Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, đồng hồ sinh học của Ada đã đánh thức cô dậy đúng giờ, cô đã có một đêm không mộng mị, đây có lẽ là giấc ngủ thoải mái nhất mà cô có được kể từ khi trở về từ hòn đảo tư nhân. Cô chớp mắt, nhớ ra bản thân đã đến ở trong căn hộ của Leon bởi vì ngôi nhà an toàn của mình đã bị phá hủy, có lẽ còn có một số lý do khác xen vào, chẳng hạn như cô thực sự lo lắng người đặc vụ sẽ bị DSO coi thành tội phạm.

Cô ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào người đặc vụ, hô hấp của anh đã không còn mang theo cảm giác đau đớn như mấy ngày trước, cô khẽ cử động chân tay nặng nề của mình, để rồi phát hiện sẽ rất khó để lặng lẽ thoát ra khỏi vòng tay ôm chặt của anh. Thành thật mà nói, nhiệt độ cơ thể ấm áp của Leon thực sự rất dễ chịu, điều này khiến cô bỗng thấy do dự về ý định rời giường của mình, đầu óc đang mơ màng vì vừa mới ngủ dậy bỗng nhiên trở nên trống rỗng.

Lại nhìn chằm chằm thêm mấy phút, Ada cuối cùng cũng định thần lại, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, xem ra trải nghiệm lần này không chỉ khiến một mình Leon cảm thấy mệt mỏi. Cô di chuyển cánh tay đặt lên vòng eo rắn chắc của đối phương, khó khăn di chuyển trong không gian hạn chế, cô chạm vào phần bụng lộ ra khỏi áo ngủ mở rộng của đối phương, xúc cảm có chút gập ghềnh, đó là vết dao do cô lưu lại, bàn tay cô tiếp tục hướng lên sượt qua ngực sau đó dừng lại ở chiếc cằm vẫn còn sót lại một chút gốc râu của anh.

Cô vẫn cảm thấy nghi hoặc về hành vi của Leon khi anh đối mặt với con BOW ở giai đoạn cuối cùng, cô nhớ rất rõ bản thân chưa từng ra lệnh cho anh bảo vệ mình, "Ngay cả virus cũng không thể kiểm soát nổi anh, đẹp trai." Ada khẽ cong khóe môi, bàn tay vuốt ve má anh một cách trìu mến.

Người đặc vụ vẫn đang ngủ say phàn nàn, lẩm bẩm vài âm tiết vô nghĩa, một lần nữa kéo nữ gián điệp ở cách mình một khoảng ngắn ôm vào lòng, anh có vẻ không hài lòng với ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hơi cúi đầu cong người vào Ada, vùi đầu vào hõm cổ cô để tránh tia nắng khó chịu. Anh luồn một tay xuống để ôm lấy lưng cô, không bận tâm đến sức nặng của cơ thể cô đè lên cánh tay mình, cong một chân chen vào giữa hai chân cô, khoảng cách chật hẹp giữa hai chân khiến Ada có thể cảm nhận được vật cương cứng nóng bỏng của đối phương đang ép vào mình.

Ada nhướn mày trước vấn đề buổi sáng này.

Người đặc vụ đang say ngủ tựa hồ không quá bận tâm đến chuyện này, bộ dạnh của anh lúc này cho đối phương cảm giác anh thành thực chỉ muốn bù đắp giấc ngủ đã mất trong vài ngày qua. Cô không ngại giúp Leon giải quyết vấn đề này, nhưng có lẽ sẽ là một lựa chọn không tồi nếu tiếp tục ngủ thêm một lát, Ada nghĩ, nhắm mắt lại hòa cùng nhịp thở đều đặn của người đặc vụ.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa, rèm cửa đã không còn che được ánh nắng chói chang, ngủ quá nhiều khiến cô cảm thấy uể oải. Cô trở mình, Leon như dự liệu đã rời khỏi giường từ lâu. Cô không hiểu sao người đặc vụ luôn có thể rời giường mà không làm ảnh hưởng đến cô, điều này có lẽ liên quan đến việc cô buông lỏng cảnh giác, cô nghĩ, hít một hơi thật sâu để đánh thức bản thân, cho dù bọn họ có vô tình gặp nhau trong một nhiệm vụ hay thân thiết với nhau một cách riêng tư, cô thực lòng không thể khống chế được việc hạ thấp cảnh giác mỗi khi ở bên anh.

Cảm giác đó cũng không tệ lắm, cô nghiêng đầu kết luận.

Khi Leon bước ra khỏi bếp với một đĩa đầy thức ăn, khoảnh khắc quay đầu lại, anh tình cờ đối mặt với nữ gián điệp đang đứng dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực nhìn về phía anh, điều này thật giống với khung cảnh khi bọn họ trùng hợp giáp mặt trên chiến trường ở một thời điểm nào đó, ngoại trừ việc lúc này cô không cầm khẩu súng bắn dây đáng ghét trên tay và cô đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh. Chiếc áo sơ mi trông có vẻ lớn hơn một cỡ, hoặc hai, quá rộng so với cơ thể nhỏ nhắn của Ada, anh nhận thấy tay áo sơ mi đã được cô xắn lên thành nhiều lớp, gấu áo thậm chí còn dài đến tận đùi.

"Em tỉnh rồi." Leon mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình, chiếc đĩa được đặt xuống phát ra một tiếng 'cạch' lớn khiến anh lập tức quay đầu lại để xem xét tình hình, phát hiện đồ ăn bên trên vẫn chưa bị đổ ra ngoài, anh thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Anh tưởng em muốn ngủ lâu hơn một chút." Anh hiểu cái nhìn của Ada như một câu hỏi và nhanh chóng giải thích.

"Đó là điều tôi nên nói với anh." Ada bước tới cầm lấy ly cà phê do Leon pha, nhướn mày nói, nhấp một ngụm cà phê phát ra hương thơm mê người, đưa mắt lướt qua những món ăn phong phú trên bàn ăn. Ada đoán anh khả năng đã đi một chuyến đến siêu thị, cô tất nhiên rất rõ ràng về số lượng thực phẩm trong tủ lạnh của Leon, chính cô là người đã sống ở đây trước khi anh trở về từ trụ sở DSO.

Cái bụng đói khiến cô không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, cô đã bao giờ nói rằng mình rất thích đồ ăn do Leon làm không? Được rồi, cô đoán là mình chưa nói ra điều đó. Không ngờ một đặc vụ chính phủ lại có thể đảm đương rất tốt công việc này, cô không thể tưởng tượng được hình ảnh Leon dành thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu các công thức nấu ăn.

"Vậy là em đã hoàn thành xong công việc của mình?" Leon đi theo Ada và ngồi xuống, sau khi bày thêm một bộ đồ ăn nữa, anh nghĩ mình nên nói gì đó để bầu không khí bớt im lặng hơn, để rồi khi chứng kiến nụ nửa cười nửa miệng của Ada, anh mới ý thức được mình đã hỏi sai câu hỏi, chính anh là người đã phá hỏng nhiệm vụ của Ada và ngăn cản cô nhận được thù lao tương ứng, "Ý của tôi là——"

"Ý của anh là anh muốn dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại của mình để đền bù cho nhiệm vụ mà tôi đã thất bại vì anh?" Ada cắt ngang lời nói ngập ngừng của Leon, ngữ điệu mang theo đùa cợt. Cô thưởng thức dáng vẻ bối rối trong nháy mắt xuất hiện trên khuôn mặt của người đặc vụ, rồi lại ngắt lời anh bằng một câu khác, "Chỉ đùa anh thôi." Cô phớt lờ ánh mắt đột nhiên chuyển sang nghiêm túc của anh, cô đương nhiên sẽ không thực sự tiếp nhận thẻ ngân hàng của đối phương.

"Vậy thì tốt." Anh lặng lẽ lẩm bẩm, trong giọng nói chứa đựng một chút thất vọng. Sẽ không có bất cứ vấn đề gì nếu Ada yêu cầu anh đem thẻ lương giao cho cô, cho dù cô có tiêu hết tiền trong đó cũng không sao, nhưng anh vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt đối phương mở miệng anh đã biết đây chỉ là một trò đùa, Ada sẽ không bao giờ nhận quà đền bù của anh, à, điều đó không bao gồm đống vũ khí anh để lại cho đối phương trên chiến trường.

"Vấn đề của anh xem như đã hoàn toàn được giải quyết?" Ada đoán được trong lòng Leon đang nghĩ gì nên quyết định gạt chủ đề vừa rồi sang một bên, "Không có thêm bất kỳ nhiệm vụ nào khác? Anh đã giành được cho mình một kỳ nghỉ?"

"Bọn họ dường như muốn khép lại vụ việc," Leon nhún vai, anh không đặc biệt chú ý đến những điều này bởi vì anh luôn chỉ làm theo mệnh lệnh và thực hiện nhiệm vụ, chỉ cần bọn họ có thể giải quyết triệt để thứ virus chết tiệt đó thì kết quả có thế nào cũng không là vấn đề, "Công lao hoàn toàn thuộc về chiếc thẻ nhớ đó."

Chiếc thẻ nhớ chứa tất cả thông tin mà bọn họ cần cho nên kinh nghiệm của một đặc vụ đã trở nên không còn cần thiết đối với họ, bọn họ chỉ yêu cầu anh hoàn thành một bản báo cáo chi tiết, tạm thời cách chức chỉ đơn thuần là một hình phạt ứng phó vì những biểu hiện của anh, điều này có nghĩa là anh có thể được nhận bù kỳ nghỉ một tháng đã mất? kỳ nghỉ dành riêng cho hai người với Ada mà anh xứng đáng nhận được trước khi phải chịu đựng những thứ đáng chết đó?

Giây tiếp theo anh lại thở dài, lần đình chỉ này yêu cầu anh bất cứ lúc nào cũng phải có mặt để nhận lệnh, cho nên điều anh nghĩ có lẽ sẽ không thể có được, đương nhiên anh vẫn kỳ vọng, nếu Ada bằng lòng ở lại cùng anh trong căn hộ mà không làm gì cả......khả năng đó quá thấp, anh lắc đầu, có lẽ Ada sẽ rời đi vào ngày hôm sau hoặc biến mất trước mặt anh ngay giây tiếp theo.

"Tôi có nên đảm bảo với anh rằng điều anh lo lắng sẽ không xảy ra không?" Sau bữa trưa, Ada cuối cùng cũng không nhịn được buộc phải mở miệng sau khi chứng kiến tâm trạng suy sụp một cách rõ ràng của Leon, cô đóng sầm laptop lại và chuyển sự chú ý sang người đặc vụ đang bồn chồn. Anh dường như đang cố gắng hết sức để tỏ ra tập trung vào chương trình truyền hình nhưng rốt cuộc lại thất bại thảm hại.

"Cái gì? Ừm, ý em là..." Ánh mắt anh bỗng chốc chuyển sang mong đợi, tâm trạng vốn u ám của anh dường như được thắp sáng bởi những lời nói của Ada. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Ada rời đi, nhưng lời nói thản nhiên của đối phương lại khiến anh trở nên bồn chồn như một cậu bé, "Thật tuyệt, thật đấy, tôi—"

Cách anh biểu hiện quả thực giống như một chú chó vô cùng phấn khích khi bị đánh úp bởi một đống đồ hộp thú cưng cao cấp, cô không khỏi liên tưởng khi nhìn Leon, làm thế nào cũng không thể kìm nén được khóe miệng cong lên, anh thật quá đáng yêu.

"Leon." Cô gọi, đối phương ngay lập tức im lặng, bất an chờ đợi lời nói tiếp theo của cô. Anh nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt như đại dương xanh thẳm sau cơn bão, mang theo vẻ dịu dàng hiếm khi thấy ở người đặc vụ, trái ngược hoàn toàn với biểu hiện mỗi khi anh ở trên chiến trường, anh khi đó giống như một con thú lớn mạnh mẽ, vô cùng đáng tin nhưng đồng thời cũng tiềm ẩn đầy nguy hiểm.

Cô không biết tại sao mình lại nghĩ đến biểu hiện của người đặc vụ khi bọn họ ở trong thang máy trên hòn đảo tư nhân đó, chỉ là trong mắt anh lúc này không có sự lạnh lùng do virus gây ra.

"Tay." Cô nói sau vài giây im lặng, đưa tay ra và nói một câu vượt ngoài dự liệu của chính mình. Đối phương nghe xong, không chút do dự đặt tay lên lòng bàn tay cô, mãi đến khi nhận ra ánh mắt trêu chọc của cô mới đột ngột phản ứng. Cảnh tượng quen thuộc khơi dậy một ký ức không rõ ràng của Leon, anh chợt lại mệnh lệnh kỳ lạ mà Ada nói với mình trong thang máy.

Cơ thể anh chỉ tự nhiên hành động theo phản xạ. Leon lẩm bẩm trong đầu tự bào chữa, rồi chán nản rên rỉ trước nụ cười của nữ gián điệp. Anh nhân cơ hội này nắm lấy tay Ada, lật ngược tay hai người lại, đưa tay cô lên môi mình, hôn lên những đốt ngón tay dài trắng nõn của đối phương.

"Anh..." Anh bắt gặp ánh mắt của Ada, hơi dừng lại, lời nói có chút lắp bắp vì căng thẳng, "Em biết không, em là một phần mà anh không bao giờ có thể buông bỏ." Anh thấp giọng nói, thanh âm nhỏ đến mức chính anh cũng không xác định bản thân có thực sự nói ra lời, hay chỉ để nó lướt qua trong tâm trí.

"Em biết." Sau một khoảng im lặng khiến Leon muốn ngẹt thở, Ada chậm rãi đáp lại dưới ánh mắt lo lắng của anh. Xem xét đến biểu hiện của người đặc vụ ở hòn đảo tư nhân, Ada nghĩ rằng cô sẵn lòng trao cho người đặc vụ một số phần thưởng 'ngọt ngào', cô chớp mắt, rút ra bàn tay đang bị Leon nắm lấy, dùng nó kéo cổ áo ngủ của anh, "Em chỉ tình cờ cũng có những suy nghĩ giống anh thôi, đẹp trai."

Âm cuối của cô bị nhấn chìm trong một nụ hôn nồng nàn, cô nhìn vào đôi mắt xanh tuyệt đẹp của đối phương, phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.

Tình yêu giữa họ từ lâu đã sớm hóa thành bản năng và ăn sâu vào tận cốt tủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro