Chương 4 : Xung Đột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong trí nhớ, Huyền Hoàng đại lục, tài nguyên Linh Dược thập phần phong phú !
Một ít Linh Dược hi hữu thậm chí tuyệt chủng trên Địa Cầu, ở chỗ này thậm chí tùy ý có thể thấy được. Nếu như chuyện này là thật, vậy thì cũng quá khiến người ta hưng phấn rồi.
Phạm Thiên cảm giác thấy máu của mình như sôi trào lên.
Ra khỏi phòng, cửa ra vào có hai thị vệ luyện thể trung kỳ đứng canh, trông thấy Phạm Thiên đi ra, đều khom người nói:
- Thiếu gia !
Phạm Thiên nhàn nhạt gật gật đầu nói:
- Ta muốn ra hậu viện một chút, các ngươi đừng đi cùng.
Nhận thấy thái độ dứt khoát của Phạm Thiên, hai vị thị vệ kia cũng lộ ra vài phần kinh ngạc. Trong nội tâm mơ hồ cảm thấy vị Thiếu gia trước mắt này có chút khác với mọi khi.
- Vâng, thiếu gia.
Nhưng bọn hắn dù sao chỉ là hạ nhân, còn không đến phiên bọn hắn lỗ mãng.


Phạm Thiên rốt cục dựa vào trí nhớ đi đến trước một tiểu viện lịch sự tao nhã. Chưa đi vào cửa, đã nghe được mùi thơm dược liệu nồng đậm bay vào mũi khiến hắn cảm thấy sảng khoái tinh thần, tâm tình cũng theo đó kích động vài phần.
Hắn ngẩng đầu, trông thấy trên đại môn có một biển hiệu, trên đó ghi mấy chữ "Bách Thảo viên", hắn biết rõ đây chính là nơi hắn cần tìm rồi.
Mà bước vào sân của hậu viện, liền trông thấy một mảng lớn Linh Dược mà kiếp trước đau khổ tìm kiếm xuất hiện ngay trước mắt, loại cảm giác hạnh phúc này khiến hắn quả thực muốn kêu to lên vài tiếng.
- Hỏa Hoa Tử, Ngũ Hồn thảo, Thất Sắc Liên . . . .
Phạm Thiên trong miệng thì thào đọc lấy các loại dược liệu trước mắt, những dược liệu này có rất nhiều thứ trên Địa Cầu cực kỳ hiếm thấy, có cái thậm chí đã tuyệt chủng chỉ có thể nhìn thấy trong sách cổ.
Đây chỉ là một dược viên bình thường của Phạm gia thôi.
Dĩ nhiên đã có được nhiều dược liệu trân quý như vậy!
Vậy còn những Dược Viên chuyên môn gieo trồng dược liệu quý hiếm thì sao đây?
Mặc dù có chút không thể tin được, nhưng Phạm Thiên đã khẳng định thế giới này thật sự có tài nguyên Linh Dược cực kỳ phong phú. Hắn nhanh chóng thu thập vài cây dược thảo cần thiết để luyện chế Trúc Cơ Đan, động tác nhanh nhẹn như ăn cướp, chưa đầy một khắc trên tay hắn đã gom đủ 10 phần dược liệu. Trúc Cơ đan có tác dụng cường hóa cải tạo cường độ thân thể của tu sĩ, làm cho kinh mạch và đan điền được rèn luyện và không ngừng mở rộng.


Ngay khi Phạm Thiên vừa định rời đi, lại vừa vặn thấy ở cửa đang đứng một người, người nọ trông thấy Phạm Thiên vốn là sững sờ, sau đó trên mặt liền hiện lên một tia trêu tức, lớn tiếng quát :
- Ngươi là người phương nào, lại dám xông vào Bách Thảo Viên của Phạm Gia ?
Phạm Thiên nghe thấy thanh âm này, không khỏi nhướng mày, người này hắn nhận ra, chính là con của Đại trưởng lão, tên là Phạm Kỷ, tuổi tác cũng tương đương với Phạm Thiên. Bởi vì trước đó vài ngày hắn gây chuyện bên ngoài nên bị phạt đến trông giữ Bách Thảo Viên. Vừa rồi vì mới trốn đi ra ngoài uống rượu nên khi Phạm Thiên đi vào cũng không trông thấy hắn.

- Ở thế giới chú trọng thực lực này, thực lực thấp vốn sẽ khiến người khác khinh thường, đã thế tính cách còn nhu nhược nữa, sao có thể khiến người khác không ăn hiếp đây?
Đã biết nguyên nhân, Phạm Thiên cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng vì vội vã đi tìm Phạm Hàn Sơn hỏi chuyện dược đỉnh, cho nên cũng không muốn dây dưa nhiều, chỉ nhàn nhạt nói:
- Tránh ra.
- Hắc hắc, nguyên lai là thiếu gia phế vật của Phạm Gia, ngay cả một chút linh khí dao động cũng không có.

Phạm Kỷ chẳng những không bỏ đi, ngược lại khoanh hai tay, chặn đường đi của Phạm Thiên. Mà lúc này trên khuôn mặt có chút âm lãnh kia lại nhiều thêm vài phần mỉa mai, ngoài miệng âm dương quái khí nói.
- Ta mặc dù chỉ là người bình thường, nhưng muốn đánh tên Luyện Thể trung kỳ như ngươi vẫn dư sức, cút ngay!
Phạm Thiên cũng có chút tức giận, hơn nữa trong lòng của hắn vội vã đi tìm phụ thân nên ngữ khí không khỏi nặng hơn một chút.
- Phế vật, ngươi muốn chết?
Phạm Kỷ thật không nghĩ đến Phạm Thiên bình thường một mực nhát gan sợ phiền phức, khúm núm vậy mà lại không sợ hắn nữa, vì vậy nụ cười trên mặt dần thu lại, sắc mặt âm trầm.
- Ta nói lại lần nữa, cút ngay.
Phạm Thiên ngẩng đầu lên ra, lộ ra có chút không kiên nhẫn, Phạm Kỷ này rõ ràng là đang cố ý ngăn trở, khách khí với hắn cũng chẳng được gì.
- Muốn chết!
Phạm Kỷ vốn bị phạt giữ Bách Thảo viên nên tâm tình không tốt, giờ còn bị phế vật bình thường hắn xem thường nhất chống đối, tự nhiên giận dữ, lập tức liền đá một cước về phía mặt Phạm Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro