Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có việc gì để làm trong khi chờ đợi tin tức sẽ luôn khiến người ta cảm thấy nhàm chán, Leon cảm nhận sâu sắc được điều này khi nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu. Anh dứt khoát nghiêng người sang bên cạnh và chống đầu bằng một tay để chuyển tầm mắt của mình quay sang nhìn Ada. Anh dành khá nhiều thời gian để giữ cho ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của đối phương, cả hai người bọn họ nên có một kỳ nghỉ sau khi chuyện này kết thúc, Leon chợt nhận ra bản thân đã bỏ lỡ cơ hội đi du lịch cùng với Ada, lần này anh nhất định sẽ không để mình bỏ lỡ chuyến đi đó. Rồi ánh mắt anh dời xuống bờ vai của nữ gián điệp đang ngồi dựa lưng vào thành giường, hình ảnh cơ thể bê bết máu của cô chợt hiện lên trong đầu khiến hô hấp của anh nghẹn lại.

Anh đứng dậy khỏi giường và rời đi với tấm thẻ mở cửa trong ánh mắt dò hỏi của Ada, không ngờ đối phương không hề ngăn cản. Mười phút sau, Leon ôm theo băng gạc trở về phòng, tia cảnh giác trong mắt nữ gián điệp biến mất sau khi xác nhận người tiến vào là Leon, cô cẩn thận đặt khẩu súng lục về chỗ cũ, "Có chuyện gì vậy?" Cô nhíu mày.

"Đã đến lúc thay thuốc rồi." Leon lấy từ trong túi ra lọ thuốc xịt còn thừa lại không nhiều và lắc nó vài lần trong khi bước về phía cô.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, nơi này không phải chỉ có một mình tôi bị thương." Cô nheo mắt nhìn người đặc vụ một lượt từ trên xuống dưới. Cô đương nhiên không quên việc mình đã từng bắn Leon, trước đó nữa còn đâm anh một dao......có lẽ anh còn bị một vài viên đạn bắn trúng, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy anh chăm sóc vết thương của mình.

"Tôi không phải là người bị dao găm đâm vào vết thương do đạn bắn." Leon trầm giọng đáp lại, đối với những vết thương của chính mình, anh trước nay luôn giữ thái độ thờ ơ. Anh đứng trước mặt Ada, suy nghĩ nên mở miệng như thế nào để đối phương đồng ý cho mình thay thuốc, sau nửa phút đối mắt, rất nhanh anh đã bị đánh bại, bèn thở dài: "Được rồi, tôi sẽ chăm sóc vết thương của mình." Sau khi nói xong, anh đột nhiên cảm thấy hài lòng về sự quan tâm của Ada dành cho mình.

Nhìn chằm chằm vào cặp mắt nâu vàng giống như mắt mèo đó, anh bắt đầu lo lắng một cách vô cớ. Đối phương nhướn mày mang theo nụ cười trêu tức cởi bỏ áo của mình, lớp băng vải lộ ra dưới chiếc áo ngực viền ren màu đen. Không có bị nhuốm máu, rất tốt. Leon vừa nghĩ vừa cảm thấy có chút khô miệng, khẽ liếm môi, anh cố gắng để cho suy nghĩ của mình tập trung vào vết thương của nữ gián điệp, phải biết rằng trong tình huống khẩn cấp trước đó, anh căn bản không có thời gian để chú ý đến những việc khác.

"Chờ...chờ một chút." Thời điểm thấy cô định tiếp tục cởi bỏ áo ngực, anh vươn tay ngăn Ada lại, sau khi ho khan một tiếng bèn cấp tốc trèo lên trên giường ngồi ở phía sau lưng cô, anh ép buộc tầm mắt của mình rời khỏi xương cánh bướm tinh xảo của nữ gián điệp, vươn tay cởi bỏ băng vải trên người cô.

Chúa ơi, anh thực sự nên cảm ơn những người đã chế tạo ra loại thuốc thuốc xịt đặc biệt này, Leon vui vẻ nghĩ, căn cứ theo tình huống bình thường, loại vết thương như thế này sẽ không có cách nào khép lại nhanh như vậy. Nhưng dù thuốc có tốt đến đâu, trên cơ thể của cô vẫn sẽ lưu lại những vết sẹo mờ, giống như vết sẹo ở trên vai cô.

Sau khi cắt chỉ, vết thương vẫn còn hơi đỏ và sưng lên, lộ ra một màu hồng nhạt khác với những vùng da xung quanh, xịt thuốc, sau đó băng lại, Leon cho rằng anh đã đủ dịu dàng, nhưng vẫn không nhịn được cau mày. Anh chú ý tới cơ bắp của Ada không tự chủ được run lên, "Còn đau sao?" Anh trầm giọng hỏi.

"Cho nên câu tiếp theo của anh sẽ là 'nỗi đau bay đi' sao?" Ada vì biểu hiện cùng giọng điệu của Leon mà khẽ cười nhạo một tiếng, cô theo thói theo chọc ghẹo anh. Cô cho rằng mình đã giải thích chuyện này quá nhiều lần, bị thương đối với cô là chuyện thường ngày. Cho dù bình thường cô có đủ cẩn thận đến đâu, vẫn sẽ không thể nào lường trước được tình huống bất ngờ sẽ phát sinh tiếp theo.

Tựa như hiện tại.

Cô đoán rằng người đặc vụ có thể là vì quá khẩn trương mà dẫn đến bị chuột rút ở đầu, hoặc là mắc phải một căn bệnh nào đó khác, nhưng anh thực sự đã hôn lên vai cô một cách ngu ngốc, cô có thể cảm thấy đôi môi của đối phương đặt lên trên bề mặt của lớp băng một lúc lâu, sau đó đem những lời kia của cô lẩm bẩm nói ra miệng——điều này quá đáng yêu, cô nghĩ, vào khoảnh khắc Leon ngẩng đầu lên, cô nghiêng người quay đầu lại và hôn lên môi đối phương.

Cô chậm rãi liếm môi dưới của anh, cắn nhẹ mấy lần, sau đó trước khi đối phương kịp từ trong trạng thái ngu ngơ khôi phục lại, để đầu lưỡi vươn vào trong miệng anh. Cô nghĩ Leon khả năng bị động tác của cô hù dọa, vậy nên cơ thể của anh mới trở nên cứng ngắc. Do đó cô dứt khoát xoay người lại để đối mặt với người đặc vụ đang bối rối, đem cơ thể dựa sát vào người anh. Họ ở quá gần nhau, Ada có thể rõ ràng cảm nhận được bề mặt lớp vải không mịn trên quần áo của anh, vì cô hiện tại đang khỏa thân phần trên cơ thể.

Tay Leon vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung, lưỡi của anh di chuyển theo nhịp điệu của Ada, bị cuốn theo tiết tấu của đối phương. Anh bất động đón nhận nụ hôn sâu của Ada, khẽ run lên khi đầu lưỡi của cô lướt qua vòm miệng, anh nuốt nước bọt hai bên quyện vào nhau, đầu vẫn không chịu suy nghĩ bởi vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.

Ada kết thúc nụ hôn khi hơi thở của cả hai dần trở nên gấp gáp và phổi của họ bắt đầu bỏng rát vì thiếu oxy. Một sợi chỉ bạc được kéo ra theo cánh môi tách rời, Ada có chút buồn cười nhìn Leon đang thở dốc với đôi mắt mở to, một cái tay cô mò mẫn men theo gấu áo của người kia chui vào, bắt đầu vuốt ve tấm lưng của anh từ trên xuống dưới.

"A......Ada?" Leon không biết phải nói gì, chỉ có thể kinh ngạc lắp bắp gọi tên nữ gián điệp. Anh không mong đợi sự việc sẽ phát triển theo hướng này, mặc dù anh nhớ điều này kinh khủng——anh rất khát vọng đối phương, ý nghĩ này đã không ngừng xâm nhập vào đầu anh kể từ khi bọn họ còn ở trong ngôi nhà an toàn.

Anh gắt gao nhìn vào đôi môi vẫn còn ửng hồng sau nụ hôn của Ada.

Leon bởi vì khẩn trương mà gấp rút thở dốc, cuối cùng cũng kịp thời đưa ra phản ứng khi cảm thấy bàn tay của đối phương trượt vào theo mép quần. Anh bật dậy đè Ada xuống giường, dùng hai tay chống hai bên nhìn xuống nữ gián điệp đang nhếch miệng cười với anh, người sau lướt ngón tay qua mông anh, rồi thè lưỡi liếm môi mình.

Anh bật ra một tiếng nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng, rướn người về phía trước và hôn Ada một cách nặng nề. Anh mạnh mẽ đem đầu lưỡi chen vào trong miệng Ada, ấn mạnh lưỡi của mình vào cô. Leon chỉ huy đầu lưỡi quấn quýt cùng đối phương, nhiệt độ cơ thể hai bên không ngừng tăng lên trong nụ hôn ướt át, anh thậm chí còn nếm được mùi máu tươi.

Anh hôn anh say đắm cho đến khi cảm thấy bàn tay Ada đang đặt trên hông mình kéo giật quần áo của mình một cách sốt ruột. Leon dừng một chút, sau đó thuận theo động tác của đối phương, miễn cưỡng ngừng lại nụ hôn, đem áo cởi ra. Anh cúi đầu cọ môi vào cổ Ada, râu ria xồm xoàm khiến đối phương cảm thấy ngứa ngáy khẽ đẩy đầu anh ra.

"Tràn đầy năng lượng?" Ada ngân nga với một nụ cười, cong đầu gối chà nhẹ qua vật cương cứng ẩn dưới quần của đối phương, không có gì bất ngờ khi nghe thấy anh tăng thêm tiếng thở dốc, hơi thở nóng bỏng của anh phun lên da cô.

"Nếu như em đã nói vậy..." Leon khàn giọng đáp lại. Anh cảm thấy bên tai nóng lên lần nữa, Chúa ơi, anh căn bản không thể khống chế được nhịp tim đang tăng tốc của mình, anh nghĩ trong khi nuốt nước bọt, yết hầu nhấp nhô.

Anh quyết định bỏ qua vật cương cứng bị trói buộc trong quần, thay vào đó tiếp tục hôn lên xương quai xanh của nữ gián điệp, khẽ chạm lên băng vải mang theo mùi thuốc, anh để môi mình lướt nhẹ trên làn da của cô, vươn lưỡi liếm láp làn da non mịn, một đường đi xuống, tận dụng răng trên để lưu lại dấu vết trên đường đi.

Nụ hôn ướt át của Leon in trên chiếc bụng mềm mại của Ada, đầu lưỡi hơi thô ráp của anh đảo quanh rốn cô. Ada hít một hơi, cả người vì thế mà run nhè nhẹ, cô nắm chặt ga giường, cắn nhẹ môi dưới, nhưng tiếng rên rỉ vẫn không thể khống chế được tuôn ra.

Anh vuốt ve vòng eo của Ada bằng một tay, cố gắng cởi quần của cô. Anh cởi khuy quần, rồi nhấc hông cô lên để kéo nó xuống. Tay anh liên tục xoa lớp băng gạc trên đùi đối phương, rồi đột nhiên dừng lại động tác. Cô đã phải chịu quá nhiều tổn thương, Leon nghĩ, cho dù bình xịt có hiệu quả đáng kinh ngạc, nhưng việc trúng đạn cũng không hề dễ chịu một chút nào.

"Em tưởng anh muốn tiếp tục." Tất nhiên cô biết tại sao Leon lại dừng lại.

Đáp lại cô là một nụ hôn khác, Leon rướn người liếm lên khóe miệng Ada, người sau vẫn có thể đọc được một tia áy náy bên trong đôi mắt xanh xám đó. Nhưng đây là một dấu hiệu tốt khi anh không còn nói ra lời xin lỗi như trước, Ada nghĩ, véo vào gáy đối phương một cách trìu mến đầy khích lệ.

Leon đặt một tay lên ngực Ada, xoa bóp bầu ngực của cô, dùng ngón tay xoa nắn đầu vú, khẽ kéo khi chúng bắt đầu cứng lại. Khi đầu ngón tay thô ráp của anh lướt qua đầu vú nhạy cảm của cô, Ada không kiên nhẫn rên rỉ vặn vẹo mấy lần, sau đó không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào khi Leon vươn đầu lưỡi ra liếm vào một bên ngực rồi bắt đầu mút mát, cô nắm lấy tóc của Leon bằng một tay trong khi anh tận dụng răng trên của mình.

Cô không ngừng run rẩy khi bị đối phương liếm và cắn, cô quấn hai chân quanh eo Leon, không ngừng cọ xát phần phồng lên dưới lớp vải của đối phương. "Hmm..." Cô nghiêng đầu và nuốt một tiếng rên lớn hơn, ngay khi anh cắn mạnh vào đầu vú của cô.

Cô giữ đầu của anh bằng cả hai tay và buộc anh phải ngừng những nụ hôn bừa bãi lên trên ngực mình, ôm lấy cổ Leon trong ánh mắt nghi hoặc của anh, nhẹ nhàng cắn vào vành tai có màu sắc ngon lành. Đồng thời, cô không ngừng cọ xát vào quần của Leon với đôi chân run rẩy, ra hiệu cho anh nhanh chóng cởi chúng ra. Mà đối phương rất nhanh làm theo yêu cầu của cô, tùy tiện xé toạc chiếc thắt lưng và ném nó sang một bên, sau đó đá chân và thô bạo cởi bỏ chiếc quần, giải phóng dương vật cương cứng của anh ra khỏi sự trói buộc, nóng bỏng áp vào lớp quần lót của cô.

"Cần em dạy cho anh... tiếp theo nên làm gì không, đẹp trai?" Cô cố ý thở hổn hển bên tai Leon, sau một giây, người đặc vụ gần như mất đi lý trí phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, nghiêng đầu hung hăng cắn vào môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro