Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy tình hình tệ đến mức nào?" Một giọng nữ hơi khàn vang lên khi Leon đang định chuyển thức ăn từ trong nồi vào bát, Leon dừng động tác thì thấy nữ gián điệp đi xuống từ phòng ngủ lầu hai, anh nhìn cô với ánh mắt không tán thành.

"Em nên nằm ở trên giường." Anh thì thầm khi đặt đĩa thức ăn lên bàn.

"Vậy chờ anh bưng đồ ăn vào phòng ngủ, sau đó tiện thể đút cho tôi ăn? Đừng ngớ ngẩn, Leon." Ada lặng lẽ đảo mắt nhìn người đặc vụ ngây thơ, cô chậm rãi tiến về phía trước với tốc độ vết thương cho phép, kiểm tra thức ăn trên đĩa. Đồ hộp chưa bao giờ hấp dẫn, nhưng cái bụng đói cồn cào của cô nói với cô rằng cô thậm chí có thể ăn được hai phần, "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

"Giống như những gì em đã thấy." Leon nhún vai, anh không có khả năng biến đồ hộp thành đồ ăn ngon——nếu có thì cũng không tệ, để anh không phải lo lắng về việc nên làm gì sau khi nghỉ hưu.

"Anh biết tôi đang hỏi cái nào mà." Ada ngồi xuống và liếc nhìn chiếc điện thoại di động được người đặc vụ đặt trên bàn ăn, có vẻ như người đặc vụ đã 'mượn' nó từ một 'đồng nghiệp' cũ, cô không cho rằng những kẻ đã từng kiểm soát người đặc vụ sẽ cho phép anh giữ lại bất kỳ phương tiện liên lạc nào, "Cho nên?"

"Sau Tall Oaks, tôi nghĩ 'TRUY NÃ' có lẽ cũng không tệ lắm." Leon liếm môi cố gắng làm dịu giọng điệu, anh muốn trêu đùa một chút, nhưng đôi lông mày giương cao của Ada hiển nhiên nói cho anh biết là anh đã không thành công với trò đùa này. Anh ngồi đối diện với nữ gián điệp và dùng thìa xúc một miếng thịt bò: "Tôi bất ngờ xuất hiện sau một tháng mất tích, khiến một đặc vụ DSO khác bất tỉnh và lấy đi mẫu virus. Họ theo dõi căn hộ của tôi, sân bay, bất kỳ lộ trình nào có thể ra khỏi thành phố. Ừm," anh thở dài, "Hơi tệ thật."

Bị truy nã chỉ là một khía cạnh của vấn đề, anh có thể mang theo mẫu vật và kiếm cớ để che đậy hành vi trong quá khứ của mình. Nhưng anh không rõ mình đã hoàn toàn thoát ra được khỏi khống chế hay chưa, nếu như tiếp xúc với DSO về sau lại bị mất đi khống chế, nói thật, anh không muốn cùng nửa đời sau nói lời tạm biệt với tự do.

Anh ăn tối trong im lặng, tự hỏi liệu mình có nên mạo hiểm không. Anh có thể tự mình giải quyết vấn đề này, giống như những gì anh vẫn làm từ trước đến nay, phá hủy địa điểm nghiên cứu phát triển virus đồng thời lấy được bằng chứng tương ứng, nhưng với tình trạng hiện tại của anh, chắc chắn anh không có cách nào làm được một mình.

Anh nhìn về phía Ada, đôi mắt anh tình cờ bắt gặp ánh mắt cô. Leon đoán rằng nữ gián điệp rất có thể đã nhận ra điều anh đang lo lắng, và anh có chút nắm chắc rằng mình có thể thuyết phục cô——không, cô ấy bị thương quá nặng, Leon đột nhiên nghĩ đến. Anh có thể xin hỗ trợ từ Hunnigan, ha, đây có lẽ sẽ là độ khó lớn nhất trong sự nghiệp của anh.

"Tôi sẽ liên lạc lại với Hunnigan." Leon lầm bầm không rõ ràng khi đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Ada, anh cố gắng nuốt một ngụm lớn thức ăn dưới ánh mắt ghét bỏ của đối phương, sau khi uống thêm mấy ngụm nước lớn trọng nói của anh mới trở lại rõ ràng, "Tôi cần cô ấy bao che cho tôi, chỉ cần nói với cô ấy là tôi đã có mẫu vật trong tay, rằng đây chính là thời điểm tốt để phản kích."

"Lại giả chết?" Ada cười khẽ đáp lại, cô biết chính xác Leon đang lo lắng điều gì, "Tôi còn tưởng rằng anh dự định sẽ giăng một cái bẫy, bởi vì hiện tại mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mẫu virus đó."

"Đó cũng là một phương pháp tốt, nhưng bọn chúng sẽ không dễ bị lừa như vậy." Leon gật đầu, giả vờ như không nghe thấy tiếng cười trêu chọc vừa rồi của cô, anh trông không giống như một đặc vụ sẽ sẵn sàng hi sinh vì một nhiệm vụ ngắn ngủi sao, "Sử dụng mẫu vật để xin sự hỗ trợ từ FOS sẽ giống như một lựa chọn mà một đặc vụ sẽ đưa ra."

Đây là sự thật, Hunnigan đại khái đã đã làm xong công tác chuẩn bị cho anh liên hệ với chính phủ, nhưng nếu muốn có được sự giúp đỡ cùng tín nhiệm từ chính phủ thì sẽ không hề dễ dàng như trong tưởng tượng, ít nhất anh không thể chỉ thông qua điện thoại mà làm được. Tất nhiên anh cũng đồng ý với ý tưởng của Ada, nhưng đáng tiếc là vẫn còn quá nhiều yếu tố hạn chế.

"Xem ra anh đã quên mất công việc cùng mục đích ban đầu của tôi." Ada khóe miệng vẫn duy trì nụ cười nhẹ, câu nói của cô khiến đối phương trở nên kinh ngạc như trong dự đoán, anh mở to hai mắt ra nhìn cô.

"Tôi có cảm giác đó không phải là điều tôi muốn nghe." Anh nhanh chóng ngắt lời Ada, cau mày. Anh xác thực đã quên mất nó, hoặc theo thói quen phớt lờ nó đi, thực ra anh thật sự muốn tránh trực tiếp đàm luận về vấn đề này. Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Ada anh không nhịn được vặn vẹo một chút, "Được rồi." Anh miễn cưỡng ậm ừ.

"Anh nên biết mẫu vật này là một phần công việc của tôi." Cô bình tĩnh vạch ra điều này, đẩy những chiếc đĩa trống về phía Leon. Đối phương vì hành động của cô mà do dự vài giây, sau đó đứng dậy bắt đầu thu dọn bát đĩa và thức ăn thừa, "Tôi sẽ giao virus cho nhà tuyển dụng của mình, điều này cũng đồng nghĩa với việc hợp đồng của tôi đã hoàn thành."

"Em muốn dùng mẫu vật để hấp dẫn cả ba bên, nghe có chút khó khăn." Leon rất nhanh liền hiểu được ý đồ của nữ gián điệp, anh bưng chồng bát đĩa đi vào phòng bếp, khoảng cách quá xa buộc anh phải nâng cao giọng, "Những kẻ đã kiểm soát tôi hẳn đã lường trước được điều này, bọn chúng có thể đã chuẩn bị sẵn cách đối phó không chỉ với chính phủ mà còn với cả nhà tuyển dụng của em."

"Hợp đồng sau khi chấm dứt, nhà tuyển dụng cũng không còn là người tôi cần phải để ý." Cô đứng dậy đi về phía Leon, dựa vào khung cửa ngẩn người nhìn bóng lưng người đặc vụ, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách bên tai, "Anh có thể để cho chính phủ của mình cùng nhau hợp tác." Cho dù cố gắng che giấu, Ada vẫn phát hiện ra động tác của đối phương có chút mất tự nhiên, cô lắc đầu, đột nhiên nhớ tới người đặc vụ đang chăm sóc cho cô kia cũng bị thương.

Cô thích tự mình giải quyết vấn đề hơn là dựa vào chính phủ, nhưng lần này rõ ràng là cô phải chọn một giải pháp bảo thủ. Thời gian không còn nhiều, kể cả có dùng thuốc đặc trị thì cũng rất khó để cơ thể trở lại trạng thái trước đó.

"Không liên lạc, không đảm bảo, chỉ cần cung cấp cho bọn họ một số tin tức nhất định." Leon quay sang cô sau khi lau khô tay, bắt đầu suy nghĩ về cách làm thế nào để đưa Ada trở lại giường, cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn, tất nhiên rồi.

"Tôi không muốn quay lại cái giường đầy mùi rượu đó." Nữ gián điệp nhìn thấu suy nghĩ của Leon nâng lên lông mày.

Leon nhún vai, anh đi theo Ada vào phòng khách, vết máu khủng khiếp của họ vẫn còn dính trên chiếc ghế sofa. Hai người bọn họ kề vai nhau ngồi xuống, Leon nghe thấy tiếng Ada thở nhẹ một hơi, dừng nửa phút sau, cô vươn tay cầm lên mấy tờ giấy được đặt trên bàn cà phê, trên đó viết chi tiết cùng tin tức do Leon tổng kết, nét chữ chất chồng lên nhau.

Leon ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, anh ngập ngừng vòng tay qua eo Ada từ phía sau, thử chuyển sự tập trung của cô quay sang hướng về phía mình, không ngờ lại không bị nữ gián điệp cự tuyệt. Anh nhắm mắt lại, cuối cùng đem Ada kéo vào trong ngực. Anh cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cô, cô ấy còn sống, anh nghĩ, hai ngày nay anh đã không ngừng xác nhận điều này, thậm chí còn không có cách nào nhắm mắt lại để ngủ một giấc.

"Đây sẽ là một canh bạc, Ada." Anh trầm giọng nói, theo đề nghị vừa rồi của Ada, anh không dám chắc liệu FOS có coi trọng manh mối do tội phạm bị truy nã đưa cho hay không, cho dù thông tin ấy có đến từ một đặc vụ cực kỳ giỏi trong việc xử lý vũ khí sinh học. Một khi điều này không được thành lập, mẫu vật mà bọn họ lấy được rất có thể sẽ bị giao cho cơ quan khác, đối phương sẽ nghiêm ngặt cử người bảo vệ, và cơ hội để bọn họ có thể một lần nữa cướp đoạt mẫu virus sẽ giảm xuống mức thấp kỷ lục.

"Nhưng kết quả mà nó có thể tạo ra cũng đủ hấp dẫn anh rồi, phải không?" Cô sẽ không giao người đặc vụ khó lấy lại được của mình cho bất kỳ ai, dù là kẻ thù hay phòng thí nghiệm của chính phủ. Cô nghiêng đầu, cảm thấy Leon nhẹ nhàng chạm vào lớp băng của cô, như cô đã nói, cô chán ghét phiền phức.

"Được rồi," anh lầu bầu một câu, cảm thấy buồn rầu.

Cho dù bây giờ anh đưa ra lựa chọn nào, những yếu tố không chắc chắn vẫn không thể thay đổi. Nhưng hợp tác, lạy Chúa, anh đã bao lâu rồi chưa có hợp tác qua cùng Ada, anh đương nhiên không đề cập đến phương diện chiến đấu với cô——Ada luôn đáng tin vậy, một giọng nói bên trong anh đã thuyết phục anh như vậy, đặc biệt là khi cả hai người bọn họ có cùng lập trường nhất trí với nhau.

Một lúc sau, ngay tại thời điểm Ada cho rằng anh đã cự tuyệt phương án này, Leon không cam lòng dụi vào cổ của cô, hơi thở phả vào da thịt khiến cô ngứa ngáy, "Nghe theo em." Anh thỏa hiệp, "Tôi sẽ liên lạc với Hunnigan......hy vọng cô ấy sẽ có cách để thuyết phục chính phủ về độ tin cậy của tin tức." Điều này chắc hẳn không khó, phải biết rằng cô ấy đã từng thành công để đám người kia tin tưởng anh đã chết.

"Vậy thì đã đến lúc tôi phải liên hệ với nhà tuyển dụng của mình rồi." Ada vỗ nhẹ vào cánh tay người kia đặt trên bụng mình, sau đó nghiêng người về phía trước, đặt đống giấy tờ hỗn loạn trở lại bàn cà phê, cơn đau râm ran khiến cô cau mày, "Không máy tính, không internet, vết thương nghiêm trọng... Tuyệt vời."

Cô hối hận vì mình chưa từng quan tâm đến căn nhà an toàn này, đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải tình cảnh một căn nhà an toàn khác của mình bị thiêu rụi.

Đầu cô vẫn còn đau như búa bổ, sự mệt mỏi cùng nhau dâng lên, chỉ có những lúc như thế này cô mới nhớ tới công sức mà mình đã phải bỏ ra cho phần công việc này. Cô cần liên lạc với nhà tuyển dụng của mình càng sớm càng tốt, kế hoạch này phải được hoàn thành trước khi kẻ thù biết bọn họ đang ở đâu. Dựa theo tình hình trước đó, việc ngôi nhà an toàn này bị phát hiện chỉ còn là vấn đề thời gian. Cô lại vỗ vào tay Leon, ra hiệu rằng đã đến lúc anh phải buông cô ra.

Ada kiên nhẫn đợi một lúc nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào. Cô đang nghi hoặc, liền nghe thấy tiếng thở đều đều của đối phương——anh ấy đã ngủ thiếp đi, không nghi ngờ gì nữa. Hai ngày qua có lẽ đã tiêu hao hết sức lực của Leon, cô nghĩ, cánh tay đang định đẩy đối phương ra lại run lên, sau đó bất lực thở dài một tiếng.

Sẽ không có gì khác biệt nếu như tiến hành kế hoạch muộn hơn một chút, Ada cũng đồng dạng nhắm hai mắt lại, có lẽ cô có thể đợi đến khi Leon thức dậy rồi mới liên lạc với nhà tuyển dụng của mình, cô suy nghĩ trước khi cơn buồn ngủ ập đến.

(FOS: Đơn vị hỗ trợ thao tác thực địa của DSO, Hunnigan là sĩ quan liên lạc hỗ trợ Leon mỗi khi anh thực hiện nhiệm vụ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro