Chương 10 : Ước Hẹn 1 Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Tiểu tử, chỉ bằng vào phế vật nhà người mà có thể xứng với đệ tử thân truyền của ta hay sao?
Lão giả nhìn Phạm Thiên mà mỉm cười nói .
- Lão gia này, ông nhớ kỹ cho ta, một năm sau ta sẽ đem cái gì goi là đệ tử thân truyền của ông dẫm nát dưới chân.
Phạm Thiêu ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Ở đây đều là các trưởng bối, nào có tư cách cho Phạm Thiên mở miệng, ánh mắt mọi người đồng thời quét qua người hắn, lão giả mặc lam bào bị cắt đứt lời nói kìm không được mà nổi giận, toàn thân tràn ngập uy áp, một khí tức vô cùng hung hãn bao phủ Phạm Thiên.

Trước khí tức cường hãn này Phạm Hàn Sơn và Tô Tuyết Nguyệt cũng khẽ giật mình, chân khí trong cơ thể không cách nào ngưng tụ được, trước sự uy áp của Kim Đan kỳ không cách nào phản kháng được.
Phạm Thiên vẫn y như cũ lạnh lùng nhìn.
Nhìn cảnh tượng trước mặt mọi người kinh ngạc không thôi, có thể trước mặt một tu sĩ Kim Đan kỳ mà khuôn mặt vẫn không đổi sắt khiến cho tất cả mọi người kinh hãi không thôi.

- Giải trừ hôn ước.
Phạm Thiên gằn từng chữ nói.

- Tiêu tộc trưởng, ta sớm có chuẩn bị.

Phạm Thiên móc từ trong người ra một tấm vải trắng, đưa tới để trên mặt bàn trước mặt Tiêu Côn.

Ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên tấm vải trắng trên mặt bàn, Tiêu Côn nghi hoặc mở tấm vải trắng ra, vừa nhìn nhất thời biến sắc, huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn, thiếu chút nữa phun máu tươi tại chỗ.

Chỉ thấy trên mảnh vải màu trắng có viết một chữ thật to:
"Hưu ( từ hôn )."

Tiêu Côn còn chưa mở miệng quở trách Phạm Thiên các loại vấn đề, Phạm Thiên trước hết đã viết "hưu" thư cho nữ nhi của hắn rồi.

- Ngươi...
Tiêu Côn chỉ vào Phạm Thiên, sắc mặt tức giận tới trắng bệnh, không thể mở miệng nói ra câu nào.

Phạm Thiên nói:
- Tiêu tộc trưởng, Phạm Thiên biết rõ ta và Thanh Thanh có mệnh cách bất hòa, để tránh sau này nàng làm ra những chuyện nhục nhã Phạm gia ta, hôm nay ta đã viết "hưu chi".

- Thiên nhi, "hưu" tốt lắm!
Phạm Hàn Sơn kích động nắm chặt tay.

- Phạm Thiên, ngươi làm càn.
Đại trưởng lão giận dữ, đứng dậy mạnh mẽ quát lớn.

Phạm Thiên đại diện cho mặt mũi Phạm gia, đại trưởng lão vừa đứng dậy quát, hiển nhiên đại biểu cho quan hệ với Tiêu gia, bị mọi người đảo ánh mắt nhìn qua mới phát hiện chính mình hành động lỗ mãng, đành căm giận ngồi xuống.

Sắc mặt Tiêu Thanh Thanh trắng bệch nhìn bóng lưng Phạm Thiên biết mất, trong lòng giống như bị mất vật gì đó, với tay không bắt lại được. Tuy rằng nàng mới 14 tuổi, nhưng xuất thân từ đại gia tộc, ý nghĩa một chữ "hưu" kia làm sao không hiểu rõ hàm nghĩa?

-Phụ Thân, Thiên nhi cáo lui trước.
Phạm Thiên không muốn vô vị ở lại chỗ này một khắc.

Lúc này Phạm hàn Sơn cũng đã khôi phục sắc mặt vui mừng, gật đầu đồng ý.

Phạm Thiên xoay người bước ra khỏi chính sảnh, trở lại tiểu viện nhỏ của chính mình.

Nội bộ Phạm gia đối với chuyện Phạm Thiên hưu thê (từ vợ) như thế nào, hắn tuyệt đối không quan tâm, điều hắn quan tâm nhất hiện tại chính là thực lực của hắn.

Trước thực lực, tất cả đều là phù vân.

Về đến nhà, Phạm Thiên lập tức bắt đầu luyện chế đợt đan dược mới, lần này hắn chuẩn bị luyện chế Hoàn Hồn Đan để bù đắp tổn thương về linh hồn, một lần nữa đề cao tu vi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro