Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Ada đem tất cả các công việc tiếp theo toàn bộ xử lý xong, đã là hơn mười giờ sau. Cô thở ra một hơi dài nhẹ nhõm đóng lại laptop, đưa tay lên xoa xoa thái dương. Lúc này cô rốt cục mới nhớ tới chiếc điện thoại di động bị mình để sang một bên, tin nhắn của đặc vụ Kennedy vẫn đang nằm lẻ loi ở phía trên. Cô dường như đã quên trả lời tin nhắn của đối phương, Ada cầm lên điện thoại trên mặt bàn cũng vì thế mà có chút áy náy nhún vai. Đương nhiên cô không cho rằng Leon sẽ để ý đến điều này, cô cá rằng bên kia cũng không ôm hy vọng rằng sẽ nhận được câu trả lời từ cô, tin nhắn này không hẳn là một lời mời, mà giống như một thông báo anh đã từ trong tay BOW đào thoát thành công.

Cô cảm thấy hơi mệt, nhưng so với mấy lần thực hiện công việc trước đây thì điều này chẳng là gì, cô không bị thương, ngay cả tình trạng đau nhức cơ bắp cũng không có xuất hiện. Cô đứng dậy khỏi ghế, lưỡng lự không biết nên làm gì, có lẽ cô nên chuẩn bị cho mình một bữa sáng--hoặc bữa trưa nóng hổi, sau đó ngủ một giấc, nhưng tin nhắn từ người đặc vụ vẫn chiếm một phần lớn trong suy nghĩ của cô.

Cô nhanh chóng tắm rửa, mặc vào một bộ quần áo sạch sẽ, sau khi uống một chai sữa bò, cô cầm lên súng bắn dây chuẩn bị ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, cô vô tình tìm thấy một vũ khí khác, khẩu Desert Eagle mà Leon từng đưa cho cô, thứ này khiến cô nhớ lại chiến trường sinh học ba tháng trước. Đó là một trận chiến cực kỳ gian khổ, có thể may mắn thoát được hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng chiến đấu giàu kinh nghiệm cùng sự ăn ý vượt mức bình thường của hai người họ.

Cuối cùng, cô cũng không lựa chọn cầm theo vũ khí thuộc về Leon, vì dù sao anh cũng chưa từng đem khẩu RPG-7 trả lại cho cô.

Phải mất một lúc cô mới đến được căn hộ của Leon, cô cam đoan an toàn của nơi này so với cái gọi là địa điểm lãng mạn còn muốn tốt hơn nhiều. Cô rẽ vào một góc rồi đi về phía trước, không chút do dự rút ra chìa khóa mở cửa an ninh của căn hộ. Cô không nhớ chính xác thời điểm Leon đưa chìa khóa dự phòng cho mình, nhưng không thể phủ nhận biểu cảm của anh chàng đặc vụ lúc đó cực kỳ dễ thương, cô thật lòng hiếu kì anh đến tột cùng làm như thế nào mới có thể tại thời điểm cổ còn muốn đỏ bừng, biểu hiện ra bộ dáng thờ ơ tùy cô muốn xử trí như thế nào với chùm chìa khóa cũng được.

Cô đóng cửa lại, để ánh mắt rời mắt khỏi tấm thảm ở lối vào, đúng lúc đối mặt với viên đặc vụ bởi vì nghe thấy động tĩnh mà xuất hiện trước mặt cô, người kia kinh ngạc trừng lớn đôi mắt màu xanh xám. Anh mặc một chiếc quần pyjama cũ được giặt qua nhiều lần có chút bạc màu, nửa thân trên để trần, phần bụng thì quấn một vòng băng vải--quả nhiên, Ada khẽ cau mày, anh nhìn qua muốn nói gì đó, nhưng nói không nên lời do miệng bị ngăn trở bởi bánh hamburger. Trông anh giống như vừa mới kết thúc trận luân phiên oanh tạc từ cấp trên trong DSO, trên đường trở về nhà tiện tay mua một chiếc bánh hamburger, rồi vội vàng đi tắm rửa.

"Có lẽ anh nên nuốt hết những gì trong miệng trước khi cố gắng nói." Cô không thể không gợi ý sau khi Leon phát ra âm thanh lắp bắp, vô nghĩa lần thứ hai.

Đối phương ngẩn người trước lời đề nghị của cô, sau đó gian nan ý đồ một ngụm toàn bộ nuốt xuống khiến cô bất lực thở dài, bước nhanh tới cầm lấy lon coca bị lãng quên trên bàn, nhét vào tay còn lại của Leon. Đối phương cảm kích nhìn cô một cái, khó khăn cắn mở nắp, đem coca đổ vào trong miệng. Anh vỗ ngực ho khan mấy tiếng, mới chậm chạp hồi phục lại.

"Ada? Tôi tưởng..." Anh vội vàng nói, không thèm để ý bản thân kém chút liền nghẹn chết, một tay cầm coca, tay kia thì cầm nửa cái hamburger còn lại.

"Anh bảo tôi chọn một nơi mà tôi thích đúng không?" Cô bật ra một tiếng cười nhẹ mang hàm ý chế giễu.

"Đúng, đúng vậy, nhưng..." Leon dừng lại bởi vì lời nói của cô, giống như đang cố gắng sắp xếp từ ngữ của mình, "Nhưng em không trả lời tin nhắn của anh." Anh đột nhiên nhớ tới chuyện này, thanh âm trở nên có chút ủy khuất, anh chớp mắt nhìn cô đầy vẻ buộc tội rõ ràng, anh thậm chí còn liều lĩnh vừa kiểm tra điện thoại di động vừa báo cáo với sếp của mình, nhưng kết quả đương nhiên vẫn là nằm trong dự liệu.

Cô nhướn mày nhìn Leon đang giả vờ bị tổn thương, cũng không có đáp lại, cô đương nhiên sẽ không thật cho rằng đối phương đang một mực chờ đợi câu trả lời của cô. Sau đó cô vượt qua người đặc vụ đang đứng trước mặt mình và đi thẳng vào phòng khách. Cô không muốn đứng đối mắt với viên đặc vụ ngốc nghếch đang cầm hamburger ngay trước cửa ra vào.

Sau đó cô nhìn thấy hộp thuốc còn chưa kịp thu dọn trên bàn cà phê của đối phương, cô lập tức quay đầu liếc nhìn từ trên xuống dưới người đặc vụ vẫn luôn đi theo sau lưng mình. Nếu phải thành thật thì cô thực sự thích chủ nghĩa anh hùng cá nhân này của anh, "Vậy vết thương của anh?"

Cô đã cố gắng giảm bớt sự lo lắng trong giọng nói của mình hết mức có thể, nhưng đôi mắt vẫn không thể không dán vào miếng băng của đối phương, băng bó trông có vẻ cực kỳ đơn giản, nhưng những cây kim và sợi chỉ vương vãi trên bàn cà phê lại nói với cô rằng vết thương của người kia so tưởng tượng có thể càng thêm dữ tợn.

"Tôi xử lý xong rồi." Anh nhìn theo ánh mắt của Ada, khá hài lòng với cách băng bó của mình.

Trừ bỏ băng vải nhìn qua có chút rướm máu, phía trên xương sườn của anh còn xuất hiện một mảng lớn vết bầm tím, Ada khẽ hừ nhẹ một tiếng trước thái độ chẳng hề để ý của đối phương, nhưng cũng bởi vì nhìn ra xương sườn của anh cũng không có đứt gãy mà nhẹ nhàng thở ra. "Tôi không thể làm vệ sĩ riêng cho anh mọi lúc được, thưa anh Kennedy," cô nói, ý nghĩ muốn chạm vào vết bầm chợt lóe lên trong đầu.

"À, tôi có thể dễ dàng đối phó với tên kia." Anh lẩm bẩm vì chính mình phản bác một câu, anh tin tưởng Ada cũng giống như anh, kinh nghiệm của bọn họ cho phép bọn họ có thể trong thời gian ngắn nhất đưa ra phương án tốt nhất. Nhưng anh hiện tại bắt đầu hối hận, lẽ ra anh nên đi trước một bước giấu hộp thuốc dưới ghế sofa trước khi Ada bước vào phòng khách, thay vì ngớ ngẩn đi theo phía sau cô, chà, bây giờ làm sao anh có thể chứng minh với Ada rằng những vết thương này không hề ảnh hưởng gì đến anh, anh vẫn có thể nhảy nhót giống như trước.

"Dễ dàng." cô cười nhạo lặp lại, bắt đầu cân nhắc có nên tiếp tục cuộc hẹn bất ngờ này hay không, sau đó cô nhận thấy Leon trở nên căng thẳng trước ánh mắt soi mói của cô, chiếc bánh hamburger thậm chí còn bị anh làm cho biến dạng, "Không mời tôi uống một ly sao, đẹp trai?"

Cô đại khái không có cách nào dưới đôi mắt xanh xám lóe ra tia chờ mong kia nói ra câu cự tuyệt, chưa kể tới đống màu sác đáng thương còn đang treo trên người anh kia.

Phải mất một lúc Leon mới kiềm chế được bản thân để không đưa ra cốc coca của mình, có lẽ anh nên rót một ly whisky để giữ Ada lại. Anh đưa mắt nhìn tủ rượu trống rỗng của mình, chợt sửng sốt, đột nhiên nhớ lại chai rỗng cuối cùng mà mình đã ném đi cách đây không lâu--tuyệt vời, anh thở dài, ngươi làm hỏng chuyện rồi, anh tự nói với mình, cứ chờ xem, cô ấy sẽ biến mất sớm thôi, ngươi nhìn thấy khẩu súng bắn dây trên eo cô ấy rồi, và sau đó ngươi sẽ chỉ còn lại một mình tiếp tục gặm chiếc bánh hamburger khó nuốt của ngươi, anh tại nội tâm bổ sung.

"Tôi nghĩ đã đến lúc anh ngừng hành hạ chiếc bánh hamburger tội nghiệp của mình rồi." Cô nhắc nhở Leon trong khoảng thời gian im lặng, rất rõ ràng, cô có thể đoán được đại khái anh đang nghĩ cái gì, còn về phần rượu--cô lại quét mắt qua lớp băng vải của viên đặc vụ, cồn không có bất kỳ tác dụng nào để giúp vết thương mau lành, tất nhiên điều đó không có nghĩa là cô chấp nhận loại đồ ăn rác rưởi trong tay viên đặc vụ.

Anh nhìn vào đôi mắt nâu vàng như đang cười mà không cười của cô, một lần nữa thở dài.

Sau đó, anh ngập ngừng tiến lên một bước, quan sát cô thật kỹ, không bỏ qua bất kỳ thay đổi tinh tế nào trên nét mặt của cô. Họ đã ở đủ gần, anh thận trọng vươn tay về phía cô, cố gắng ôm lấy cô, trên tay anh vẫn đang cầm một chiếc bánh hamburger cùng một nửa cốc coca còn dang dở, điều này thật kỳ lạ, có lẽ anh nên bỏ đi những thứ cản đường trước tiên, nhưng điều đó sẽ lãng phí thời gian và cơ hội.

Vài giây sau, Ada liền bị một đặc vụ cẩn thận ôm vào trong ngực, tay cô khẽ chạm vào lớp băng trên cơ thể của người kia. Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, làn da cô cảm nhận được một vài giọt nước trượt xuống từ mái tóc còn chưa khô hẳn. Sau đó, cô nghe thấy đối phương không hài lòng lẩm bẩm vài âm thanh, cô nghĩ rằng viên đặc vụ có lẽ ghét bỏ thức ăn trong tay mình.

Sẽ không có điều gì có thể gián đoạn cái ôm này, một cái ôm an toàn và vô hại mà anh mong muốn trong một thời gian dài, Leon dụi đầu vào làn da của người kia và nghĩ, anh rất thích món quà ngạc nhiên này của Ada, đem chìa khóa dự phòng giao cho cô quả thực là quyết định sáng suốt nhất mà anh từng làm trong đời.

Anh quay đầu lại, dùng môi chạm vào tai cô, rồi lại nhanh chóng đứng thẳng dậy. Không có cách nào dùng tay chạm vào Ada quả thực là hỏng bét, Leon lại một lần nữa nghĩ đến, nếu như muốn tiếp tục, anh nhất định phải ném đi đồ vật trong tay. Hmm... có lẽ Ada sẽ cho anh một cơ hội để tiếp tục? Anh đột nhiên có chút không xác định.

Ngay khi anh dự định bước một bước lách qua Ada để đi đến thùng rác, bên kia đột nhiên vòng tay qua cổ anh và đem anh kéo trở về. Sau đó anh nhận được một nụ hôn, Ada tại thời điểm anh dự định đem đầu lưỡi chen vào không chút lưu tình kết thúc, cô lui lại một bước cùng anh kéo dài khoảng cách, "Đừng làm đổ coca của anh lên người em, Leon."

Leon trừng mắt nhìn coca tràn ra sàn và chiếc cốc giấy đã bị biến dạng hoàn toàn, lắc đầu. "Hãy nói với anh rằng anh còn có thể tiếp tục." Anh nói với Ada trong khi vứt bỏ đồ ăn trên tay, cố gắng hướng cô biểu đạt khát vọng của mình, nếu không phải anh thật sự động không được, bất luận như thế nào cũng sẽ không dễ dàng kết thúc nụ hôn kia.

"Nếu như biểu hiện của anh khiến em hài lòng, đẹp trai." cô thản nhiên trả lời, tự hỏi liệu có nên trao cho người đặc vụ một nụ hôn... hoặc hai nụ hôn nữa hay không. Đương nhiên, bọn họ cũng có thể dành nhiều thời gian hơn cho phương diện này, dù sao nhiệm vụ của cô đã kết thúc, cô có thể cho bản thân một kỳ nghỉ ngắn hạn.

"Ồ, xem ra tôi phải nghiêm túc chiến đấu vì chính mình." Anh tựa như là vì phòng ngừa Ada chạy trốn cấp tốc xích lại gần đối phương, tại thời điểm cô còn chưa kịp làm ra bất kỳ động tác một lần nữa ôm cô thật chặt, trầm giọng đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro