- Chương 6 : Quyết Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đại trưởng lão, ngươi nghe đây. Ngươi hôm nay tự cao thực lực cao hơn ta, lực lượng mạnh hơn ta, ở trước mặt làm nhục tôn nghiêm của ta, ta sẽ nhớ kỹ. Nhưng ngày sau ta nhất định sẽ trả lại ngươi một giáo huấn cả đời khó quên.


Thấy Phạm Tiếu tiếp tục áp bách tới, Phạm Thiên thanh âm to rõ nói.
Bất quá hắn cũng không động thủ, bởi vì hiện giờ động thủ chỉ là tự rước lấy nhục thôi. Nói xong, hắn cắn răng nhịn đau, không hề dừng lại, chỉ đi về phía tiểu viện của mình.

- Ha ha, Phạm Thiên ngươi tên phế vật này, lại dám nói chuyện với phụ thân ta như vậy, thật sự là không biết sống chết.
Lúc này, thanh âm của Phạm Kỷ từ phía sau truyền đến, nhưng Phạm Thiên chỉ mắt điếc tai ngơ.

- Câm miệng.
Phạm Tiếu lạnh lùng nhìn nhi tử của mình, sau đó nhìn bóng lưng Phạm Thiên, sắc mặt âm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
- Phụ thân, sau người không phế luôn hắn đi.
Phạm Kỷ ủy khuất nói.
- Hừ, ngươi cái đồ vô dụng.
Phạm Tiếu lạnh lùng nhìn nhìn nhi tử của mình, hết sức bất mãn.
Nhưng Phạm Kỷ hắn lại không dám có một chút oán khí, chỉ đổ hết trách nhiệm lên người Phạm Thiên.
Phạm Tiếu nhìn thoáng qua Phạm Kỷ, sau đó lạnh lùng nói:
- Một tháng sau chính là Đại hội tông tộc của Phạm gia chúng ta, đến lúc đó ta muốn ngươi tự mình báo thù. Trong một tháng này, ta sẽ đích thân dạy bảo ngươi, ngươi phải cố gắng tu luyện cho ta, không được lười biếng, nếu như đến lúc đó ngươi lại thua vào tay hắn, ta sẽ không nhận nhi tử vô dụng như ngươi nữa!
- Nhất định sẽ không khiến cho phụ thân thất vọng!
Phạm Kỷ có chút hưng phấn nói, sau đó nhìn về phía cuối con đường, phảng phất giống như liếc thấy Phạm Thiên.

Lúc này, Phạm Thiên đã về tới tiểu viện của mình. Tuy rằng hiện tại hắn chỉ là trúc cơ sơ kỳ, nhưng mà ở nơi có tài nguyên Linh Dược phong phú thế này, muốn tu vi nhanh chóng tăng lên một hai cấp chắc hẳn cũng không khó. Mà muốn làm được điều đó thì Phạm Thiên phải luyện chế được đan dược mới được.
Đúng lúc này, Phạm Thiên đột nhiên cảm thấy trong cơ thể một ít khí tức lưu lại trong linh hồn tựa hồ trở nên có chút xao động bất an.
- Đại hội tông tộc đúng không ?
Đây chính là ngày mà ngươi sợ nhất, nhưng hôm nay nếu ta đã chiếm cứ thân thể của ngươi, tất cả sỉ nhục ta sẽ giúp ngươi xóa đi, tất cả vinh quang ta sẽ giúp ngươi tranh thủ.
Huynh đệ, ngươi nghỉ ngơi đi!

..................

Vừa trở lại không lâu, liền trông thấy Phạm Hàn Sơn lúc này đã đợi ở trước cửa, thoạt nhìn trên mặt còn tràn đầy thần sắc lo lắng.
Trông thấy vậy, Phạm Thiên không khỏi cảm thấy ấm áp. Kiếp trước, hắn luôn luôn sinh hoạt một mình, có người nào từng quan tâm mình như vậy chứ?

- Thiên nhi, con vừa mới khỏi hẳn, sao lại đi lại khắp nơi thế. . .
Phạm hàn Sơn trông thấy Phạm Thiên trở về, vừa mới muốn trách cứ vài câu, nhưng vừa nhìn thấy dáng cười trên mặt Phạm Thiên liền không khỏi có chút giật mình
- Phụ thân, con vừa hay đang muốn tìm người đây.
Phạm Thiên tiến lên, vừa cười vừa nói.
- Sao lại cảm thấy Thiên nhi thoạt nhìn có chút bất đồng?
Trong nội tâm Phạm Hàn Sơn hiện lên một tia cảm giác quái dị, giờ khắc này thoạt nhìn tựa hồ như thoát thai hoán cốt vậy. 

Nghe thấy lời này, trong nội tâm Phạm Thiên không khỏi xiết chặt, nhưng hắn dù sao cũng trải qua lịch lãm rèn luyện kiếp trước, rất nhanh tỉnh táo lại, trên mặt cũng không lộ ra sơ hở gì, chỉ gãi gãi cái ót giả bộ hồ đồ vừa cười vừa nói:
- Con đâu có cái gì bất đồng.
Là tự tin.
Lúc này Phạm Hàn Sơn mới đột nhiên cảm giác được, Phạm Thiên trước mắt nhiều hơn trước kia nụ cười tự tin. Phạm Thiên trước kia luôn sợ hãi rụt rè, có chút nhu nhược và tự ti, chưa từng có loại nụ cười này.

- Tốt! Không hổ là nhi tử Phạm Hàn Sơn ta!
- Ha ha, người trải qua đại kiếp nạn, chắc chắn sẽ có thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro