Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ đã có biện pháp để rời khỏi hòn đảo tư nhân này, không cần thiết phải lãng phí thêm thời gian ở đây nữa, cô nghĩ rồi trực tiếp điều khiển xe việt dã chạy về phía bến cảng. Tuy cô không hoàn toàn nắm rõ về hòn đảo này, nhưng cô có thể phán đoán bến cảng sẽ được đặt ở đâu, hiện tại điều bọn họ nên cân nhắc là làm thế nào để đặt chân lên con tàu và khởi động nó trước khi nó bị con BOW phá hủy.

Cho đến trước mắt bọn họ vẫn đang nắm lợi thế, không có bất kỳ thứ vũ khí sinh học nào có thể kiên trì chịu đựng cuộc tấn công bởi đạn lửa xuyên giáp từ súng máy hạng nặng. Con quái vật dường như rất tức giận, bất chấp mọi đau đớn nó vẫn cố bám theo sát bọn họ, dưới tình huống phải chiến đấu trong khu rừng không có những người nhiễm bệnh như thị trấn, nó không có cách nào tìm được nguồn năng lượng từ việc ăn thịt những kẻ đó để gia tăng kích thước và sức mạnh của mình.

Sau nhiều lần suýt lật xe vì con đường trắc trở, Ada cuối cùng cũng mơ hồ nhìn thấy chiếc du thuyền đang neo đậu trên mặt biển phía xa, nó chắc chắn là tấm vé để họ có thể rời khỏi đây, "Leon!" Cô hét lên giữa những tiếng ầm đan xen của nhiều tổ hợp trộn lẫn, tiếng súng liên tục theo đó dừng lại, đối phương hiển nhiên đang chờ mệnh lệnh của cô. Không thể để con BOW phá hủy chiếc du thuyền đó được! Ada siết chặt tay lái và hít một hơi thật sâu, "Leo lên chiếc du thuyền đó, đẹp trai."

Cô nói ra mệnh lệnh đồng thời ném chiếc chìa khóa ra bên ngoài cửa sổ, cũng vì thế mà hơi giảm tốc độ xe. Sau đó, cô đột ngột quay đầu xe đúng lúc Leon nhảy ra khỏi xe để bắt lấy chìa khóa và lái về phía con quái vật đang đuổi theo họ. Cô phải tìm cách dụ nó đi, Ada chớp đôi mắt nhói lên vì mồ hôi, khẩu súng bắn dây có thể giúp cô tiếp cận du thuyền một khi đã rũ bỏ được con quái vật.

Chiếc xe việt dã chẳng khác gì một món đồ chơi so với thân hình to lớn của con BOW, khi Ada liều lĩnh lái xe chạy qua nó, cô thậm chí còn nghi ngờ rằng mình có thể sẽ bị ép thành một đống sắt vụn. Cô đánh lái để tránh cái đuôi lao về phía mình, bốn bánh xe không tránh khỏi phải trượt trong đống máu thịt nhầy nhụa khi thân xe tróc chúng ra khỏi con quái vật.

Ada nhanh chóng thu hút sự chú ý của con quái vật bằng kỹ năng lái xe chọc tức nó của mình, nó chuyển sự chú ý khỏi Leon và bắt đầu lên kế hoạch đối phó với chiếc xe việt dã đang không ngừng quấy rối nó, điều này sẽ giúp người đặc vụ có đủ thời gian để an toàn rời đi. Ada không tránh khỏi việc phải lái xe đi về phương hướng ngược lại với người đặc vụ, khu vực này còn trống trải hơn nhiều so với trước, về cơ bản không có bất kỳ nơi nào để trú ẩn ngoại trừ một vài tảng đá nhô lên, cô cần phải đến gần những tòa nhà xây dựng gần bến cảng thì mới có được cơ hội sử dụng súng bắn dây.

Cô hết sức cho xe đi chệch khỏi phương hướng của Leon, người đặc vụ chỉ có hai chân đương nhiên không có cách nào cạnh tranh được với một chiếc xe việt dã. Trong khi né tránh các đòn tấn công của con BOW, cô cũng phải chú ý đến chuyển động của người đặc vụ, điều này gây áp lực rất lớn cho Ada. Điều khiển chiếc xe di chuyển ở mức cực hạn, Ada cố gắng hết sức để tránh những tảng đá do đôi phương ném tới nhưng vẫn không tài nào tránh được việc va phải chúng, cô vội đạp phanh rồi nhanh chóng nhấn ga trước khi móng vuốt của con BOW rơi xuống.

Cô rùng mình khi nghe thấy tiếng động chói tai khi thân xe bị cào xước. Không phải là vấn đề gì quá lớn, cô nghĩ, chiếc xe vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cô. Cô dắt con BOW đi vòng quanh bến cảng vài lần như đưa thú cưng đi dạo, rồi nhanh chóng đem sự chú ý chuyển sang Leon, trông thấy anh nhảy lên du thuyền, khóe môi cô không nhịn được cong lên thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi lái xe vòng qua dãy nhà có lẽ được sử dụng làm nhà kho, Ada cuối cùng cũng tìm được cơ hội thích hợp để dừng chiếc xe việt dã lại, sợi dây thừng bắn ra ngay khi cánh cửa xe bật mở, móc câu ghim chặt vào bức tường cách đó không xa. Cô nhảy ra khỏi xe và đáp lên mái nhà. Tốc độ phản ứng của con quái vật nhanh hơn tưởng tượng rất nhiều, nó gần như nâng người lên và dùng móng vuốt tát Ada ngay khi chân cô chạm đất, điều này buộc nữ gián điệp phải thực hiện thêm nhiều bước nhảy nữa trước khi đôi chân có thể đứng vững vàng.

Cô đúng ra nên sớm biết muốn thoát khỏi sự đeo bám của con quái vật này sẽ rất khó khăn, Ada cau mày khi lăn lộn tránh những móng vuốt chết người, tòa nhà nhanh chóng bị đối phương phá hủy khiến cô trong chốc lát không thể tìm được nơi nào để đặt chân, không còn cách nào khác phải nhảy xuống đường, cô xác định mục tiêu trong khi khéo léo né tránh những bức tường đổ sụp trong làn khói bụi mịt mù bốc lên.

Ada tự tin rằng tốc độ của cô nhanh hơn bất kỳ ai, nhưng đáng tiếc lúc này cô đang gặp phải quá nhiều yếu tố hạn chế. Con BOW cảm giác bản thân bị trêu đùa đủ rồi bỗng chốc rống lên một tiếng và giơ tay tát nữ gián điệp đang chuẩn bị rời đi từ trên không——cô không thể tránh được cú đánh này, Ada nuốt xuống cảm giác đau đớn, cú ngã mạnh xuống mặt đất khiến những vết thương chưa lành của cô rách toạc, Chúa ơi, cô hít một hơi thật sâu và nhanh chóng lăn người, tránh cái đuôi đập xuống từ trên cao.

Cô bật người đứng dậy, tránh khỏi kết cục bị móng vuốt cắt làm đôi. Con đường phía trước của cô bị chặn lại bởi một đống kiến trúc đổ nát, cô nhận thấy chiếc du thuyền đã được Leon lái đến vùng biển phụ cận rất gần với bản thân, cô bắt đầu cảm thấy quen với những hành động không tồn tại trong mệnh lệnh của người đặc vụ, chấp nhận rủi ro và lựa chọn sử dụng súng bắn dây, cô tính toán góc độ để chuẩn bị nhảy lên du thuyền. Điều này đồng thời khiến con BOW cảnh giác, nó hành động cùng lúc với Ada, uốn cong cái đuôi của mình lên, nữ gián điệp quay đầu lại để kiểm tra tình hình trong nháy mắt tưởng như ngạt thở.

Nó sẽ phá hủy con tàu, suy nghĩ này chiếm hơn tám mươi phần trăm tâm trí cô.

Nhưng điều cô lo lắng đã không xảy ra, đúng vào lúc con BOW chuẩn bị quật cái đuôi to lớn của nó xuống thì bất ngờ bị một chiếc xe việt dã đột ngột xuất hiện hung hăng tông mạnh vào, khiến toàn bộ lực đạo của nó bị phân tán. Cô quay đầu nhìn lại chiếc du thuyền trống rỗng, chợt ý thức được người đang ngồi ở ghế lái của chiếc xe việt dã là đặc vụ. Cô đáp xuống du thuyền một cách bình ổn trong khi quan sát Leon nhấn ga cố gắng ngăn chặn con quái vật.

Con BOW giận dữ thọc móng vuốt vào nóc chiếc xe việt dã, cắn mạnh vào phần đầu xe và cố gắng nâng toàn bộ chiếc xe lên. Cô nhận thấy Leon đã nhoài được một nửa người ra khỏi chiếc xe, anh có thể rời khỏi đó, Ada tỉnh táo nói với chính mình, nhưng bước chân cô vẫn mất kiểm soát tiến về phía trước. Điều này sẽ chẳng tốt đẹp chút nào, nếu có được một cỗ xe trong tay con BOW sẽ so với trước đó càng thêm——

Suy nghĩ của cô đột nhiên dừng lại, cô quên mất Leon vẫn còn một quả lựu đạn chưa sử dụng trong người.

Như để xác nhận suy đoán chính xác của Ada, quả lựu đạn kích nổ chiếc xe việt dã từ lâu đã bị rò rỉ dầu, cô muốn dùng súng bắn dây để lôi người đặc vụ bốc đồng ra khỏi đó nhưng làn khói do vụ nổ tạo ra khiến cô không thể tìm được vị trí của Leon, vụ nổ đủ để giết chết anh——cô cảm thấy có thứ gì đó đang thiêu đốt trái tim mình từ tận sâu bên trong, điều này so với việc cảm nhận vết thương bị xé toạc một lần nữa thậm chí còn khiến cô cảm thấy khó chịu đựng nổi.

Thân trên của con BOW hoàn toàn bị thổi bay, cơ thể to lớn chậm chạp đổ xuống đất, cô vẫn không thể nhìn thấy Leon, cô choáng váng đứng trên du thuyền, đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Tác dụng của virus hoàn toàn khác với những gì cô dự tính, Leon rất ngoan ngoãn, không nghi ngờ gì về điều đó, nhưng cách anh lý giải mệnh lệnh khiến cô bối rối. Mệnh lệnh của cô không bao gồm chủ nghĩa anh hùng cá nhân cùng sự hy sinh quen thuộc này, cô thậm chí còn chưa từng yêu cầu Leon bảo vệ cô. Ada suy ngẫm từng chữ một trong những lời mình đã nói, nghĩ mình nên lên bờ để kiểm tra những gì còn sót lại sau vụ nổ. Leon, có lẽ anh chỉ bị thương thôi, cô phỏng đoán trong khi tay cầm súng bắn dây không nhịn được run rẩy.

'Ào'

Bàn tay đột nhiên bám vào mép du thuyền chợt để Ada tỉnh táo lại, cô cúi đầu nhìn xuống và thấy một cái đầu vàng ướt đẫm nước biển. Anh trông vô cùng chật vật, mái tóc ướt dính sát vào mặt che mất một bên mắt phải, trên quãng đường trèo lên thuyền anh trượt chân mấy lần mới miễn cưỡng bò được nửa người lên. Ada không nói một lời bước nhanh lên trước, bắt lấy cánh tay đem người đặc vụ đang thở hổn hển kéo lên thuyền.

Anh để mình nằm nhoài ra sàn, như thể tư thế này sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn. Anh bị thương không nhẹ, Ada dễ dàng nhận ra điều này, anh đã miễn cưỡng nhảy ra khỏi xe trước khi vụ nổ xảy ra, và bị xung nhiệt do vụ nổ tạo ra đẩy xuống biển. Phần lưng, tay cùng đùi của anh cắm đầy những mảnh vỡ sau vụ nổ của chiếc xe việt dã.

"Bây giờ không phải lúc để ngất đi, đẹp trai." Cô thở dài và đưa tay về phía anh, "Đứng dậy đi, đặc vụ." Cô biết đưa ra mệnh lệnh vào lúc này có thể hơi tàn nhẫn, toàn thân Leon hiện tại đang rất đau đớn, nhưng những vết thương đó phải được xử lý, không thể cứ thế bỏ mặc chúng ở yên đó sau khi anh ngâm mình trong nước biển.

Người đặc vụ thở dốc, sức mạnh chấp hành của virus buộc anh phải nắm tay Ada đứng dậy trong khi toàn thân lớn tiếng phản đối. Không có sự phản kháng khác giống trước đây, việc tiếp nhận mệnh lệnh từ cô khiến anh cảm thấy thoải mái, anh không hiểu vì sao mình lại không kháng cự, nhưng virus không cho anh thời gian để suy nghĩ. Anh đứng dậy, lắc cái đầu ướt để văng nước biển bám trên tóc, sau đó nhìn chằm chằm vào Ada, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Bộ dáng ướt đẫm của đối phương cùng đôi mắt xanh xám lạnh lùng và biểu hiện ngoan ngoãn khiến Ada không kìm được khóe miệng nhếch lên, dây thần kinh căng thẳng của cô hoàn toàn thư giãn sau khi biết Leon đã sống sót. "Đi theo tôi." Cô nói, có phần không quen với sự im lặng của Leon, chiếu theo tình huống trong quá khứ, cô có thể đã nhận lại một lời giễu cợt hoặc tự giễu chính mình người đặc vụ sau chuỗi hành động bốc đồng của bản thân, cuối cùng là lời cảm khái may mắn trờ về từ cõi chết.

Cô đưa Leon vào trong khoang thuyền, trông thấy đống đồ đạc tương tự như phòng thí nghiệm khiến cô nhướn mày. Suy đoán có thể bọn chúng muốn dùng con tàu này để chuyển đi một số thành quả nghiên cứu quan trọng, nhưng trước khi kiểm tra cẩn thận, cô cần phải tìm hộp sơ cứu, Ada lục lọi khắp nơi và cuối cùng tìm thấy hộp sơ cứu từ cánh tủ phía trên.

"Đẹp trai?" Cô nhướn mày vẫy tay với người đặc vụ đang đứng đợi ở cửa. Người sau cau mày, dường như đang suy nghĩ về sự khác biệt giữa mệnh lệnh bằng hành động và mệnh lệnh bằng lời nói, sau vài giây phản ứng, Leon chậm rãi di chuyển về phía Ada. Sau khi đến gần đối phương, anh không chút suy nghĩ mà gục đầu lên vai cô, không ngừng thở hổn hển để chống chọi với cơn đau, tạo cho đối phương cảm giác như thể anh sẽ ngay lập tức bất tỉnh trong giây tiếp theo.

Vai trò của họ trong thời gian ở ngôi nhà an toàn hiện tại đã bị đảo ngược? Ada nín thở, nhanh chóng rút mảnh sắt sắc nhọn mắc kẹt trên tay người đặc vụ ra, có chút lơ đãng nghĩ, hiện tại đến lượt cô giúp anh chữa trị vết thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro