Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leon hít một hơi thật sâu, đem nước tạt lên mặt mình, anh vịn hai tay vào bồn rửa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt, những giọt nước lăn dài trên má, tóc mái bị thấm ướt che đi mắt phải, trong đôi mắt từng sắc bén giờ đây chỉ có sự choáng váng hỗn tạp, bộ râu lởm chởm chưa cạo khiến anh trông càng thêm mệt mỏi, đã nhiều ngày đêm anh chưa được nghỉ ngơi.

Lúc này anh đang ở trong phòng tắm của trụ sở DSO, cuộc thẩm vấn kết thúc đã cho anh cơ hội thoát ra khỏi căn phòng nhỏ đơn điệu đó để đi chấn chỉnh lại bản thân.

Cách đây vài giờ, anh chậm chạp bước ra khỏi du thuyền dưới sự theo dõi của nhiều họng súng, anh buộc phải giơ tay lên để thể hiện sự an toàn. Anh bước về phía trước sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, không rõ đối phương nắm trong tay bao nhiêu thông tin, xét đến việc bọn họ không lập tức nổ súng, có lẽ bọn họ vẫn chưa rõ ràng về tác dụng của loại virus này. Rốt cuộc, những gì lưu lại cho DSO chỉ là một mớ cục diện rối rắm sau khi nguồn tin của họ, khách hàng cũ của Ada bị sát hại, dù vậy anh cũng không cho rằng người chủ cũ của Ada hoàn toàn vô tội trong truyện này.

"Quy trình cần thiết, đặc vụ Kennedy." Một người lính cầm súng tiến lên một bước, nhìn Leon thể đang đánh giá xem anh có phải là mối đe dọa hay không. Việc này ước chừng mấy phút, sau khi xác nhận anh căn bản vô hại, đối phương mới hạ nòng súng xuống.

Đối phương ra hiệu cho người bạn đồng hành phía sau, cẩn thận xác nhận chỉ có Leon là người duy nhất ở trên du thuyền trước khi ép anh lên xe, đây không phải là một vụ bắt giữ, sự cẩn trọng chỉ cho thấy DSO vẫn còn lo ngại về những gì Leon đã làm, ngay cả khi đối phương có tin tưởng 100% vào người đặc vụ trước mặt, dù biết được một phần tình hình từ người liên lạc của anh, nhưng việc Leon từng chính tay hạ gục các đồng nghiệp ở Nam Phi là sự thật không thể chối cãi.

Chúa ơi, có lẽ anh sẽ không bao giờ làm rõ chính xác thời điểm Ada rời khỏi du thuyền là khi nào, chỉ cần biết được đối phương đã biến mất khỏi tầm mắt của DSO trước khi bọn họ tiến hành khám xét là đã đủ đối với anh. Anh không muốn Ada vì mình mà gặp phải những rắc rối không cần thiết, anh lơ đãng nghĩ trước gương, giây tiếp theo bỗng cảm thấy chán nản khi nhớ lại những ký ức đó, ngón tay anh nắm chặt thành bồn rửa, không, trong vô thức chính anh đã làm điều đó, khiến nữ gián điệp gặp phải rất nhiều rắc rồi.

"Leon, văn phòng của tôi, ngay bây giờ." Anh bước ra khỏi phòng tắm sau khi xác nhận mình vẫn có thể bảo trì tỉnh táo, ngay sau đó nghe thấy một mệnh lệnh không thể từ chối. Anh đã giao nộp lên tất cả các tài liệu, tuy chúng có thể chứng minh bản thân anh vô tội, nhưng đồng thời cũng đem đến cho anh thêm nhiều phiền toái hơn, phiền toái theo một nghĩa khác—— anh sẽ phải tiếp nhận càng nhiều câu hỏi hơn về chuyện này, đối phương sẽ cố gắng để moi móc từng chi tiết, cho dù bọn họ có từng bao nhiêu lần yêu cầu sự giúp đỡ từ anh, chỉ một lần biểu hiện sai lầm ở Nam Phi vẫn sẽ khiến bọn họ cảm thấy bất mãn.

"Được thôi." Anh không có cách nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh, nói thật, anh thà viết một bản báo cáo mấy chục ngàn chữ còn hơn. Leon âm thầm thở dài trong lòng, giơ tay lau vết nước trên mặt bằng ống tay áo vẫn còn vương mùi nước biển mặn rồi đi về phía văn phòng. Bây giờ anh có nên cảm kích việc cấp trên của mình không biết về tác dụng của virus hay không, nếu bọn họ biết thì những họng súng chĩa vào anh ban đầu sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.

Đối phương không chiếu đoạn phim do người qua đường quay bằng điện thoại di động ghi lại cảnh anh đuổi theo Ada để cướp đoạt tư liệu, điều này có nghĩa bọn họ không nhận ra người đàn ông lái mô tô đuổi theo chiếc Chevrolet kia là anh, tuyệt, ít nhất anh không cần phải bịa đặt thêm lý do cho mình. Chevrolet, anh lắc đầu khi nhớ đến chiếc xe tàn tạ, anh vẫn nợ Ada một lời xin lỗi vì suýt nữa đã bắn nổ bình xăng thổi bay cô.

Sắp xếp lại những sự kiện hỗn tạp trong đầu, trong nháy mắt khi bước vào văn phòng, anh đã thoát khỏi sự mệt mỏi, một lần nữa trở nên sắc bén đáng tin cậy. Trầm ổn đúng với cương vị đội trưởng đội đặc vụ DSO, người không hề run tay khi phải trực tiếp chĩa súng vào Tổng Thống, như thể anh chưa bao giờ trải qua cơn ác mộng chứng kiến nhân cách của mình bị khống chế.

Khi Leon cuối cùng cũng thoát được khỏi những phiền toái này, anh mệt mỏi đến mức muốn trực tiếp nằm xuống đất. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh phải trải qua quá trình thẩm vấn dai dẳng, Thượng Đế chứng giám, lần này so với vụ việc ở Lanshiang còn tệ hơn nhiều, nó thậm chí còn tồi tệ hơn nếu đem ra so sánh với cuộc thẩm vấn sau khi anh trốn thoát khỏi thành phố Raccoon, anh suýt nữa đã không thể nhịn được cơn nóng giận khi phải liên tục tiếp nhận những câu hỏi giống nhau.

Nếu không bị ép phải lưu lại trụ sở, Leon sẽ muốn trở về căn hộ của mình ngay lập tức, may mắn DSO không giao cho anh một nhiệm vụ nào khác ngay sau cuộc thẩm vấn ác mộng, nếu không anh sẽ thực sự cân nhắc đến việc từ chức. Điều này có thể một phần là do biểu hiện của anh ở Nam Phi, một phần là do tình trạng hiện tại của anh ai nhìn vào cũng đều không cảm thấy tốt, dù thế nào đi nữa, cuối cùng thì anh đã có thể thực sự được nghỉ ngơi.

Đầu giờ sáng, một âm thanh nhẹ vang lên khiến Ada tỉnh táo mở mắt.

"Xin lỗi, có vẻ như anh đã đánh thức em." Ada giơ súng gần như ngay lập tức, một giọng nam khàn khàn quen thuộc lọt vào màng nhĩ cô. Phải mất vài giây cô mới nhận ra sẽ không có ai ngoài người đặc vụ có mặt trong căn hộ của anh vào lúc nửa đêm. Phản xạ này không thể trách cô được, dù sao cũng đã ba bốn ngày trôi qua kể từ khi cô và Leon tách nhau ra trên du thuyền.

"Cuối cùng bọn họ cũng chịu để anh đi?" Cô chờ một lúc để bản thân thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn khi vừa mới tỉnh dậy, nhướn mày chậm rãi nói. So với những rắc rối của người đặc vụ ở DSO, cô ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, ngoại trừ mẫu virus được cô mang ra khỏi phòng thí nghiệm trên hòn đảo, cô nhất thời hơi lo lắng không biết phải làm gì với nó, hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp để tìm kiếm người mua cho nên cô chỉ có thể để mặc nó như vậy.

Cô nheo mắt để thích ứng, bóng tối khiến cô khó đánh giá được tình trạng của Leon. Cô vẫn chưa quên những vết thương mà anh đã phải gánh chịu khi cố gắng xử lý con BOW khổng lồ, có vẻ như các cuộc thẩm vấn của DSO sẽ không cho Leon cơ hội để thay băng và xử lý vết thương, xem xét đến cách anh hành xử khi đứng ở phe đối địch, bọn họ không truy tố anh như tội phạm đã đủ nhân từ.

Cô có lẽ nên nhắc nhở anh về chuyện này, nhưng trông anh có vẻ vẫn rất hoạt bát, được rồi, anh tự biết cách chăm sóc bản thân. Ada ngẫm nghĩ rồi thả lỏng cánh tay đang đỡ cơ thể mình và lại ngả lưng xuống giường.

"Sau nhiều lần phải lặp đi lặp lại toàn bộ quá trình, cuối cùng thì anh cũng được tự do." Vì đối phương đã vô tình bị anh đánh thức, Leon cảm thấy anh không cần thiết phải lén lút hành động bên trong căn hộ của chính mình. Trong bóng tối, anh bất lực nhún vai trước câu hỏi của Ada, sau đó quay người mở tủ quần áo để tìm bộ đồ ngủ, "Bọn họ luôn tỏ ra không hài lòng với những lời giải thích của anh." Leon lẩm bẩm, không tránh khỏi việc phàn nàn với Ada.

"Trong dự liệu, dù sao chính anh là người đã tấn công một đặc vụ DSO khác." Ada nhỏ giọng trả lời, giọng điệu có thể hơi chiếu lệ, giờ phút này cả người cô đều cảm thấy mê man, cô có linh cảm nếu mình tiếp tục chủ đề này, người đặc vụ nhất định sẽ nói không ngừng nghỉ, trong khi tất cả những gì cô muốn làm bây giờ là nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

"Anh không thể đưa ra lời giải thích hợp lý cho vụ tấn công, đặc biệt kể từ khi anh lấy đi—— " Anh đột nhiên im lặng.

"Cái gì?" Ada theo thói quen hỏi sau một lúc lâu không nhận được phản hồi, giọng nói tựa như sắp ngủ quên.

"Không có gì." Anh nghĩ đến mẫu virus bị mình lấy đi, sau đó được dùng làm mồi nhử để dẫn dụ kẻ địch. Anh cố gắng nhớ lại tung tích của mẫu vật, nhưng thông tin anh có thể lấy ra trong đầu quá lộn xộn cho nên đành phải bỏ cuộc, tình trạng của anh khi đột nhập vào viện nghiên cứu trên hòn đảo quả thực không tốt như anh tưởng tượng, anh chỉ hy vọng tất cả liều virus còn lại đều đã bị phá hủy trong vụ sụp đổ đó.

Anh chắc đã làm phiền đến Ada, Leon hơi chút chậm chạp nhận ra điều này, anh nhanh chóng ngậm miệng lại, khi hô hấp của đối phương một lần nữa trở nên nhẹ nhàng và đều đặn, anh mới thận trọng bước vào phòng tắm. Cảm tạ Thượng Đế, cảm giác thật tuyệt khi được về nhà. Sau khi mở nước nóng và ngâm toàn bộ cơ thể mình vào trong, anh buông ra một tiếng thở dài đầy cảm khái, vốn tưởng rằng sẽ rất khó để gặp lại Ada, sự xuất hiện của cô trong căn hộ của anh chỉ đơn giản là một món quà đầy bất ngờ, điều này chắc không liên quan gì đến ngôi nhà an toàn bị phá hủy của cô đâu phải không? Leon nghĩ với vẻ không chắc chắn.

Những vết thương trên cơ thể anh vẫn còn đau nhức dưới sự kích thích của nước nóng, nhưng điều này không gây ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của anh. Sự xuất hiện của Ada đã đủ đề bù đắp cho tất cả những nghi vấn tồi tệ mà anh đã phải chịu đựng ở trụ sở DSO, đồng thời xoa dịu sự lo lắng của anh, ban đầu anh nghĩ rằng đối phương sẽ chỉ để lại một món quà nhỏ và rời đi không lời chào, giống như cô vẫn thường làm.

Anh một lần nữa giải quyết những vết thương của mình, những vết thương này có lẽ sẽ trở thành một phần của những vết sẹo trong hơn mười năm làm việc của anh khi chúng lành lại. Anh đương nhiên không quan tâm trên người mình có bao nhiêu vết sẹo, dù chúng có nghiêm trọng đến đâu, tất cả đều sẽ không khiến anh khắc sâu trong lòng như vết sẹo nhỏ trên vai trái này. Sức chịu đựng này là một dấu hiệu tốt, anh nghĩ trong khi điều chỉnh lại miếng băng, bây giờ anh đã có thể ngay lập tức đứng dậy sau khi chặn đòn tấn công cho Ada và tiếp tục chiến đấu bên cô, thay vì ngồi dưới đất thở hổn hển đau đớn chỉ vì một viên đạn, để rồi cuối cùng không thể giữ được cánh tay cô.

Nửa giờ sau, anh mang theo một thân nóng bừng, không chút suy nghĩ liền chui vào ổ chăn của Ada, điều này có khả năng sẽ đánh thức cô, nhưng anh không muốn dành cả đêm còn lại trên ghế sofa trong khi có thể ôm đối phương vào lòng. Đối phương vì hành động của anh mà hừ mũi thiếu kiên nhẫn, theo thói quen mò mẫm vũ khí, giây tiếp theo lòng bàn tay cô đã bị Leon giữ chặt. Sau đó cô được kéo vào một cái ôm ấm áp, nhiệt độ dễ chịu khiến cô cảm thấy an tâm, đối phương cố gắng điều chỉnh tư thế để giúp cô thoái mái nhất có thể, bàn tay lớn dịu dàng vuốt ve sống lưng cô từ trên xuống dưới.

Cô di chuyển một chút để trán tựa vào ngực Leon, nhịp tim đều đặn và trầm ổn của anh là một bài hát ru đủ hay. Cô vô thức nhấc chân quấn lấy anh, chẳng mấy chốc cô đã ở trong vòng tay anh mà không có bất kỳ khoảng cách nào, vòng tay anh ôm chặt eo cô.

"Chúc ngủ ngon." Cô mơ hồ nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Leon trước khi lại chìm vào bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro