Chương 5 : Đại Chưởng Lão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Hừ
Phạm Thiên sắc mặt trầm xuống, thân thể có chút nghiêng về đằng sau, hoàn toàn tránh khỏi một cước này. Tuy rằng thân thể này có chút suy nhược, nhưng kinh nghiệm và nhãn lực của hắn thì vẫn còn đó.


Trong lúc đánh nhau, ngoại trừ lực lượng, kinh nghiệm cũng là mấu chốt để quyết thắng bại, dù sao ở cảnh giới Luyện Thể, tố chất thân thể cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Trong lòng Phạm Kỷ âm thầm kỳ quái, một tên Phế Vật không có một chút linh khí dao động sao có khả năng đạt tới tốc độ nhanh tới như vậy? Nhưng lúc này hắn đã cưỡi lên lưng hổ, đâu thể xuống được, vẻ dữ tợn trên mặt ngược lại nặng thêm.
- Thập Tam Cước.
Mặc dù chỉ là cước pháp gia tộc bình thường, vẻn vẹn chỉ là Phàm giai công pháp công kích, nhưng cũng có thể cảm giác được rõ ràng lăng lệ ác liệt hơn rất nhiều, lấy thân thể hắn hiện giờ bị một cước này đánh trúng nói không chừng sẽ bị tổn thương không nhẹ.
Ánh mắt Phạm Thiên không khỏi nhíu lại, nếu Phạm Kỷ đã sử đến công pháp công kích, vậy thì hắn cũng không cần khách khí nữa.

Phạm Thiên hét lớn một tiếng, đột nhiên di chuyển cước bộ, trong nháy mắt liền không lùi mà tiến tiếp cận Phạm Kỷ.
Chỉ thấy thân hắn khẽ cong, hoàn toàn né khỏi một chiêu mãnh liệt kia, tuy rằng tốc độ của hắn cũng không tính quá nhanh, nhưng phán đoán lại cực kỳ chuẩn xác, đoán chừng đã nhìn ra được phương hướng tấn công của Phạm Kỷ.

Phạm Thiên đánh ra một quyền hướng Phạm Kỷ đánh tới.
Phạm Kỷ kinh hãi, hắn không nghĩ tới Phạm Thiên lại ra chiêu nhanh như vậy, vội vàng muốn tránh né.
Đáng tiếc, Phạm Thiên sử dụng Mị Ảnh thân pháp tốc độ cực nhanh, như thế nào Phạm Kỷ tùy ý có thể tránh được.

Phạm Thiên một quyền nặng nề đánh vào sống mũi của Phạm Kỷ.
- Răng rắc.
- A!
Phạm Thiên thấy Phạm Kỷ ngồi chồm hổm xuống, một cước lại đá vào hai tay đang che nơi sống mũi, Phạm Kỷ lần nữa kêu thảm thiết, ngã trên mặt đất.

- Ngươi... Ngươi lại dám đánh người, chẳng lẽ ngươi không sợ phụ thân của ta sao?

Đứng ngay tại chỗ, thấy Phạm Kỷ còn thống khổ tru lên trên mặt đất, Phạm Thiên liền không để ý tới hắn nữa, chỉ là sửa sang lại quần áo, thần sắc thong dong tiếp tục quay về.


Hôm nay đối với hắn mà nói, luyện đan mới là trọng yếu nhất. Chỉ cần có thể luyện đan, hắn tin tưởng về sau không còn người nào dám ở trước mặt nói hắn một tiếng phế vật nữa.
- Đánh nhi tử của ta thành ra như vậy rồi còn muốn bỏ đi sao?
Nhưng vào lúc này, một thanh âm hơi lành lạnh từ sau truyền đến.

Phạm Thiên chậm rãi quay đầu, trông thấy một lão giả râu tóc bạc phơ xuất hiện ở góc cửa, khuôn mặt đạm mạc, ánh mắt lạnh lùng, cứ như vậy lặng yên đứng đó.
- Đại trưởng lão ?
Phạm Thiên nhướng mày, nhìn lão giả áo đen trên người có khí thế uy nghiêm nhàn nhạt kia, trong đầu hiện lên trí nhớ tương quan.
- Phụ thân, phế vật này đánh lén ta!
Lúc này, Phạm Kỷ đang thống khổ tru lên trên mặt đất vội vàng lết đến bên người Phạm Tiếu, đổi trắng thay đen nói.
- Đồ vô dụng!
Phạm Tiếu có chút tức giận, một cước đá Phạm Kỷ văng ra, khi thấy vết thương trên mặt hắn, ánh mắt liền lạnh lùng nhìn về phía Phạm Thiên, lành lạnh nói:
- Nhi tử này của ta tuy rằng không quá tiến bộ, nhưng cũng không tới phiên ngươi dạy.
- Do hắn gieo gió gặt bão thôi.
Phạm Thiên trầm giọng nói, biết rõ giải thích cũng vô dụng, cũng khinh thường giải thích, không chút sợ hãi đón nhận lấy ánh mắt lăng lệ ác liệt của Phạm Tiếu.
- Hừ
Chỉ nghe thấy Phạm Tiếu cười lạnh một tiếng, long hành hổ bộ, chậm rãi đi về phía Phạm Thiên.
Chỉ một thoáng, Phạm Thiên cảm giác được khí thế như núi hướng về phía hắn đè xuống, khiến hắn lập tức liền biết rõ chênh lệch giữa hai người. Hắn biết rõ chỉ bằng vào cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ của hắn hiện giờ, vô luận như thế nào cũng không phải là đối thủ của Phạm Tiếu đã nửa chân đạp vào cảnh giới Tích Cốc kỳ.

Giờ khắc này, Phạm Thiên cảm giác mình quá yếu, giống như một con kiến hôi. Loại cảm giác này khiến người quá áp lực, quá thống khổ.
Nhưng Phạm Thiên hắn không cam lòng, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, kiên trì quyết tâm giữ tôn nghiêm của mình.
- Phạm Thiên, lão phu tuy rằng không biết ngươi vì sao có thể đánh ngã nhi tử của ta xuống đất như vậy. Nhưng trong mắt của ta, ngươi vẫn là một phế vật, một đống rác rưởi. Nếu ngươi không phải là con trai của Phạm Hàn Sơn, ở bên ngoài ngươi còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ngươi đã sớm chết mười lần trăm lần rồi.
- Ngươi vẫn là một tên phế vật, một đống rác rưởi của Phạm Gia.

Từng là một lão quái vật tu luyện vạn năm được người tôn kính, hôm nay lại bị người chỉ mặt sỉ nhục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro