vụ, bất quá cái này cũng biểu thị anh tại nơi này sẽ không thể lấy được bất kỳ đáp án nào từ Ada, có lẽ anh có thể thừa dịp hiện tại thử hỏi một điều gì đó khác.

"Ada," thang máy dừng lại đúng vào lúc này cùng với một tiếng đing, "Cẩn thận!"

Cô chỉ có thể cảm giác được viên đặc vụ đột nhiên nhảy vào siết chặt lấy eo cô, đưa cô đè thấp tránh thoát một loạt đạn đánh úp về phía bọn họ. Khoảng cách quá gần khiến cô ngửi thấy mùi máu tanh trên người đối phương khó có thể bỏ qua, xem ra những gì anh trải qua trước đó cũng không có dễ dàng như cô tưởng tượng.

"Tuyệt," cô nghe thấy Leon rên rỉ bên tai, hơi thở phả vào da cô, "giờ đây mọi loại sinh vật đều đã học được cách tự trang bị cho mình một loại vũ khí nào đó."

Đây không phải là thứ mà cô đã gặp phải trước đó, nhưng cô thà để nó đứng trước mặt bọn họ còn hơn là con quái vật cực kỳ thông minh trang bị theo vũ khí này. Leon buông cô ra sau khi nó bắn xong, và nhanh chóng kéo cô lên khi thấy nó đang chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo, anh nhét khẩu súng lục trở lại bao súng trên đùi và thay thế nó bằng khẩu súng trường anh đeo trên lưng.

Cô và anh nhìn nhau, đều phát hiện số đạn ít ỏi mà đối phương còn lại không đủ để đối phó với gã trước mặt.

"Đi!" Leon bắn nhanh trước khi Ada kịp phản ứng, đồng thời di chuyển theo phương hướng ngược lại với cô. Hành động này dễ dàng thu hút cừu hận của địch nhân, đối phương căn bản không hề để ý tới cô, mà rống to đuổi theo viên đặc vụ, Leon phỏng chừng đã chiếm phần lớn mục tiêu của nó.

Cô dễ dàng sử dụng súng bắn dây rời khỏi phạm vi giao chiến của Leon và vũ khí sinh học, hạ cánh xuống một nơi an toàn, đồng thời mang theo mục tiêu nhiệm vụ của mình. Cô không chút do dự chạy về phía con đường sơ tán nằm trong kế hoạch ban đầu, đem khúc nhạc dạo ngắn ngủi vừa rồi ném qua sau đầu. Cô nghe thấy thêm càng nhiều tiếng súng vang lên, cùng với tiếng bước chân nặng nề của con BOW vang vọng xung quanh, xen kẽ một vài khoảng lặng khi hai bên dừng lại để nạp đạn, đây không hề nghi ngờ là một cuộc chiến đấu đầy gian nan.

Thời điểm cô quẹo vào hành lang dự định rời đi âm thanh giao chiến đã yếu ớt đến đến mức không thể nghe được rõ ràng, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng nổ đến từ quả lựu đạn mà Leon mang theo bên mình--anh ấy có thể tự lo được cho bản thân, phải không?

Cô cảm thấy hơi lo lắng cho Leon, loại cảm xúc này một mực tiếp tục khi cô đi qua những hành lang thiếu sáng, xử lý một vài người nhiễm bệnh bò ra từ ống thông gió, dùng thẻ từ mở ra cánh cửa cuối cùng, đi ra công trình kiến trúc bên ngoài mới dần tan biến. Trên bầu trời tối tăm, ánh đèn của máy bay trực thăng quân sự đặc biệt rõ ràng. Xem ra viện trợ của anh cũng không có tới trễ, cô nghĩ, dùng súng bắn dây nhảy qua hàng rào bao quanh tòa nhà, xuyên qua mấy con ngõ ngoằn ngoèo đến nơi cô đã đậu chiếc xe thể thao lúc trước.

Cô lấy điện thoại di động ra và cố gắng liên lạc với người liên lạc của mình, nhưng âm báo tin nhắn đã nhanh chóng cắt ngang hành động của cô.

"Chọn một địa điểm mà em thích?"

Điều này có nghĩa là anh đã an toàn, và dường như còn muốn tiếp tục trò đùa mà anh đã bỏ dở trước đó không lâu. Ada đoán, đồng thời khẽ nhếch khóe môi, cô xác thực có một địa điểm rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro