Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thủ pháp của cô khi rút những mảnh sắt ra có lẽ hơi thô bạo, Ada nghĩ khi nhận thức rõ ràng cơn run rẩy bị kìm nén của Leon, tuy rằng đối phương vẫn không nói một lời, chỉ im lặng đứng trước mặt cô như một con búp bê được chủ nhân thương xót. Cô thản nhiên ném những mảnh sắt dính máu xuống đất sau đó đem hộp sơ cứu giao cho Leon.

"Tự chăm sóc bản thân, Leon." Cô hy vọng virus không nghiêm trọng đến mức khiến người đặc vụ quên mất những kỹ năng thông thường này, nỗi lo lắng của cô xem ra hoàn toàn không cần thiết, đối phương tiếp nhận hộp sơ cứu sững sờ đứng tại chỗ một lúc, sau đó xoay người đi tới góc tường bắt đầu tự băng bó vết thương cho mình. Ada hứng thú quan sát anh, anh lúc này trông rất giống một con thú lớn đang tự liếm láp vết thương của chính mình sau khi phải trải qua một cuộc chiến.

Cô bỏ qua quá trình tự băng bó của Leon, tuy vết thương của anh một phần do cô gây ra, nhưng bây giờ cô có một công việc trọng yếu hơn phải hoàn thành. Cô bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn bộ khoang thuyền, nội thất bên trong rất rõ ràng đã được cải tạo lại, nếu may mắn-- Ada lấy những tài liệu chồng chất trong ngăn kéo ra, lật từng cái một cẩn thận đọc kỹ.

Phía trên chỉ viết một số nghiên cứu về virus, không khác mấy so với những gì cô đã tìm được trong phòng thí nghiệm, Ada nghiêng đầu khẽ hừ một tiếng chán nản, định thả tệp tài liệu còn đang đọc dang dở xuống, nhưng giây tiếp theo sự chú ý của cô liền bị thu hút bởi một ít nội dung ghi chú phía sau. Cô nghĩ mình đã phát hiện ra một vấn đề rất đáng chú ý nên quay lại tủ hồ sơ và lục lọi để tìm kiếm thứ mình cần.

Chiếc du thuyền này không phải do tên khốn đã bị con BOW nuốt chửng chuẩn bị như cô nghĩ ban đầu, mà thuộc về một nhà nghiên cứu, xét theo những ghi chú tìm được cho đến nay, nhà nghiên cứu đó dường như cảm thấy......lo sợ về virus. Ada nhướn mày trước điều này và nhanh chóng tìm thấy thứ cô muốn ở giữa một đống ghi chú.

Hắn ta nhận thấy hành vi của những đối tượng thử nghiệm và bắt đầu lo lắng về tình trạng của mình khi ngày càng tìm hiểu thêm về loại virus này. Có vẻ như không phải ai cũng phát cuồng vì loại virus đó, Ada nghĩ, tất nhiên, nhà nghiên cứu này từ đầu đến cuối đều chỉ cân nhắc cho bản thân hắn, không muốn đón nhận số phận bị mất trí để rồi bị người khác khống chế, hắn rất rõ ràng về số phận của các nhà nghiên cứu một khi phát triển thành công loại virus này sẽ không tài nào thoát khỏi thảm họa.

Điều đáng lưu ý nhất là hắn ta đã tự chế tạo vắc-xin cho chính mình.

Được rồi, điều này chí ít mang ý nghĩa cho mục đích khi đi đến hòn đảo này của bọn họ, cô nhìn Leon vẫn đang loay hoay với những miếng băng trong góc, khẽ cười một tiếng, vận khí của anh chàng này trước nay vẫn rất tốt, may mắn sẽ luôn đi kèm cùng với rủi ro, luôn luôn tìm được cơ hội sống sót trong những tình thế tưởng như tuyệt vọng. Điều này cuối cùng mới khiến cô thực sự thở phào nhẹ nhõm, thành thật mà nói, đây có lẽ là lần hỗ trợ rắc rối nhất mà cô từng đưa ra cho người đặc vụ đến nay.

Ada đặt tài liệu sang một bên và bắt đầu lục soát khoang thuyền để tìm kiếm vắc-xin được đánh dấu trên ghi chú. Chuyện này có phần đơn giản, toàn bộ máy móc trong khoang thuyền đã được bật lên từ trước, đối phương khả năng cho là hắn có thể tránh thoát được khỏi những kẻ bị nhiễm bệnh và thành công lên thuyền rời khỏi hòn đảo, nhưng rõ ràng sự xuất hiện đột ngột của con BOW khổng lồ biến toàn bộ kế hoạch này trở thành bọt nước. Điều này ngược lại giúp họ rất nhiều, Ada nghĩ sau khi thành công hack vào máy tính, nhờ có nhân viên nghiên cứu đó mà giờ bọn họ mới có được vắc-xin lẫn phương tiện thoát khỏi hòn đảo này.

Ngón tay cô đè xuống nút bấm, toàn bộ thân tàu cũng vì thế mà chấn động, Leon đột ngột đứng dậy trước trận rung chuyển bất ngờ, theo phản xạ rút con dao quân sự ra. Rất tốt, có vẻ như anh vẫn chưa quên đạn trong súng của mình đã cạn kiệt. Cô chú ý tới những động tác theo phản xạ quen thuộc của Leon, khẽ cong khóe miệng, sau đó đem lực chú ý quay trở lại ngăn chứa bí mật sau khi được mở ra đang chầm chậm nâng lên vắc-xin.

Cô lấy vắc-xin ra khỏi tủ chứa và chợt cảm thấy do dự khi cầm nó trên tay. Leon có hơi khó hiểu quay sang nhìn cô, sau mấy phút tựa hồ xác định không xuất hiện kẻ địch, anh lại tỏ ra thờ ơ với mọi thứ. Chiếc áo phông bó sát đã được anh cởi ra để băng bó vết thương, cử động quá lớn khiến anh cau mày.

Bây giờ không phải lúc cho hành động thiếu quyết đoán. Ada bước tới, nhìn chằm chằm vào người đặc vụ đang cúi đầu trông có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn. Cô có thể điều khiển Leon và ra lệnh cho anh làm bất cứ điều gì, thậm chí có thể khiến anh từ bỏ sự nghiệp và từ bỏ chính phủ Mỹ chết tiệt luôn bám chặt lấy anh. Nếu Leon không còn bị ràng buộc bởi những thứ vớ vẩn này, cô sẽ có thể đưa anh đến bất cứ đâu, bọn họ có thể cùng nhau đi đến tận cùng thế giới.

Không thể phủ nhận điều này quá hấp dẫn, vô cùng hấp dẫn, khi toàn bộ con người anh đều thuộc về cô.

Cô khó lòng cưỡng lại suy nghĩ này.

"Đưa tay ra, Leon." Cô nhắm hai mắt lại một lúc rồi nói, giọng điệu trầm thấp đến không ngờ, mang theo một tia thở dài, lý trí luôn có cách để ngăn cản cô. Cô nắm lấy cánh tay rắn chắc của Leon và đẩy vắc-xin có trong mũi tiêm vào cơ thể anh. Cô có hối hận không? Một chút. Ada cụp mắt xuống và nhìn chằm chằm vào cánh tay Leon không chớp mắt, nếu so với những người khác, có lẽ việc anh bị cô kiểm soát mới là điều tồi tệ nhất.

Giây tiếp theo, khi cô định rút tay lại thì bất ngờ bị đối phương bắt lấy, sau đó cả người cô bị kéo vào một cái ôm mang theo mùi nước biển mặn. Cô cứng đờ trong vài giây, trước khi buông lỏng để mình dựa vào vòng tay của Leon. "Biểu hiện của tôi không có trông ngu ngốc như những người nhiễm bệnh khác đúng không?" Cô nghe thấy tiếng lẩm bẩm không rõ ràng của Leon, cảm nhận sự rung động trong lồng ngực anh truyền sang cô.

"Không, anh trông rất ngu ngốc." Cô bông đùa đáp lại, thầm biết ơn vì vắc-xin đã có tác dụng, cô chưa bao giờ khát vọng muốn nghe những lời phàn nàn dai dẳng của Leon đến vậy. Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xanh xám lại lần nữa tỏa ra ánh sáng quen thuộc của đối phương, niềm vui không cách nào khắc chế cứ thế dâng lên từ đáy lòng.

Người đặc vụ của cô. Ada thầm nói trong lòng.

"Được rồi," Leon nhún vai nghĩ cách bày ra dáng vẻ ủy khuất với nữ gián điệp, biểu hiện của anh sẽ không đến nỗi tệ như vậy chứ? Trừ phi Ada đã đưa ra mệnh lệnh kỳ lạ nào đó, anh nhớ đến sở thích đùa dai của đối phương, nhưng dẫu thế nào thì việc bị Ada điều khiển vẫn khiến anh thấy nhẹ nhõm hơn nhiều so với trải nghiệm khi bị kẻ khác khống chế, anh vô cùng tin tưởng cô, "Vậy chúng ta hiện tại đang ở đâu?" Anh nghi hoặc nhìn xung quanh.

"Như anh có thể thấy, một chiếc du thuyền." Ada trả lời, cô cảm thấy cánh tay Leon vòng qua eo mình đột nhiên dùng sức, rồi anh lùi lại một bước để kết thúc cái ôm đầy lưu luyến ngắn ngủi này, "Lẽ nào virus đã khiến anh không nhận ra được những phương tiện giao thông thông thường này, nó đã ảnh hưởng đến chỉ số IQ của anh?"

"Một chiếc du thuyền được cải tạo thành phòng thí nghiệm, rất ấn tượng." Anh quyết định phớt lờ lời trêu chọc của Ada, thay vào đó bước về phía trước để quan sát tình hình bên ngoài qua ô cửa kính, đại dương vô tận cùng bến cảng đang bốc lên khói đen ở cách họ không xa, "Tôi chỉ có thể nhớ đứt quãng một vài ký ức, người nhiễm bệnh cùng lính đánh thuê, con BOW khổng lồ đột ngột xuất hiện......" Anh cau mày cẩn thận nhớ lại, từng mảnh ký ức lóe lên trong đầu.

"Hmm, chúng ta bị con BOW đó truy đuổi suốt một chặng đường, sau đó nhờ có anh nhắc nhở mà tôi mới biết trên hòn đảo này có một bến cảng." Ada nhanh chóng giải thích, cô mở miệng như muốn hỏi về những hành động không đúng mệnh lệnh của Leon, nhưng cuối cùng lựa chọn bỏ qua nó, "Cuối cùng thì anh đã giết nó, tất cả chỉ có vậy."

Luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất điều gì đó quan trọng, người đặc vụ vuốt phần tóc mái ướt ra sau đầu, quyết định đợi sau khi nhớ lại sẽ cùng Ada tìm hiểu về vấn đề này. "Nói cách khác, chúng ta đã giải quyết xong hết thảy mọi phiền toái......Em biết đấy, vũ khí sinh học cùng viện nghiên cứu, chúng ta xác thực đã tiêu diệt hết tất cả virus rồi phải không?" Anh có chút không xác định hỏi.

"Đương nhiên, trừ khi trong người anh còn giấu một phần khác." Ada điều khiển du thuyền chậm rãi rời khỏi bến cảng, cô không muốn gặp thêm bất kỳ tai nạn nào nữa. "Cái này." Cô nói như chợt nhớ ra điều gì, lấy thẻ nhớ ra khỏi túi và đưa nó cho người đặc vụ, "Hy vọng anh có thể giữ gìn nó, đẹp trai."

Leon chớp mắt trước những bằng chứng có thể chứng minh tội ác của chủ nhân hòn đảo, tất nhiên, đó cũng là thứ có thể giúp loại bỏ anh khỏi danh sách bị truy nã.

"Trước khi giao nộp nó, anh có thể muốn xóa bỏ một số nội dung," Ada lại lên tiếng dưới cái nhìn chăm chú của Leon, cô thay đổi phương hướng và tăng tốc, khoảng cách giữa hòn đảo và du thuyền có thể được nhìn thấy bằng mắt thường ngày một kéo dài. "Anh có thể muốn kiểm tra, mặc dù tôi không đặc biệt khuyên anh nên xem nó."

Nội dung của thư mục có dán nhãn Leon S. Kennedy có lẽ giống với những gì cô phỏng đoán, bao gồm video ghi lại khi các thí nghiệm được tiến hành, tình huống gặp phải và những thay đổi về các chỉ số khác nhau khi virus được tiêm vào. Nếu suy đoán của cô chính xác thì nó cũng sẽ bao gồm các nhiệm vụ mà người đặc vụ đã thực hiện khi anh bị kiểm soát, cô nghĩ Leon vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nhìn thấy hình ảnh bản thân anh đạp đổ tất cả những gì mà chính anh từng cố gắng bảo vệ.

"Cảm ơn." Sau một hồi im lặng, ngay khi Ada tưởng anh sẽ không nói gì thì bỗng nghe thấy tiếng Leon lẩm bẩm nói lời cảm ơn. Cảm xúc của anh khi nhận chiếc thẻ nhớ cực kỳ phức tạp, Ada nói đúng, cô biết anh đủ rõ, nhưng anh cần phải đối mặt với những gì mình đã làm, ngay cả khi bản thân anh vào thời điểm đó đang ở trong trạng thái đặc thù.

Dưới bầu không khí có chút nghiêm túc anh bỗng nhiên hắt hơi một tiếng, quần áo thấm đẫm nước khiến cơ thể anh không nhịn được run rẩy. Ada không nhịn được bật cười, trong khi đang lái du thuyền cô quay người lại và thấy người đặc vụ trông vô cùng đáng thương đang vặn vẹo quần áo của mình một cách khó chịu.

"Anh chịu đựng mặc thứ này thì sẽ không có vấn đề gì." Ada ném chiếc áo choàng nghiên cứu màu trắng treo trên lưng ghế cho người đặc vụ đang không ngừng hắt hơi, cô đương nhiên không có cách nào để giúp Leon tìm được một bộ quần áo vừa vặn trong đại dương bao la này, "Chúng ta sẽ phải mất một thời gian mới đến được đất liền" Cô nói, nhìn Leon có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo ướt để khoác chiếc áo nghiên cứu vào.

Cái này thực sự quá nhỏ. Leon ghét bỏ kéo ống tay áo, tay áo quá ngắn để lộ một phần cẳng tay, ngay cả cúc ngực cũng không thể cài. Anh cố gắng một lúc, cuối cùng từ bỏ việc cài cúc. "Hừm, dù sao cũng sẽ không quá lâu." Anh lẩm bẩm, nhẹ nhõm ngồi lại ghế sofa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi trước sự đồng thuận của nữ gián điệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro