Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến trước mắt mọi chuyện vẫn bình thường.

Leon lái chiếc Land Rover cảnh giác quan sát tình hình xung quanh, kẻ địch vẫn chưa phát hiện ra bọn họ đã rời khỏi căn nhà an toàn mà bọn họ ẩn náu, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.

Nói thật, anh chưa bao giờ thực hiện qua một nhiệm vụ như thế này vào ban ngày, vận chuyển virus, được rồi, loại chuyện này anh cũng chưa từng làm qua bao giờ, ở phương diện này có lẽ chính phủ so với tưởng tượng càng muốn thay anh vận chuyển nó hơn. Anh cảm thấy lo lắng một cách không thể kiểm soát, không ai biết liệu sẽ có một cuộc phục kích nào đang chờ đợi hai người bọn họ hay không, mặc dù Ada đã hơn một lần cười nhạo về sự lo lắng của anh.

Nếu như người phục kích bọn họ là chính phủ mà không phải quân kịch, Leon tin rằng mình có thể xử lý được, chỉ là anh không muốn để cho Ada bị cuốn vào. Anh có thể biểu thị rằng Ada không hề liên quan gì đến chuyện này, nhưng Chúa ơi, hiện giờ bọn họ đang mặc đồ đôi, dù nhìn thế nào cũng thấy cô ấy không giống như là vô tội trong toàn bộ chuyện này.

Nhưng anh không thể để điều này lộ ra trước mặt Ada, anh đặt tay lên vô lăng, nhìn qua vẫn như thường ngày duy trì sự tỉnh táo và trầm mặc, nghe theo Ada chỉ huy chuyển hướng. Nữ gián điệp đang nhìn chăm chú vào con đường phía trước nghiêng đầu đem ánh mắt chuyển về phía Leon, cô đột nhiên nhớ tới chiếc Chevrolet sắp sửa trở thành đống phế liệu, liền lập tức tính toán sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ cùng người đặc vụ nói về vấn đề này.

Ada dời ánh mắt khỏi người đặc vụ, cô nhanh chóng phát hiện ra anh đã rẽ sang một hướng khác tại giao lộ mà lẽ ra anh nên rẽ trái, "Anh đã đi nhầm đường." Cô cau mày chỉ ra rằng đây không phải là tuyến đường ban đầu của họ.

"Tôi biết." Anh thuận miệng đáp, nhưng không có ý định sẽ quay đầu xe lại, "Chúng ta phải băng qua nửa thành phố mới đến được địa điểm giao dịch," anh nói, từ đại lộ chuyển hướng sang một con đường phụ khác. Anh nghĩ nguyên nhân có thể là do mẫu virus, khiến chiếc xe của bọn họ luôn có vẻ lạc lõng với các phương tiện khác trên đường, "Chiếc Land Rover này sẽ không phải là phương tiện tốt nhất."

Ada gật đầu, điều này nghe giống như là được đúc kết từ kinh nghiệm của một đặc vụ, lái một chiếc Land Rover thuộc về kẻ địch quả thực rất dễ bị phát hiện và khiến họ trở thành mục tiêu. "Cho nên anh tính đi bộ qua?" Cô nhướn mày, lộ ra nụ cười gần như giễu cợt.

"Không." Lợi dụng khoảng dừng giữa đèn đỏ, Leon liếc nhìn Ada với ánh mắt "em đùa tôi à?", "Có lẽ chúng ta có thể đi tàu điện ngầm." Anh thuận miệng pha trò, rồi từ từ cho xe tiến vào một con đường hẹp và khuất sau nhiều khúc cua, "Tôi đã yêu cầu Hunnigan chuẩn bị một phương tiện khác."

Anh dừng lại sau khi cho xe rẽ vào một con đường hẹp nằm giữa các tòa nhà, một mảnh đất trống nhỏ xuất hiện trước mắt Ada, bởi vì nằm dưới bóng của những tòa nhà cao tầng mà trông có vẻ hơi u ám.

"Tôi đã bảo cô ấy chuẩn bị một chiếc xe đủ nhanh, dễ di chuyển và không quá lớn..." Lời giải thích của Leon kết thúc đột ngột khi anh ra khỏi xe và tiến vào bóng râm.

"Một chiếc Harley?" Ada gần như bật cười thành tiếng "Thực sự rất phù hợp với yêu cầu của anh."

Leon do dự đứng trước chiếc Harley, mặc dù nó thực sự thuận tiện hơn nhiều so với ô tô trong việc xử lý các loại đường hẹp, nhưng......anh vốn cho là mình có thể nhìn thấy chiếc Chevrolet của mình. Anh thở dài thất vọng, sau đó đi về xe Land Rover để lấy chiếc két sắt di động và khẩu súng bắn tỉa, anh cho khẩu súng vào bao đựng rồi đưa cho Ada.

"Anh đẹp trai, đem khẩu súng này đeo ở sau lưng." Ada không có nhận lấy, mà là xoay người cầm lên mũ bảo hiểm, cô ném cái còn lại cho người đặc vụ đang vô cùng nghi hoặc ở sau lưng, "Đội vào đi."

So với đề nghị, giọng điệu của cô nhiều khả năng xen lẫn với mệnh lệnh hơn, điều này khiến Leon vô tình làm theo trước khi anh kịp phản ứng. Sau khi anh đội mũ bảo hiểm vào, anh mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Ada đã ngồi lên chiếc Harley, anh nghĩ đó không phải là vấn đề lớn, nhưng đối phương dường như không nhường ghế lái phía trước cho anh.

"Anh còn chờ gì nữa?" Ada nhướn mày cười nửa miệng nhìn người đặc vụ đang đứng sững sờ trước mặt, "Có cần tôi phải nhắc nhở anh là chúng ta không có nhiều thời gian không, lên đi."

"Vết thương của em?" Leon vẫn là có chút do dự, điều anh để ý đương nhiên không phải ai nên là người lái xe.

"Hay là anh muốn tự mình đi qua đó?" Nụ cười của Ada dần trở nên uy hiếp, làm cho người đặc vụ không hài lòng thấp giọng nói mấy câu kháng nghị, nhưng vẫn rất nhanh ngồi vào vị trí sau lưng cô. Anh quen thuộc vòng tay quanh eo Ada, và mất một lúc để chống lại ý nghĩ muốn dụi cằm vào vai cô.

Ada khởi động động cơ, dưới sự điều khiển của nữ gián điệp, chiếc Harley rẽ ngoặt ở khoảng cách gần như sắp va phải vách tường, rồi lao vọt ra khỏi con hẻm. Điều này tự do hơn nhiều so với lái xe hơi, Leon theo phản xạ siết chặt vòng tay quanh eo Ada, đồng thời nắm chặt lấy tay cầm của chiếc hộp. Anh hơi rướn người về phía trước để thân trên áp vào lưng Ada, trong lòng thầm nghĩ có lẽ lần sau hai người có thể hoán đổi vị trí cho nhau.

Ada tùy ý lướt qua dòng xe cộ mà không hề có ý định giảm tốc độ. Thành thật mà nói, ngay cả anh cũng chưa bao giờ lái xe điên cuồng như vậy, Leon không thể không lẩm bẩm khi đối phương lại một lần lượn theo giới hạn của hình chữ S, anh nhìn những công trình kiến trúc lướt nhanh qua khe hở của chiếc mũ bảo hiểm, cảm giác như mình không có việc gì để làm.

Những chiếc xe vượt qua hai người bọn họ từ bên phải đã nhanh chóng phá vỡ suy nghĩ này của anh.

"Ada!" Gió lớn khiến cho anh phải đề cao âm lượng.

"Chậm hơn nhiều so với dự kiến." Ada hừ lạnh, cô thậm chí còn không muốn để tinh lực của mình lãng phí lên những kẻ bám đuôi này. Với sự thuận tiện của chiếc Harley, khả năng bị trúng đạn là vô cùng nhỏ. Cô rẽ vào một khúc cua và phóng nhanh vào làn đường bên cạnh, tiếng lốp xe cọ sát với mặt đất và âm thanh gầm rú của động cơ chồng lên nhau. Cô dựng bánh trước của chiếc Harley và lái nó lên cầu thang, ngoài ý muốn nghe thấy tiếng cảm thán của người đặc vụ sau lưng mình.

"Ha ha, tôi thích điều này." Anh phát ra tiếng cười trầm thấp, lồng ngực rung động truyền đến Ada, nhiều ngày như vậy đây lần đầu tiên cô mới thấy anh bộc lộ ra cảm xúc vui vẻ, "Có thời gian em nhất định phải dạy cho tôi chiêu này."

"Nếu như anh không đem nó phá hủy, " Nữ gián điệp thản nhiên đáp, "Chú ý cánh trái."

Bọn họ bỏ rơi được một số kẻ thù, còn lại vài kẻ vẫn gian nan bám sát phía sau, song phương duy trì một khoảng cách nhất định, nhưng hiển nhiên bọn họ không thể cứ thế dẫn theo kẻ địch đến địa điểm giao dịch. Leon rút khẩu súng lục của mình ra, sau đó quay sang một bên cố gắng xác định vị trí chính xác của kẻ thù. Lần bắn súng này xem như là khảo nghiệm trình độ của anh, anh nghĩ, cánh tay kia ôm lấy eo Ada một chút cũng không dám thả lỏng, bây giờ là ban ngày, xe cộ trên đường cùng người đi đường không cho phép anh phạm phải bất kỳ sơ suất nào.

Nhắm chuẩn, sau đó bắn, Leon một lần nữa xác nhận khả năng ngắm bắn chính xác của anh vẫn luôn rất tốt. Viên đạn xuyên qua cửa sổ xe, găm vào cánh tay của người tài xế, đối phương nhất thời vì đau đớn mà hét lên một tiếng, gấp gáp đạp lại chân phanh, chiếc Land Rover màu đen khó khăn dừng lại giữa đường, rất nhanh con đường phía sau bọn họ trở nên chật chội đến một kẽ hở cũng chui không lọt.

Leon đắc ý huýt sáo một tiếng, nhưng ngay giây tiếp theo, Ada nghiêng thân xe chen vào khoảng trống giữa hai chiếc xe tải, khoảnh khắc mất thăng bằng khiến anh anh cấp tốc quay người lại ôm chặt lấy cô. Leon thở phào nhẹ nhõm khi chắc chắn rằng bản thân vẫn còn an toàn ở trên chiếc Harley. Thói quen xấu của Ada, không nghi ngờ gì nữa, anh cá là mình sẽ nghe thấy tiếng cười khúc khích của Ada nếu tiếng gió bên tai không lớn như vậy, dù sao thì con đường bên cạnh bọn họ cũng đủ rộng để cho xe đi qua.

"Hừm, rất kịch tính." Anh khô khan nói, lại lần nữa để toàn bộ cơ thể dán sát vào Ada, dứt khoát bỏ qua chiếc xe phía sau.

Kỹ năng lái xe của Ada rất xuất sắc, tại khoảng cách tới điểm đến còn một phần ba lộ trình, cô đã vứt bỏ tất cả kẻ địch bám theo phía sau. Điều này không quá giống với năng lực của bọn chúng, Leon dành thời gian để quay đầu nhìn lại, anh cảm thấy hơi nghi hoặc. Ngay cả khi sự khéo léo của xe Harley cao hơn nhiều so với xe Land Rover, dựa theo quá khứ mà nói phải biết là bọn chúng sẽ không bao giờ từ bỏ mục tiêu, trừ khi những kẻ đó không đặt trọng tâm vào hai người họ.

Nhưng mẫu virus đang ở trong tay bọn họ.

Leon lắc đầu, anh chậm chạp thu hồi rút khẩu súng lục vẫn luôn cầm trong tay rồi lấy điện thoại ra khỏi túi. Anh liếc nhìn những tin nhắn chưa đọc ở trên, xác nhận nhóm hỗ trợ sẽ thực hiện theo đúng kế hoạch. Bọn họ sẽ lần theo mẫu virus đến trụ sở của đối phương, phong cách thường thấy của FOS.

"Đừng lộn xộn." Ada không thể không đưa ra ý kiến về bàn tay bồn chồn của Leon đặt trên bụng cô, người này suốt từ nãy đến giờ đều không có dừng lại hành động của mình.

"Được rồi." Anh lầu bầu không rõ, vẫn như cũ đổi tay cầm két di động sang một tư thế thoải mái hơn rồi mới dừng lại, "Còn chưa tới sao?" Anh vặn vẹo mấy lần sau lại nhịn không được hỏi thăm, "Chúng ta có nên—— "

Trong khoảnh khắc tiếp theo, lời nói của anh bị cắt ngang khi nữ gián điệp xoay chiếc xe một góc 90 độ rồi đạp chân phanh, trọng tâm không ổn định khiến anh nghiêng theo quán tính và suýt chút nữa ôm theo Ada ngã ra khỏi xe. Anh chống một chân xuống đất, bởi vì cắn phải đầu lưỡi mà hít vào một hơi. Anh cởi mũ bảo hiểm xuống cùng lúc với Ada với vẻ mặt đau khổ.

"Chuyện gì vậy?" Ada hỏi thăm sau khi nhận được vẻ mặt buộc tội từ Leon.

"Không có gì." Leon lè lưỡi lầm bầm rồi xuống khỏi chiếc Harley. Anh nhìn xung quanh, dân cư thưa thớt, một kho hàng cùng container chất đống, địa điểm giao dịch quen thuộc như trong dự liệu. Sau đó, anh gật đầu với Ada, cởi bao đựng súng đeo trên lưng xuống và lấy khẩu súng bắn tỉa bên trong ra. Anh đẩy từng viên đạn vào, đưa khẩu súng cho Ada sau khi đã nạp đầy đạn, "Còn nhớ em đã từng nói sẽ không trực tiếp giao dịch với bọn chúng không?"

"Máy móc của bọn chúng có thể quét để kiểm tra tính xác thực," Ada trầm ngâm nhìn người đặc vụ tràn đầy kiên định, rồi liếc xuống khẩu súng bắn tỉa, "Hoán đổi vai trò? Anh nên biết rằng đây là công việc của tôi."

"Hãy yểm trợ cho tôi," anh nhẹ nhàng nói, nhưng không có chỗ cho sự từ chối trong giọng điệu của anh, mà Ada trùng hợp có nhận thức vô cùng rõ ràng về người đặc vụ cực kỳ ngoan cố ở một số phương diện.

Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, Ada cầm lấy khẩu súng, như một sự chấp thuận ngầm cho phương án của Leon. Cô thích thực tế là chính phủ đã làm đủ tốt trong việc giữ kín danh tính của các đặc vụ, sẽ không ai có thể trong thời gian ngắn điều tra được lý lịch của Leon, nhà tuyển dụng của cô có lẽ sẽ cảm thấy nghi hoặc, nhưng bọn họ chỉ có thể nghĩ rằng Leon là người được thuê hoặc là đồng lõa của cô, bất kể thế nào, một khi có được mẫu virus thực sự, bọn họ sẽ không còn để tâm đến chuyện này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro