Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông qua ống kính của súng bắn tỉa, Ada có thể quan sát rõ ràng mọi động thái của Leon, cánh cửa sắt của kho hàng đã được kéo lên khi anh đến gần, cô từng tiến hành qua một cuộc điều tra đơn giản về kho hàng này, đại khái là bởi vì chủ nhân của kho hàng có một mối quan hệ bí mật nào đó với chính phủ, do đó mà kho hàng này luôn được bảo đảm là địa điểm an toàn với các cuộc giao dịch trong bóng tối. Bất kể là súng ống, đạn dược, hay thậm chí là ma túy, không có gì ngạc nhiên khi bọn chúng lựa chọn giao dịch virus ở đây.

Leon kéo mũ trùm đầu của áo khoác lên trước khi đến gần kho hàng, cô chú ý đến thiết bị giám sát được lắp đặt kín đáo ở phía trên cao, có vẻ như anh không muốn danh tính của mình bị trực tiếp ghi hình lại. Anh làm một cử chỉ với Ada mà chỉ mình cô mới có thể hiểu được, cô thuận thế khẽ nâng khẩu súng bắn tỉa của mình lên, cô nhìn thấy một ai đó đang cầm một thứ tương tự giống với mình. Không thể nào là FOS được, cô nghĩ, khả năng cao là do nhà tuyển dụng của cô phái tới, cô hiện tại đối với suy nghĩ trước đó của mình có chút không dám khẳng định, bọn chúng phải chăng muốn tùy tình hình để phán đoán xem có nên bắt cô im lặng hay không.

Hiện tại xem ra đối phương hẳn là chưa có kịp phản ứng, dù sao thì người mang theo virus xuất hiện tại kho hàng không phải cô mà là Leon. Đối phương do dự khi đối mặt với một người lạ ghé thăm bất ngờ và không nằm trong kế hoạch là điều bình thường. Ada dời ánh mắt đem lực chú ý quay trở lại với cánh cửa đang mở rộng của kho hàng, có lẽ ngay giây tiếp theo cô sẽ phải cùng Leon giết ra khỏi vòng vây, hoặc có lẽ mọi chuyện sẽ bình yên vô sự, bọn họ có thể an ổn rời đi như chưa từng ghé qua khu vực này.

Cô kiên nhẫn đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của người đặc vụ sau khi anh bước vào trong kho hàng. Lo lắng khiến cô cảm thấy nôn nóng một cách bất thường, đáng lẽ cô không nên để người đặc vụ nhúng tay vào công việc của mình——cô kích động di chuyển khẩu súng, suy nghĩ hoang đường của cô trong nháy mắt bị tiếng chuông báo động cắt đứt, cô một lần nữa nhắm vào tay bắn tỉa đang nấp ở cách đó không xa, bóp cò.

Âm thanh của kẻ địch rơi xuống từ trên cao chồng lên tiếng chuông cảnh báo đinh tai nhức óc. Ada nhảy xuống khỏi đống container xếp chồng lên nhau. Nếu cô đoán không lầm, đây hẳn là tín hiệu hành động từ đối phương, cô đeo khẩu súng bắn tỉa ra sau lưng, nhảy lên chiếc Harley và trực tiếp cho xe nổ máy. Cô lái xe chạy về phía kho hàng, nâng lên bánh trước và đụng vào kẻ địch đầu tiên lao ra khỏi góc. Cô vòng qua đối phương và quay đầu xe lại sau khi đã vượt qua kho hàng được một khoảng cách nhất định.

Cô nghe thấy âm thanh bị bóp nghẹt của thứ gì đó nặng nề va vào da thịt, Leon đang đá vào một kẻ đánh lén trốn trong kho hàng. Anh có lẽ đã dùng tới lực đạo khi đối phó với lũ BOW, người đàn ông hứng chịu cú đá ôm ngực đau đớn ngã xuống đất, hắn ta có lẽ đã bị gãy mất mấy chiếc xương sườn.

"Leon." Cô hét lên, cởi khẩu súng bắn tỉa cõng trên lưng xuống và ném nó về hướng người đặc vụ đang nhìn về phía cô, đối phương vững vàng bắt được nó sau đó cấp tốc lên đạn, hướng nòng súng nhắm về phía sau cô, Ada cũng đồng thời rút khẩu súng lục bỏ túi cột ở mắt cá chân ra và nâng lên. Bọn họ bóp cò cùng lúc, thay nhau giải quyết kẻ địch sau lưng.

Ada không dừng chiếc Harley khi đến gần Leon mà chỉ đi chậm lại một chút. Nhưng điều này không gây ra quá nhiều ảnh hưởng, người đặc vụ rất dễ dàng tìm được cơ hội nhảy lên băng ghế sau của chiếc Harley vẫn đang chạy.

"Em đã nói bọn chúng sẽ không động thủ." Leon ngồi vững vàng không kịp chờ đợi mở miệng phàn nàn, giọng điệu của anh mang theo vẻ nửa đùa nửa thật trêu chọc, bởi vì rất hiếm có cơ hội để anh bắt được sai lầm của Ada.

"Ừm, tôi cũng từng nói anh có thể làm Tổng thống Mỹ." Cô thản nhiên đáp, sau đó cho xe rẽ vào một góc khuất sau thùng container giữa làn mưa đạn, "Cho nên hiện tại mẫu vật nằm trong tay bọn họ?" Âm thanh viên đạn bắn vào thùng chứa hàng phát ra tiếng vang khiến Ada có chút khó chịu, rốt cuộc thì đối phương vẫn đưa ra một quyết định ngu xuẩn, bọn chúng sẽ sớm nhận ra hậu quả của việc lựa chọn đắc tội một gián điệp quốc tế sẽ không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng.

"Bọn chúng để mẫu virus vào cốp sau một chiếc xe, chiếc xe kia hẳn đã được chúng lái đi." Leon phán đoán nương theo âm thanh tiếng súng dần giảm xuống, trong khi đưa mẫu virus cho đối phương, anh đã kịp ghi nhớ thông tin về chiếc xe và gửi qua cho Hunnigan, "FOS đã nắm được thông tin về chiếc xe vận chuyển mẫu virus."

Lời nói của anh có nghĩa là kế hoạch của bọn họ xem như đã thành công bước đầu, nhưng trước mắt bọn họ cần phải giải quyết những rắc rối nhỏ đi kèm với nó. Hầu hết những kẻ địch của bọn họ đã rút lui theo mẫu virus, nhưng một số ít vẫn còn lưu lại nơi này. Leon đã đổi sang cầm khẩu súng lục, Ada kéo cánh tay còn lại của anh quấn quanh eo cô.

Có một khoảng dừng ngắn ngủi giữa những tiếng súng dày đặc, cô không chắc là do đối phương cần nạp đạn hay là do bọn chúng nghĩ rằng không cần thiết phải lãng phí đạn vào đống container. Nhưng cô vẫn nắm lấy cơ hội này và điều khiển chiếc Harley lao ra ngoài nhanh nhất có thể. Leon, bắt lấy thế chủ động, anh dẫn đầu xử lý ba người bằng tám phát súng, rồi nhanh chóng quay người sang hướng khác và sử dụng những viên đạn còn lại để đẩy lùi những kẻ đang muốn tấn công, trong khi anh thay băng đạn, Ada cũng vừa kịp cho xe lướt qua chỗ ngoặt trước khi đối phương phản kích.

Một quả lựu đạn được Leon linh hoạt ném lên mặt đất.

"Tôi tưởng anh không muốn gây hỗn loạn." Tiếng cười khẽ của Ada bị át đi bởi vụ nổ.

"Đề phòng." Leon lầm bầm, làn khói sinh ra từ vụ nổ đã che chở cho bọn họ rất tốt, nhưng một vài viên đạn vẫn nguy hiểm sượt qua thân xe, may mắn là chúng không bắn trúng lốp xe, "Bọn chúng nên mừng vì tôi không ném thứ này vào kho vũ khí."

Anh giống như là bị đối phương làm khó trong lúc giao dịch, Ada nghĩ, hạn chế về tầm nhìn khiến cô không thể biết được Leon và nhà tuyển dụng của mình đã có những tranh chấp gì bên trong kho hàng. Tốc độ xe dần tăng lên khiến bọn họ rời khỏi khu vực kho hàng rất nhanh, trong lúc sơ tán, cô còn mơ hồ nghe được tiếng còi xe cảnh sát, có lẽ vụ nổ phát sinh từ quả lựu đạn đã thu hút sự chú ý của đội tuần tra, cô tin rằng đơn vị trực thuộc DSO có thể đem những vấn đề tiếp theo xử lý tốt đẹp.

Thời gian eo hẹp khiến Leon không kịp đội mũ bảo hiểm, lần này anh dứt khoát ôm chặt lấy Ada và vùi đầu vào hõm cổ đối phương. Anh dùng mũi cọ nhẹ vào vai Ada, khẽ ngửi thấy mùi thuốc trên băng gạc cách lớp quần áo của cô, anh đặt lòng bàn tay hơi đẫm mồ hôi lên vùng bụng phẳng lì của nữ gián điệp, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc làm thế nào để giữ lại chiếc Harley này sau khi nhiệm vụ kết thúc.

Ada nhanh chóng liếc xuống hai tay của Leon, cuối cùng cũng không đưa ra ý kiến với động tác quá mức thân mật của anh. Nhiệt độ truyền tới từ phía sau lưng hoàn toàn trái ngược với làn da lạnh buốt của cô do bị gió thổi mạnh, thật lòng mà nói cô rất thích loại cảm giác này, khi nghĩ đến việc Leon hiện tại đang ở bên cạnh cô thay vì đuổi theo phía sau cô như một kẻ thù.

Bọn học đã đụng độ phải kẻ địch trên quãng đường cách đây không lâu, bởi vậy quay trở lại ngôi nhà an toàn tự nhiên không phải là một lựa chọn đúng đắn, khả năng gặp phải phục kích tỷ lệ thật sự quá lớn. Ada suy nghĩ, trong thời gian này cô thậm chí còn rảnh một tay để đưa lên xoa đầu Leon. Cô ngược lại muốn đến căn hộ của Leon, nhưng điều đó cũng khá nguy hiểm trong trường hợp chính phủ vẫn chưa lấy được bằng chứng chứng minh sự vô tội của Leon.

Chiếc Harley đi xuyên qua mấy con phố dưới sự điều khiển của Ada, cô thay đổi hướng đi lòng vòng sau khi đã hoàn toàn chắc chắn không có bất kỳ kẻ thù nào bám theo sau họ, và cho xe dừng lại cạnh một khách sạn. Leon trắng tay một cách đáng thương trước khi anh có thể trở về căn hộ của mình, điều này khiến Ada bắt đầu đồng cảm với nhiều hạn chế trong sự nghiệp của người đặc vụ, cô cũng không muốn để FOS lần ra hồ sơ thẻ tín dụng của Leon đến được khách sạn này.

"Chúng ta còn phải đợi đến khi FOS giải quyết nhà tuyển dụng của em đúng không?" Leon nhanh chóng nhận ra Ada đang nghĩ gì, anh vừa đi theo nữ gián điệp vào khách sạn vừa hỏi, anh vẫn còn phải đợi đến khi chính phủ hủy bỏ lệnh bắt giữ của mình, "Danh tính giả? Em thật đúng là tri kỷ. " Anh thích thú theo chân đối phương bước vào thang máy sau khi đã làm xong đăng ký lưu trú, anh chưa bao giờ để ý rằng Ada đã chuẩn bị điều này cho anh.

"Tôi không muốn bị cảnh sát bao vây ngay khi bước chân ra khỏi cửa." Trong giọng điệu của cô pha thêm chút châm chọc, cô vén rèm ra quan sát tình hình trên đường, dường như cô đã thận trọng quá mức, nhưng không ai trong số họ muốn có bất kỳ sự cố nào xảy ra trước khi mọi chuyện kết thúc, "Anh hại tôi mất việc rồi đấy, đẹp trai." Sau khi kéo rèm lại, cô quay đầu nói đùa với người đặc vụ đang nằm trên giường không muốn động đậy, "Tôi có thể sẽ không thể nhận được phần còn lại của khoản hoa hồng."

"Nếu như em nguyện ý——" Leon khẩn trương nhìn chằm chằm nữ gián điệp mặt không một biểu cảm và ngập ngừng đưa ra đề nghị, một giây sau anh đột nhiên nhớ ra mình bây giờ không có cách nào để rút được tiền ký gửi bèn ngậm miệng lại, hiện giờ anh không có biện pháp để khắc phục cho Ada, tất nhiên suy nghĩ này của anh không đồng nghĩa với việc anh tán thành công việc thu thập các mẫu virus của cô... Được rồi, anh cảm thấy hơi rối, "Xin lỗi." Anh chán nản nói, Chúa ơi, mấy ngày nay anh đã nói câu này bao nhiêu lần rồi?

Rồi anh nghe thấy tiếng cười cố nén của Ada, sau khi ánh mắt chạm nhau, anh nhận ra rằng đối phương không phải đang tức giận vì nhiệm vụ thất bại như anh tưởng tượng. Leon thở dài khi nhận ra mình lại bị cô trêu đùa, nhưng cô ấy không tức giận, đó là điều tốt nhất. Tất nhiên, ngay cả khi Ada rút hết tiền tiết kiệm của anh vì việc này, anh cũng sẽ không phàn nàn. Nhưng có lẽ anh nên giữ lại phần cho một chiếc nhẫn?

"Vậy là tôi phải ở lại đây cho đến khi FOS có được chứng cứ?" Leon lắc đầu để xua đi những ý nghĩ hoang đường đó, anh lấy điện thoại từ trong túi ra và bấm ngẫu nhiên vài lần. Cho đến nay vẫn không có tin gì mới ngoại trừ cuộc gọi từ Hunnigan để xác nhận lại biển số cùng hình dạng của chiếc xe kia, tốc độ của FOS thực sự không đủ nhanh... hoặc có thể là do kẻ địch của bọn họ quá mức xảo quyệt, dù sao đây cũng không còn là vấn đề mà anh cần phải lo lắng.

Anh đương nhiên vẫn không quên con virus chưa được giải quyết bên trong cơ thể mình, sẽ thật tuyệt nếu FOS có thể bắt được nhà tuyển dụng của Ada đồng thời xử lý luôn đối thủ cạnh tranh vẫn đang truy tìm hai người bọn họ. Anh đặt cược rằng chính phủ sẽ bắt đầu chế tạo vacxin ngay sau khi thực hiện nghiên cứu loại virus đó.

"Không nhất thiết, anh có thể đi uống một tách cà phê với sếp của mình bất cứ lúc nào." Cô nhướn mày cười với Leon, cô đương nhiên sẽ không còng tay người đặc vụ ở đây. Cô tiến lên hai bước và ngồi xuống bên cạnh Leon, vai cô cứng đờ và vẫn còn ngứa ran sau cuộc rượt đuổi ngắn ngủi đầy adrenaline.

"Được rồi." Leon nhún vai, ném chiếc điện thoại đã tối đen màn hình lên trên tủ đầu giường, so với những gì anh đã phải chịu đựng trước đây, việc bị nhốt lại ở chỗ này thật sự không tính là gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro