Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta quan sát mục tiêu ở tòa nhà đối diện thông qua ống ngắm của súng bắn tỉa, một lần nữa xác nhận lại lộ trình tuần tra an ninh bên trong tòa nhà. Anh ta không biết tại sao mình lại đứng ở đây, nhưng những gì anh ta đang làm rõ ràng là một phần nhiệm vụ của anh ta——anh ta đã nhận được mệnh lệnh, và anh ta đang hoàn thành nó. Trong tâm trí anh ta lúc này chỉ chứa mỗi điều đó.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh ta di chuyển khẩu súng bắn tỉa của mình và vô tình lướt qua con đường đối diện ngay phía trước tòa nhà mục tiêu. Một chiếc ô tô được đậu cách đó không xa, anh ta nhắm ống ngắm vào chiếc xe đó, kiểu dáng của chiếc Chevrolet khiến anh ta cảm thấy quen thuộc, hình ảnh đó không tự chủ được xông vào trong đầu anh ta. Đó là xe của anh ta, anh ta nghĩ, chớp mắt. Anh ta điều chỉnh độ phóng đại của ống kính, và mơ hồ tìm thấy một vị khách không mời khác khi nhìn vào lớp cửa kính xe. Bản năng mách bảo anh ta rằng đó sẽ là người quen của anh ta, hoặc có lẽ không chỉ là người quen đơn giản như vậy——nhưng điều này không liên quan gì đến mệnh lệnh, anh ta đặt khẩu súng bắn tỉa xuống, kết thúc một giây nghi ngờ ngắn ngủi và dao động thoáng qua.

Sau khi báo cáo lại đơn giản tình huống hiện tại, anh ta nhận được mệnh lệnh tiến hành nhiệm vụ trước thời hạn. Anh ta lặng lẽ xông vào tòa nhà, tháo máy cảm biến, phá giải mật mã an ninh trên con đường duy nhất dẫn đến mục tiêu một cách máy móc, thô bạo túm lấy chìa khóa có thể mở ra cánh cửa từ, khi đối phương không chịu mở khóa bằng cách kích hoạt giọng nói, anh ta vặn cánh tay của đối phương, không chút do dự bắn vào chân của đối phương giữa tiếng la hét cầu xin, rồi đập đầu đối phương vào cánh cửa dày cộp, thầm nghĩ nếu như đối phương còn không chịu hợp tác thì anh ta cũng không ngại khoét đi con ngươi của hắn ta.

—— giống như anh ta đã từng nghĩ rằng anh ta sẽ không ngại giết Ada nếu như cô vẫn còn tiếp tục cản đường anh ta.

Leon gấp rút thở dốc, giấc mơ dần trở nên méo mó trong sự giãy giụa của anh. Bên tai anh vang lên tiếng thét đau đớn không thể kiềm chế được của Ada khi vết thương của cô ngày càng trở nên trầm trọng, anh ném nữ gián điệp nhuốm máu xuống vực sâu, người kiểm soát anh ra ra lệnh cho anh mỉm cười, nhìn tất cả điều này với sự hài lòng thỏa mãn.

Anh bừng tỉnh khỏi sự nứu kéo của cơn ác mộng.

Nhà an toàn. Anh sửng sốt hai phút đồng hồ mới chậm chạp lấy lại tinh thần, anh đang nằm ở trên ghế sofa, còn Ada đang trong vòng tay của anh, cô tựa hồ cũng không có bị anh đánh thức. Anh nhớ là mình đã ngủ thiếp đi vì chống đỡ không nổi khi sự mệt mỏi ập tới, những thứ thể hiện bên trong giấc mơ của anh có lẽ chính là những hành động mà anh đã thực hiện khi bị kiểm soát.

Leon hít một hơi thật sâu, siết chặt cánh tay cứng đơ của mình và cố gắng đưa Ada lại gần hơn. Anh nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương, cảm nhận lồng ngực cô phập phồng. Nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô đủ để xua tan đi nỗi đau mà anh đang cảm thấy vì những hình ảnh chết tiệt đó, anh điều chỉnh lại hơi thở của mình, những ngón tay anh lướt trên làn da của nữ gián điệp với sự nhớ nhung và quyến luyến.

Khi Ada tỉnh dậy, cô thấy mình đã được mang vào phòng dành cho khách của ngôi nhà an toàn. Ánh nắng đã bị tấm màn dày che kín, cô duỗi cơ bắp vẫn còn nhức nhối và ngồi dậy khỏi giường. Bởi vì trong ngôi nhà này không có dư ga giường để có thể thay cho chiếc giường ở trong phòng ngủ chính, Ada dụi mắt và nghĩ, vậy người đặc vụ của cô hiện giờ đang ở đâu? Cô liếc nhìn chiếc điện thoại trên tủ đầu giường để xem giờ.

Đương nhiên, ngoài thời gian ra, cô còn nhìn thấy trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa đọc, không ngoại lệ tất cả đều đến từ nhà tuyển dụng của cô. Đối phương dường như đã nhận được tin tức và bắt đầu nhắc nhở cô về hợp đồng chưa hoàn thành cùng các mẫu virus.

Cô bước ra khỏi phòng, khi còn cách phòng khách không xa, cô đã có thể nghe thấy giọng nói của Leon. Anh đang nói chuyện điện thoại, không khó để nghe ra nội dung là về kế hoạch của bọn họ lần này. Anh đang cố gắng thuyết phục Hunnigan giúp đỡ, đồng thời đề cập sơ qua về chuyện đã xảy ra một tháng trước.

"Nghe này, Hunnigan," anh chậm rãi đi tới đi lui trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc, trở lại với người đặc vụ trầm ổn mỗi khi thực hiện nhiệm vụ, "Tôi không thể giải thích quá nhiều chi tiết, nhưng manh mối này cực kỳ quan trọng." Anh quay người, sững sờ khi nhìn thấy Ada, rồi dùng ánh mắt chỉ vào bữa sáng trên bàn ăn cho cô, "Tôi biết rất rõ tình hình hiện tại của mình, vì vậy tôi rất cần sự giúp đỡ của cô."

Anh luôn biết cách đánh chính xác vào trọng điểm của cuộc nói chuyện khiến đối phương không thể từ chối, anh không tốn quá nhiều công sức để thuyết phục sĩ quan liên lạc của mình, Ada cá rằng người bên kia có lẽ đã quen với sự cố chấp muốn đơn độc hành động của Leon mỗi khi nói tới virus, có lẽ là do người đặc vụ luôn có thể đem mọi vấn đề xử lý tốt.

"Lát nữa tôi sẽ gửi cho cô, cảm ơn." Leon gật đầu rồi cúp điện thoại, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để thở ra một hơi. Hunnigan đã nói sẽ cố gắng hết sức, đối với anh như vậy là đủ rồi, tổng thể mà nói, điều này có nghĩa là bọn họ gần như đã có được sự đảm bảo từ chính phủ. Kế hoạch lần này đặt cược quá nhiều vào rủi ro cùng may mắn, nhưng hiện giờ bọn họ cũng chỉ có thể thực hiện từng bước một.

"Chào buổi sáng." Cô chào và bắt đầu xử lý bữa sáng đã được hâm nóng trước mặt "Kết quả tốt chứ?" cô hỏi, điều này không khó để nhận ra từ nét mặt của Leon.

"Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ." Anh lười biếng lướt điện thoại, không để lại bất kỳ tin nhắn cùng số liên lạc nào, tuy anh đã tiến hành kiểm tra sơ bộ nhưng vẫn có chút nguy hiểm khi sử dụng phương tiện liên lạc của kẻ thù, nếu như kế hoạch lần này thật sự thuận lợi như trong tính toán, anh nghĩ anh rất nhanh sẽ có thể thoát được ra khỏi tất cả những thứ này——che giấu, hay thậm chí là trốn chạy.

"Tốt lắm." Ada uống một ngụm nước lớn.

"Chỉ là vấn đề thời gian thôi nhưng... em sẽ không tự mình giao dịch với bọn chúng phải không?" Leon nói, sau đó một vấn đề đột nhiên trượt vào trong đầu anh. Anh đương nhiên biết Ada sẽ không làm điều đó, nhưng nếu bọn chúng đưa ra yêu cầu như vậy, "Có lẽ tôi nên cảnh báo cho họ trước..." Anh buồn rầu nhíu mày, bắt đầu nói huyên thuyên.

"Ngay cả trong những trường hợp bình thường, tôi cũng sẽ không trực tiếp đến đó." Câu trả lời của cô trùng lặp với âm thanh nhắc nhở tin nhắn, có vẻ như cô đã có được thứ mình cần, sau khi lấy điện thoại di động ra, Ada nhận ra rằng tên của địa điểm giao dịch đã được mã hóa, nhưng điều này không ngăn cản cô giải quyết nó trong vòng nửa phút, "Nếu tình trạng của chúng ta tốt hơn một chút, mẫu vật này cũng đủ để chúng ta tìm được vị trí của bọn chúng." Ada có chút tiếc nuối nói, đem địa chỉ gửi qua cho người đặc vụ, "Đã đến lúc hành động," cô nhẹ nhàng nói.

"Hiện tại?" Leon có chút kinh ngạc.

"Bọn chúng hiển nhiên cho rằng tốc độ càng nhanh, càng ít ngoài ý muốn." Ada khẽ hừ một tiếng, đối phương cũng không phải rất ngu xuẩn, bọn chúng biết rất rõ không chỉ có một phe đang nhìn chằm chằm vào mẫu vật này, "Chúng ta không được phép thất bại," cô trịnh trọng nói, "Rời khỏi nhà an toàn sẽ tiết lộ vị trí của chúng ta, mặc dù trừ khử chúng ta không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho thế lực kiểm soát anh, nhưng bọn chúng đại khái sẽ vui khi được làm điều đó."

Cô không quá chú ý đến ngôi nhà an toàn này, nhưng vũ khí được cất giấu ở đây vẫn có thể sử dụng được. Cô mở ra gian phòng ẩn dưới ánh mắt của Leon, vũ khí trên kệ được sắp xếp thành nhiều hàng, cô lấy khẩu AWP từ trên giá xuống, hiệu suất vẫn còn nguyên vẹn, cô kiểm tra xong đưa ra kết luận, sau đó cầm lấy một khẩu súng tiểu liên khác và ném nó cho người đặc vụ đang đứng ngốc ở một bên.

"HKMP5K? Nó quá nhỏ." Leon có chút ghét bỏ nhún vai, đem nó để lại chỗ cũ.

"Anh muốn được chú ý đến thế sao?" Cô hỏi lại với một nụ cười, nghiêng người sang một bên để ra hiệu người đặc vụ tốt nhất tự chọn lựa thứ mình muốn. Người sau tiến lên một bước, cứ như vậy bắt đầu tiện tay lựa súng ống. Leon luôn có cảm tình với súng trường tấn công, nhưng cuối cùng anh lại cầm lên một khẩu súng lục giảm thanh được sắp xếp ở cuối hàng sau một hồi mò mẫm, Ada đoán điều này có thể là vì kẻ địch của bọn họ không phải là những người bị nhiễm bệnh.

"Chúng ta phải tận lực phòng ngừa xung đột, đúng không." Leon bật chốt mở lấy ra băng đạn nói, bọn họ chỉ cần đặt mồi nhử ở nơi được chỉ định, sau đó an toàn sơ tán, phần còn lại sẽ giao hết cho DSO lo liệu sau khi chuyển giao thông tin cho họ "Chúng ta thực sự không thể làm giả mẫu virus sao?"

"Mẫu vật rất có khả năng sẽ được trải qua nhiều lần kiểm tra." Ada giải thích, cô đương nhiên cũng rất muốn có thêm bảo hiểm cho kế hoạch của mình, "Quan trọng nhất chính là chúng ta không có nhiều thời gian, đẹp trai." Cô trìu mến vỗ vào má Leon, xoay người đi lên lầu để đổi sang một bộ trang phục bình thường, sau đó quay trở lại phòng khách và nhét một bộ đồ khác vào tay của người đặc vụ.

"Em chuẩn bị cỡ của tôi sao?" Leon kinh ngạc nhìn quần áo trong tay rõ ràng là lớn hơn so với dáng người của Ada, phong cách đàn ông, trong lòng thầm nói.

"Anh cũng nên thay quần áo đi." Ada từ trên xuống dưới quét mắt qua vết đạn cùng vết cắt trên áo sơ mi của Leon, cười nhạo một tiếng: "Tôi rất thích phong cách này, đáng tiếc là không thể tách ra mua."

Được rồi, điều này có thể xem là thu hoạch ngoài ý muốn? Leon sững sờ nhìn đống quần áo trên tay, do dự không biết nên vào phòng dành cho khách hay cứ thế đứng thay ở ngoài phòng khách. Anh nhìn về phía Ada, người sau cũng hứng thú nhìn lại anh, dường như cô không có ý định rời đi, để lại cho anh không gian riêng tư để thay quần áo.

Vì Ada đã biểu thị rằng không có vấn đề gì. Leon trong lòng nhún nhún vai, anh tháo khuy áo sơmi sau đó trực tiếp ở trong phòng khách cởi sạch quần áo, trên người anh cũng đồng dạng quấn đầy băng vải, một ít da thịt lộ ra bên ngoài đều có dấu vết bị dùng làm vật thí nghiệm. Ada cau mày và tiến lên một bước, cố gắng để cho mình nhìn rõ hơn.

"A... Ada?" Leon, người đang hoàn toàn trần truồng, tim đập loạn nhịp bởi vì Ada đột nhiên tới gần, nhiệt độ cơ thể của anh tăng lên một cách bất thường từ cổ trở lên.

Cô nhìn thấy rõ ràng những vết sẹo dữ tợn chồng chéo lên nhau vẫn còn phiếm hồng, cô từ chối cho phép bản thân tưởng tượng những gì người đặc vụ đã phải trải qua bên trong phòng thí nghiệm của những kẻ đó. Đặc vụ bị virus thao túng sẽ giống như một con chuột ngoan ngoãn không có bất kỳ phản kháng nào, mệnh lệnh đã khiến cho anh tiếp nhận tất cả những vết thương này.

Ánh mắt cô dần trở nên nguy hiểm.

"Không có gì to tát đâu." Anh nhanh chóng nhận ra Ada đang nhìn cái gì, và lùi lại một bước nhỏ để mặc vào quần áo, anh nghĩ mình đáng lẽ nên sớm dùng băng vải đem những thứ này che lại. Anh nhét khẩu súng lục vào bao da giấu bên dưới áo khoác, không quên con dao găm. Sau đó, anh tự nhiên vác lên vai khẩu súng bắn tỉa mà Ada đã chọn, và tiếp nhận chiếc két sắt nhỏ chứa mẫu virus từ cô.

Thật là một đặc vụ đáng tin cậy, ngoại trừ vết đỏ trên má anh vẫn chưa phai hẳn, cô nghĩ, trong lúc cột một khẩu súng lục bỏ túi vào mắt cá chân.

Leon chộp lấy chùm chìa khóa xe trên bàn, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

"Bắt đầu thôi." Anh trầm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro