Kiếm võng đồng nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Kiếm Phù Sinh Mộng

Tác giả: Tạ Họa  Bình. 

POSTED ON THÁNG BẢY 26, 2012 BY TĨNH NGUYỆT

http://hiroshimi.wordpress.com/2012/07/26/doan-van-dong-nhan-kiem-vong-nhat-kiem-phu-sinh-mong/

Gió thu chợt nổi, nhạn Bắc bay về phương Nam, đã trông khanh mấy độ, khanh có hiểu chăng? 

(Trích “Quân Tri Hiểu – Kết Kết”)

.

.

           Phong cảnh hai bên bờ Tây Hồ rất đẹp,  chỉ là trông mãi chẳng thấy bóng cố nhân.

Giương mắt nhìn lại, vẫn  sóng nước xanh biếc dập dìu quen thuộc kia, cả một khoảng không mênh mông màu nước, chỉ khác nay bầu trời âm u, mưa tuyết như bụi lất phất bay. Chẳng trách văn nhân mặc khách đều nói ‘ Còn chưa đến Hàng Châu, hơn nửa đã dừng chân bên hồ ’.

Còn nhớ rất rõ nhiều năm về trước, đã có một người như thế,  ngắm hoài không chán cảnh sắc nơi này. .

“Phong cảnh ở Tàng Kiếm sơn trang quả thực động lòng người, không thể xem hết trong một sớm một chiều.”

Diệp Anh hơi vuốt cằm, ” Nếu như Tướng quân thích, có thể ở lại sơn trang thêm mấy ngày. Vừa hay kiếm pháp ta vẫn còn nhiều điểm chưa rõ, muốn cùng tướng quân lãnh giáo  vài phần.”

Lý Thừa Ân nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng, chắp tay cười nói: “Như thế thì rất tốt, vậy Lý mỗ cung kính không bằng tuân mệnh , nhân tiện quấy rầy trang chủ thêm mấy ngày nữa.”

Diệp Anh mỉm cười, không nói lời nào,  chỉ đứng đấy giương mắt nhìn về phía xa xa.  Lúc đó gió mát từ đâu lướt qua mặt hồ, thổi tới làm tay áo y phiêu phiêu trong gió, nhìn tựa trích tiên.

Từ đó về sau, mọi người đều biết Đại tướng quân Thiên Sách Phủ Lý Thừa Ân vì say mê thắng cảnh Tây Hồ cùng với Tàng Kiếm võ học, mà mỗi tháng đều tới Tàng Kiếm sơn trang ở lại mấy ngày. Đó giờ Lý tướng quân vốn phong lưu thành tính nay lại đột nhiên thay đổi, khiến cho mọi người tấm tắc tán dương không thôi ,  càng không giấu được đôi phần tò mò với võ học tinh diệu của Tàng Kiếm .

“Tối nay mây đen dầy đặc, gió thổi không ngừng , chỉ sợ trở trời, sao trang chủ không ở trong phòng nghỉ ngơi , mà lại ra đây đón gió?”

“Thanh phong lẫm liệt*, càng giống với tình thế bây giờ. Trận chiến ở Danh Kiếm đại hội ngày ấy tại Kinh thành, khiến cho ta bây giờ mới hiểu được, giữa  thời cuộc hỗn loạn này, anh tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Võ học tinh diệu trong thiên hạ nhiều không kể xiết, còn sở học của ta thì thật sự quá mức nông cạn .”

*gió thổi lạnh thấu xương

Lý Thừa Ân nghe nói vậy chỉ cười, đi tới bên cạnh y, bàn tay nắm lấy lan can bằng ngọc, thanh âm nhẹ nhàng trầm ổn, “Bây giờ trang chủ đã là đương kim vô thượng * , sao lại  tự coi nhẹ mình như thế? Tại hạ bất tài, chỉ cảm thấy kiếm ở trong tay, tùy tâm mà động là được, tội gì phải cưỡng cầu?”

*không người nào bằng

Diệp Anh nghe vậy có chút đăm chiêu, lặng im không nói, chỉ xuất thần nhìn về hướng xa xăm, ánh mắt trong veo, lạnh lùng mà xa cách.

Mặt hồ tĩnh lặng bị khuấy động, ban đầu chỉ là vài giọt mưa nho nhỏ, rồi sau đó từ từ lớn dần lên, mưa như trút nước. Lý Thừa Ân mở chiếc ô làm từ giấy dầu trong tay mình ra, vừa bước tới vừa ôn nhu nói: “Trời mưa rồi, không bằng chúng ta đi về trước thì hơn . Diệp Anh xoay người lại , hơi mỉm cười, gật đầu đáp ứng, “Tướng quân có lòng.”

Lý Thừa Ân cũng mỉm cười đáp lại, “Chỉ là việc nhỏ thôi, đừng bận tâm.”

Dưới tán ô giấy dầu, bóng dáng hai người bên lan can kéo dài càng lúc càng xa, mặc cho gió lạnh trong đêm không ngừng thổi, trong lòng vẫn hiện lên chút ấm áp,  nhè nhẹ lan tỏa, miên man không dứt.

Ngày tiếp theo, Diệp Anh quyết ý bế quan tu kiếm, thề phải lĩnh ngộ được vô thượng tâm kiếm. Một lần tiến vào, tám năm trôi qua…

Tám năm  sau, vẫn ven bờ Tây Hồ ấy, bên cạnh lan can ngọc. Diệp Anh thành công xuất quan, tâm kiếm đại thành, nhưng hai mắt nay. . .  đã mù. . . . . .

“Chúc mừng trang chủ đại công cáo thành, từ biệt tám năm, chỉ sợ trang chủ đã không còn nhớ rõ diện mạo của tại hạ nữa.”

Diệp Anh nâng tay nhẹ vuốt vài sợi tóc rối bên trán, mỉm cười ấm áp, “Diệp mỗ tuy mắt mù , nhưng tâm lại chưa mù . Tướng quân nên biết, có một số chuyện đã sớm khắc sâu trong lòng .”

Lý Thừa Ân chỉ cảm thấy lòng mình như được sợi tơ ôn nhu ấy lướt qua, mênh mông không ngớt, nói không nên lời chút vui mừng ấm nồng này, ý cười nhẹ nhàng hiện lên  đuôi mắt, sau đó khe khẽ lan xuống tim.

” Lời ấy của trang chủ, thật là. . .” .

“Lần này ra đi, không biết khi nào mới có thể quay lại.”

Diệp Anh nghe ngữ khí hắn chứa đầy cảm khái, chỉ khoan thai nhẹ nhàng nói: “Tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nhất định sẽ chiến thắng trở về.”

Lý Thừa Ân nhíu mày cười khổ, thở dài nói: ” Bấy lâu nay An Lộc Sơn  trong lòng vốn ôm ấp dị chí, giờ trong tay lại nắm binh quyền hùng hậu như thế, trận này chỉ sợ này gian nan vô cùng.”

“Tướng quân. . . . . .” .

Hơi thở người trước mặt tựa cơn gió nhẹ lướt trên mặt hồ, mang theo chút ẩm ướt mà đến, như thổi trúng lòng người, thêm vài phần thanh nhã. Diệp Anh bỗng lặng im không nói, qua một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Mà thôi. . . . . . Xin Tướng quân ngàn lần bảo trọng.” .

“Trang chủ có gì cứ nói thẳng, đừng ngại.”

“Chờ tướng quân chiến thắng trở về, lúc ấy nói cũng không muộn.”

Cơn gió len lén thổi qua làm làn tóc mai của Diệp Anh rối bời lên, cũng làm nước trong Tây Hồ xáo động, càng làm tâm Lý Thừa Ân hỗn loạn.

Ngón tay vươn ra gần như đã chạm tới đầu ngón tay người nọ, rồi ngập ngừng dừng lại không dám tiến thêm một bước .

Lý Thừa Ân không khỏi cười khổ, hóa ra chính mình cũng sẽ có lúc tay chân lóng ngóng như vậy.

Do dự   mãi, cuối cùng Lý Thừa Ân cắn răng dằn lòng xuống, hạ quyết tâm nói: “Được, đợi ta trở lại, ở tại nơi này, không gặp không về!”

Đợi ta quay về, ta còn rất nhiều lời muốn nói với ngươi. . .

Đợi đến khi ngươi quay về, ta sẽ đem lời nói còn giữ trong lòng ngày ấy, nói cho ngươi biết. .

Lần  từ biệt này, lấy đi mất tám năm, đời người có thể có được mấy lần tám năm?

Diệp Anh thường xuyên  đứng ở phía xa xa, bàn tay bên trong áo lặng lẽ nắm lại, kẻ không rõ còn tưởng y đang ngắm cảnh, còn người hiểu chuyện thì biết y đang chìm đắm trong những hồi ức . .

Chỉ là y đang đợi một người. .

Diệp Huy từng hết lời khuyên nhủ, “Đã lâu như thế, đại ca, huynh còn muốn đợi thêm bao nhiêu năm nữa? Kỳ thật, trong lòng huynh vốn biết, hắn sẽ không trở về rồi.”

Hắn sẽ không trở về sao? Diệp Anh nhè nhẹ lắc  đầu, chỉ thở dài một tiếng.

Hắn cả đời coi trọng lời hứa, đặt nặng chữ tín, đã nói không gặp không về, . thì nhất định hắn sẽ không thất tín, bội ước đâu.

Diệp Anh nghĩ, chắc có lẽ là do hắn đi lâu quá  , lâu đến nỗi quên mất đường về thôi.

Công nguyên năm 756, Lý Thừa Ân tự mình bảo hộ Huyền Tông trốn khỏi Thành Đô, dọc đường đi một mình ở lại yểm trợ, tử chiến. Trong cuộc chiến Loạn An Sử (1) lúc ấy , Thiên Sách Phủ đã vì nhà Đường mà hy sinh ba nghìn năm trăm hai mươi bảy  huynh đệ. Cả Thiên Sách Phủ. . . không một người nào may mắn thoát khỏi.

Ban đêm, mưa rào vẫn không ngừng rơi như thế, gió mạnh thét gào, Diệp Anh một mình đứng bên hiên, trên mặt có chút cảm giác man mát, y nâng tay lau đi, nhưng hạt mưa rơi càng lúc càng nhiều.

Đã  từng có một đêm  mưa sa gió giật như vậy, có khác chăng chỉ là  lúc ấy đôi mắt y còn chưa mù, hơn nữa cũng không phải một mình đơn độc đứng đây.

Đó là chuyện từ lúc nào rồi ? .

“Trang chủ, ta đi được mấy năm, người vẫn khỏe chứ?”

Trên mặt hồ loáng thoáng có thanh âm mơ mơ hồ hồ giống như cách một lớp màn truyền đến,  tuy rằng hơi trầm thấp một chút, nhưng mà lại nghe được rõ ràng từng chữ một. .

“Hôm nay là đêm thất tịch, ta đặc biệt trở về, ngươi không vui sao?” .

Diệp Anh nhìn người ấy mặc kim giáp hồng bào, cầm ô mỉm cười, hướng về phía mình, đạp nguyệt mà tới. .

Là mộng sao? .

Có lẽ không phải, có lẽ tám năm này chỉ là một giấc mộng hư ảo dài đăng đẳng của bản thân mà thôi. .

Diệp Anh giang tay áo, vuốt cằm cười khẽ, trong khoảng khắc huy kiếm, y mới cảm giác được vài phần chân thật.

Một kiếm chém đi mộng hư ảo.  Hẹn lúc hoa rơi lại gặp người. . .(2)

“Trang chủ?”

Bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Diệp Anh đã có chút phân không rõ, đây vẫn còn là mộng, hay là đã tỉnh mộng rồi .

Lý Thừa Ân nhìn bộ dáng hoảng hốt hiếm thấy của y, mở miệng cười hỏi: “Làm sao vậy? Bây giờ ta đã trở về, chẳng lẽ trang chủ không vui sao?” .

“Hôm nay. . . . . . là ngày mấy?” .

“Là đêm thất tịch a.” .

Diệp Anh khe khẽ thở ra, nâng tay lên nhẹ nhàng xoa xoa hai má hắn, xúc cảm ấm áp, chân thật như thế, khiến cho tâm y dần dần buông lỏng ra.

Thật may, vừa rồi chỉ là một cơn mộng. . . . . . .

“Tại sao bây giờ ngươi. . . . . . Mới trở về?”

Lý Thừa Ân chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch không ngừng, không hề nghĩ ngợi mà cầm chặt lấy bàn tay của người ấy , trầm giọng nói: “Ngươi nói có chuyện chờ ta quay về rồi mới nói, cho nên lúc đó cận kề cái chết, ta vẫn gượng người từ trong đống thi thể dùng sức bò ra. Sau đó, dưới chân núi, được một người đồng hương cứu sống, liền ở một chỗ dưỡng thương đến giờ.” Thanh âm hắn tràn đầy áy náy và ray rứt, “Thật sự không thể viết thư gửi về cho ngươi, cũng may hôm nay trở về kịp, không bị lỡ ngày.”

Diệp Anh nghe vậy hơi hơi vuốt cằm, len lén cười nhẹ, cả người hình như cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.

“Lời mà lúc trước ngươi còn chưa nói với ta, là gì hở?”

“Là . . . . .” .

Lý Thừa Ân thấy y mới vừa mở miệng lại không chịu nói , không khỏi cảm thấy hồi hộp, vừa định buông lời  thúc giục, thì nghe thấy thanh âm trong trẻo của Diệp Anh chậm rãi vang lên. . .

” Trời rộng đường xa hồn bao khổ, mộng hồn khó đến được quan san (3).” Diệp Anh chợt dừng lại một chút, khẽ thở dài, “Lần này trở về, đừng đi nữa.”

Lúc đó bóng hoa khẽ nghiêng, gió nhẹ khẽ vờn, dương liễu bên bờ xanh biêng biếc, hải đường nở rộ, mặt hồ trong tựa tấm gương, tiếng chim ca thánh thót đâu đây , giương mắt nhìn  lại, chỉ thấy lòng yên bình đến lạ.

Khi còn trẻ nhờ chữ duyên mà tương phùng với người này, không ngờ đã trải qua nhiều năm như vậy. .

Ta đi tám năm, không ngờ ngươi thật sự ở đây chờ tám năm. .

Ngươi như vậy, làm sao ta có thể buông tay được, làm sao ta có thể từ bỏ được?

Cuối cùng vẫn không dằn lòng được mà vươn tay ôm chặt lấy y, trong lòng vừa chan chát chua xót, vừa ngọt ngào hạnh phúc.

Hai người họ đã mất đi nhiều cái tám năm lắm rồi, chỉ mong mấy cái tám năm sau này, có thể nắm tay làm bạn, cùng nhau sống tới khi bạc đầu.

“Sẽ không đi nữa. . . . . .” .

Có ngươi ở đây, ta còn đi đâu nữa. . .

-Hoàn-

__________

Chú thích:

(1): * Loạn An Sử (An Sử chi loạn, chữ Hán: 安史之亂) là một cuộc phản loạn quy mô lớn xảy ra từ năm 755 đến năm 763, trong thời vua Huyền Tông, Túc Tông và Đức Tông nhà Đường. Cầm đầu cuộc phản loạn này là An Lộc Sơn (vốn là một Tiết độ sứ của triều đình) và thuộc hạ là Sử Tư Minh

(2): Nguyên văn:

“Nhất kiếm trảm đoạn phù sinh mộng, lạc hoa thì tiết hựu phùng quân.”

Nửa câu sau nằm trong bài “Giang Nam Phùng Lý Quy Niên” của Đỗ Phủ

Kỳ vương trạch lý tầm thường kiến

Thôi Cửu đường tiền kỷ độ văn

Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh

Lạc hoa thời tiết hựu phùng quân.

Dịch Thơ : Trần Trọng San

Trong phủ Kỳ vương thường gặp mặt

Trước nhà Thôi Cửu biết danh ai.

Đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp

Giữa lúc hoa rơi lại gặp người.

(3) : Nằm trong bài Trường Tương Tư của Lý Bạch

Nguyên văn : Thiên trường địa viễn hồn phi khổ

Mộng hồn bất đáo quan san san

(Kiếm Võng 3 – Hoa Dương) Thời Niên Thiếu Của Thái Hư

Thuần Dương cung và Vạn Hoa cốc

Thời niên thiếu của Thái Hư

Đồng nhân Kiếm Võng 3 (Võ Lâm Truyền Kỳ 3)

Tác giả: Phượng Hoàng Hạc Dao (鳳凰鹤遥)

Biên tập: Triêu Nhan

http://thuynguyetvien.wordpress.com/2013/01/22/kiem-vong-3-hoa-duong-thoi-nien-thieu-cua-thai-hu/#more-8380

Thuở đó, Thái Hư còn là một gà mờ vừa nhập môn chưa đến nửa năm, kiếm pháp chỉ biết mỗi một chiêu là Tam Hoàn Sáo Nguyệt. Đương nhiên vấn đề này cũng không thoát được một phần can hệ với bản tính lười biếng của nó, nhưng mà, cũng không thể trách nó, ai bảo Thuần Dương cung quanh năm đều có tuyết rơi làm chi? Hơn nữa chỉ có những đệ tử tai to mặt lớn mới được mặc trang phục có chức năng giữ ấm. Ngay từ đầu Thái Hư đã xác định nó không phải là nhân vật lợi hại gì, mà một đệ tử lười như nó cũng không có khả năng lợi hại, dù sao thì nó vẫn ôm ý tưởng thay vì lạnh chết mệt chết còn không bằng tranh thủ ăn no chờ chết, thế nên cả ngày nó đóng cửa trùm chăn trong phòng không chịu ra ngoài.

Thuần Dương cung tốt đẹp của chúng ta làm sao có thể dung túng cho trường hợp như vậy phát sinh chứ? Cho nên, Thái Hư đã bị các sư huynh sư tỷ bắt lại ném vào phòng tối để tự kiểm điểm.

Đương nhiên, với tính tình của Thái Hư mà nói thì tự kiểm điểm là hoàn toàn không có khả năng. Thế nên sau khi bị nhốt bảy ngày, một vị sư tỷ mang nó đến trước mặt sư thúc Vu Duệ ở quảng trường Thái Cực. Lần đầu tiên gặp mặt, Thái Hư đã nghĩ Vu Duệ sư thúc quả thật là một đại mỹ nhân hiền lành dịu dàng. Nhưng mà, sau khi nhận được mệnh lệnh trừng phạt của sư thúc, ý nghĩ này đã bị nó vứt không còn một mảnh.

Vu Duệ sư thúc sai nó mang đặc sản tuyết thuỷ của Thuần Dương cung đến Vạn Hoa cốc đổi lấy lộ thuỷ, thuận tiện thay một người đưa thư đến cho cô nương Cốc Chi Lam. Thái Hư vốn muốn từ chối, nhưng mà trong tình trạng bị mấy mũi kiếm sắc nhọn chỉ vào sau lưng, nó đành đổ mồ hôi lạnh nhận lời.

Thôi thì coi như là lấy công chuộc tội vậy, Thái Hư an ủi chính mình. Đương nhiên, nó còn không hiểu vì sao lười biếng trốn luyện võ buổi sáng lại thành tội lớn? Trước đây chẳng phải là vẫn phạt đứng kiểu “kim kê độc lập” (đứng co một chân) trước Thái Cực môn sao?

Thuần Dương cung và Vạn Hoa cốc cách nhau không xa cũng không gần, đằng nào thì ở giữa cũng bị ngăn cách bởi một chủ thành Trường An. Thái Hư leo lên xe ngựa trong ánh mắt đưa tiễn của các sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội, tiến về phía Vạn Hoa cốc truyền thuyết.

Nhưng mà, không hiểu tại sao, lúc nghe nói nó phải đi Vạn Hoa cốc, đồng môn sư huynh Tử Hà cười tủm tỉm cho nó một bao dược vật không biết tên, còn căn dặn nó nếu như có uống phải nước hay ăn nhầm thức ăn của Vạn Hoa cốc mà cảm thấy khó chịu thì phải lập tức uống thuốc, ngàn vạn lần đừng có để ý đến tranh vẽ và thư pháp của đám nam nhân Vạn Hoa, và một điều rất rất rất quan trọng là, tuyệt đối đừng đến Hoa Hải!

Thái Hư cái hiểu cái không gật đầu, sau đó một đường ngồi xe ngựa rung rung lắc lắc tới Vạn Hoa.

***

Thái Hư chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào xinh đẹp như vậy, biển hoa trải dài liên miên bất tận, những bông hoa màu tím nhạt cùng với những chiếc lá xanh biếc tô điểm khắp mọi ngóc ngách Vạn Hoa cốc. Người ta thường nói, Thuần Dương là từ tuyết và mực mà thành, mà Vạn Hoa là từ hoa và mực tạo nên. Thái Hư bám vào đống cỏ khô trên xe ngựa, ngây ngốc nhìn cảnh đẹp chậm rãi đi qua trước mắt.

Đánh xe là một người đàn ông trung niên, nói giọng địa phương đặc sệt, thấy Thái Hư như vậy không khỏi cười ha hả, vô cùng đắc ý nói: “Tiểu huynh đệ, mở mang tầm mắt ra chưa?”

Thái Hư gật gật đầu, tiếp tục bám đống cỏ. Trên đường có không ít giang hồ nhân sĩ tốp năm tốp ba, thấy ánh mắt của nó hướng về phía họ đều hung hăng trừng trở lại. Ngẫu nhiên cũng có vài người ánh mắt nhu hoà hơn một chút, còn mỉm cười đáp lại. Thái Hư cũng gật đầu chào hỏi, vẫn nhịn không được nhìn quanh quất bốn phía.

“Bọn họ đều là đến Vạn Hoa cốc để cầu y. Có thấy người mặc trang phục đen bên kia không? Nam tử mặt đẹp còn có một đầu tóc dài đó, đó là đệ tử của Vạn Hoa cốc.” Người đánh xe chỉ cho nó.

Thái Hư nhìn theo, liền bị nụ cười của nam tử tuấn tú kia hấp dẫn. Cho tới tận khi xe ngựa dừng lại, Thái Hư mới hồi phục tinh thần. Lúc này ấn tượng khắc sâu trong lòng nó là: thì ra con trai Vạn Hoa cốc đều giống hệt cô nương.

Đương nhiên, Thái Hư tuy rằng thường bị sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội sư phụ sư thúc sư bá vân vân vân nói “trời sinh ngu dốt” “củi mục không thể dùng” các loại, nhưng nó cũng không ngốc đến mức không biết rằng đứng trên địa bàn của người ta thì có một số lời không thể nói ra. Mà bởi vì Thuần Dương cung đã sớm truyền thư bồ câu cho Vạn Hoa cốc, cho nên dọc đường đi Thái Hư cũng không gặp phải phiền phức trở ngại gì.

Sau khi trao đổi Lộ thuỷ xong, còn một việc nữa là Cốc Chi Lam muốn tự tay viết một phong thư trả lời, nhưng nhất thời lại không biết viết thế nào. Vì vậy, Thái Hư liền ở lại, chờ sáng mai mới quay về Thuần Dương cung. Đương nhiên, người cần chuyển thư giúp không phải chỉ có một mình Cốc Chi Lam cô nương, chưa tới hoàng hôn, bọc hành lý của Thái Hư lại căng phồng không thua gì lúc đầu. Có mấy vị sư tỷ Vạn Hoa còn lén lút tặng cho nó mấy cái bẫy đồ chơi.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân mà ở lại Vạn Hoa cốc, hơn nữa cũng không có việc gì làm, Thái Hư nhân buổi tối tranh thủ đi ngắm mỹ cảnh của Vạn Hoa. Đông Phương cốc chủ không giống với chưởng môn nhà mình, người ta rất là thích phong nhã, Vạn Hoa cốc cho dù là về đêm cũng tràn ngập mỹ nhân ca múa, khiến tâm tình mỗi người đều cảm thấy thư sướng vui vẻ.

Thuần Dương cung giờ này đã sớm đóng cửa tắt đèn đi ngủ rồi.

Thái Hư quanh năm ở tại Thuần Dương cung, lúc còn chưa sử dụng được nội lực hộ thể, đều là nhờ vào nửa vò rượu mạnh chống rét qua ngày. Nhưng không ngờ rượu của Vạn Hoa lại mạnh đến mức đáng sợ. Rượu quá ba lượt, Thái Hư liền cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay cả bước đi cũng không biết là nên đưa chân trái ra hay đưa chân phải ra trước nữa. Nó mơ mơ màng màng hỏi một vị đệ tử Vạn Hoa bên cạnh: “Đây là rượu gì vậy?”

Đệ tử Vạn Hoa nọ cười thật thần bí, dung nhan tuấn tú như toả sáng dưới ánh lửa bập bùng. Hắn nói: “Đặc sản XX, Nhị Oa Đầu nguyên chất.”  (Nước rượu thứ hai có hàm lượng cồn 60 – 70%)

Lúc Thái Hư tỉnh lại, bên cạnh còn có một người.

Ánh mắt vừa tỉnh táo khôi phục bình thường, Thái Hư liền nhảy xuống giường, nhưng mà bởi vì kỹ thuật không tốt, bị khăn trải giường quấn chân nên thật oanh liệt ngã chổng vó, mà lại còn là tư thế mặt cắm xuống đất nữa chứ!

Bởi vì tiếng động quá lớn, người còn lại trên giường cũng tỉnh dậy, lười biếng chống đầu nằm trên giường nhìn Thái Hư nằm ngay đơ dưới đất, ưu nhã ngáp một cái, chậm rãi hỏi: “Thuần Dương đệ tử thích ngủ dưới đất từ khi nào vậy? Lại còn mặt úp xuống…”

Lão tử là bị giật mình có hiểu hay không!

Thái Hư ở trong lòng phỉ nhổ, lỗ mũi đau đớn còn có chất lỏng nóng ấm chảy ra, liền sau đó là hương vị rỉ sắt tràn ngập khoang miệng.

Đúng là xui xẻo mà!

Thái Hư nghĩ như vậy. Trong tâm linh non nớt của nó, Vạn Hoa không chỉ là một môn phái rất hoa hoè giống con gái, lại còn thêm một thói xấu nữa là thích hù doạ người ta

Nhưng mà, việc này không hiểu  sao lại bị lan truyền ra ngoài.

Thái Hư vừa về đến môn phái, liền cảm thấy các sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội đều dùng ánh mắt vô cùng mờ ám nhìn nó, như thể nó đã gặp phải một tai nạn vô cùng bất hạnh.

Đương nhiên, Thái Hư cũng cảm thấy té ngã đến nỗi chảy máu mũi là một tai nạn thật bi ai, nhưng cũng không kỳ lạ bằng việc nửa đêm canh ba Tử Hà sư huynh lại xuất hiện trong phòng nó.

Nhìn thấy Tử Hà sư huynh dùng ánh mắt “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” “vì sao đệ lại vô dụng như vậy” giận dữ trừng chính mình, Thái Hư không hiểu vì sao mình không dám động đậy. Sau đó, Thái Hư liền ngoan ngoãn ngồi bên chân giường tiếp nhận các loại tra hỏi của Tử Hà sư huynh, kiểu như:

“Làm rồi?”

“A? Dạ?”

“Sao mà đệ lại ngốc như vậy?”

“Đệ cũng không phải cố ý.” Ai mà biết được cái khăn trải giường nó làm sao cuốn vào chân mình!

“Hừ, đệ mà thật cố ý thì đừng nghĩ tới chuyện bước vào Thuần Dương cung nữa!”

“…” Chỉ bị ngã một cái mà thôi, sao vẻ mặt sư huynh lại đáng sợ như vậy?

“Thành thật khai ra, đệ làm sao mà bị… bị… bị ăn rồi?”

“… Ăn?” Thái Hư cẩn thận kiểm tra lại toàn thân mình một lần, đâu có thiếu mất chỗ nào đâu?

“… Tức là, đệ làm sao mà bị Vạn Hoa cốc… làm sao mà đệ lại ngủ với đệ tử Vạn Hoa cốc…?” Tử Hà sư huynh thật khó xử, toàn bộ đệ tử Thuần Dương cung đều tuân thủ truyền thống giáo dục không dính cát bụi trần gian…

Thái Hư cố gắng nhớ lại, nhưng mà hoàn toàn không nhớ nổi chi tiết, cho nên, nó rất thành thật báo cáo thực tình.

“Đệ uống Nhị Oa Đầu, sau đó tỉnh lại thấy có đệ tử Vạn Hoa cốc ngủ bên cạnh, làm đệ sợ muốn chết. Đệ cũng không biết người của Vạn Hoa cốc có thói quen ngủ không mặc áo nên mới giật mình.” Nói xong, nó dùng một vẻ mặt mê mang nhìn gương mặt Tử Hà sư huynh đã biến từ trắng bệch thành đỏ bừng.

Tử Hà sư huynh im lặng hồi lâu mới hỏi: “Có đau không?”

“Đau.” Thái Hư sờ mũi, cảm thấy rất tủi thân: “Chảy rất nhiều máu…”

“Ta… Ta… Chết tiệt! Cái đàn cầm thú Vạn Hoa cốc này!” Tử Hà sư huynh xưa nay vốn luôn thanh lãnh cư nhiên nổi điên. Thái Hư kinh hãi nhìn sư huynh nhà mình lao thẳng ra khỏi phòng,  rút kiếm nhảy lên giữa không trung, dùng một tư thế hết sức xinh đẹp bay xuống núi…

Sư huynh, xe ngựa giờ này ngủ rồi…

Thái Hư còn chưa kịp nói cho sư huynh biết sự thật bi kịch, Tử Hà sư huynh đã biến mất giữa đêm tối.

Tử Hà sư huynh quay về, việc đầu tiên là trực tiếp lôi Thái Hư còn đang vừa ngủ gật vừa luyện võ buổi sáng ném vào phòng tối. Thái Hư mơ mơ màng màng không hiểu mình lại làm sai cái gì, chỉ có thể dùng vẻ mặt vô tội nhìn sư huynh.

“Nhãi con, cư nhiên dám lừa ta? Không phải là không có chuyện gì xảy ra sao?” Tử Hà sư huynh nói.

Thái Hư ngu ngơ đáp: “A?”

“A cái đầu ngươi! Không phải là ngã một cái chảy máu mũi sao?” Tử Hà tiếp tục nổi giận.

Thái Hư rất thật thà trả lời: “Đúng vậy.” Hai con mắt còn viết: ngoài ra còn có chuyện gì khác nữa đâu?

Dưới tia sáng mặt trời le lói hắt qua khe cửa, Thái Hư nhìn thấy trên cần cổ trắng như tuyết của sư huynh có một vệt đỏ hồng nho nhỏ… Sau đó, “rầm” một tiếng, cánh cửa phòng tối bị đóng sầm lại.

Xem ra Vạn Hoa cốc có không ít cao thủ, cư nhiên có thể khiến cho sư huynh vô cùng lợi hại nhà mình bị thương ngay vị trí yếu hại! Thật đúng là một môn phái sâu không lường được…

Thái Hư nghĩ như vậy, sau đó ôm lấy bộ chăn mền đã được nó giấu kỹ trong góc tường, dần dần ngủ thiếp đi.

Trong mơ, có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Đạo trưởng, chúng ta ăn lẩu thịt cừu đi.”

Ác mộng aaaa!!!!

(Kiếm Võng 3 – Vạn Hoa x Thuần Dương) Lưỡng Đồng Tâm

Lưỡng đồng tâm (两同心)

Đồng nhân Kiếm Võng 3 (Võ Lâm Truyền Kỳ 3)

CP: Vạn Hoa x Thuần Dương

Tác giả: Mộ Anh (暮樱)

Editor: Triêu Nhan

http://thuynguyetvien.wordpress.com/2012/12/13/kiem-vong-3-van-hoa-x-thuan-duong-luong-dong-tam/#more-8184

1,

Thực ra Thuần Dương cũng có một thời niên thiếu ngẫm lại mà kinh, ví dụ như lần đầu tiên y theo sư phụ đến Vạn Hoa cốc bị lạc đường, ví dụ như hồi đó y cho rằng chỉ có nữ tử mới thả tóc dài, thế nên y hái một đoá hoa tặng cho thiếu niên đứng bên đường: “Đây, tặng cho ngươi, cài lên thử xem đẹp không?” Ví dụ như mấy năm sau đó y đang ở quảng trường Thái Cực dạy các sư đệ sư muội luyện kiếm, ngẩng đầu chợt thấy một nam tử thả tóc dài quá vai, một thân trường bào đen tuyền, cực kỳ bắt mắt giữa sân tuyết, cười hì hì tặng cho y một đoá hoa: “Đạo trưởng, có cần tại hạ cài giúp không?”

Y loạng choạng không kịp thu kiếm, ngã oạch giữa trời đông tuyết phủ, trong đầu chỉ toàn là lời của sư phụ, sư phụ nói không sai, gây nợ, một ngày nào đó nhất định sẽ phải trả…

2,

Thuần Dương biết nấu ăn, bình thường hay lén lút làm bánh ngọt bánh bao linh tinh các loại, có điều y nhất định không thể để các sư đệ sư muội phát hiện, nếu không uy nghiêm của đại sư huynh y còn biết để đâu? Nhưng mà không hiểu sao các sư đệ sư muội vẫn cứ âm thầm rỉ tai nhau rằng: “Đại sư huynh nấu ăn là ngon nhất nha.” “Mỗi lần luyện kiếm xong đại sư huynh lại lén về phòng làm bánh bao.” “Quần của đại sư huynh còn có thêu một con thỏ màu xanh nhạt.” và nhiều nhiều những lời tương tự như thế. Mỗi lần nghe được y lại trực tiếp phất tay áo: “Càn quấy, thật là càn quấy!”

Đợi cho mọi người đều đi nghỉ ngơi hết, y lại vụng trộm ở trong phòng, đeo cái tạp dề màu hồng phấn có thêu những bông hoa nhỏ li ti, vừa nhíu mày vừa lật sách nấu ăn: “Vạn Hoa cốc thiếu gì món ngon bài thuốc sao không làm, lại cứ bắt bần đạo nấu ăn…” Tuy rằng nói như vậy, nhưng mỗi lần y đều sợ không đủ ăn, nấu hẳn một bao to mang đi.

3.

Vạn Hoa có thể may vá. Hai bàn tay bình thường cầm bút cầm châm cũng có lúc không viết đơn thuốc không trị bệnh, lại đi vá áo. Có điều, hắn rất hiếm khi vá áo cho mình, mà thường hay cầm một bộ đạo bào màu lam may vá. Đệ tử trong cốc thấy sư huynh vừa cười vừa vá bộ đạo bào, vá suốt cả tháng, trong lòng tò mò không biết bộ áo đó có gì đặc biệt mà sư huynh phải vá lâu như vậy? Nhưng mà không ai dám hỏi ra miệng.

Sau lại Thuần Dương nhận được một bộ đạo bào, nhận ra chính là bộ đạo bào của y mất tích đã lâu, chỉ thấy trên vai áo tự nhiên có thêm một hình thêu con cừu, chỗ bị rách thì dùng hình thêu con thỏ che đi, hoàn toàn không nhận ra là nó từng bị rách.

Y xoa xoa đầu mày, quyết định sau này tuyệt đối không nhận đồ từ Vạn Hoa cốc gửi tới nữa.

4.

Câu mà Vạn Hoa hay nói với Thuần Dương nhất là: “Ngươi có chết cũng không sao, ta sẽ cứu ngươi sống lại.”

Thuần Dương quay đầu đi: “Đừng có nói bậy, bần đạo sao có thể…”

Vạn Hoa vươn tay kéo ống tay áo của y, ngẩng đầu nhìn y: “Cho dù là Diêm Vương đến đòi mạng, ta cũng không để hắn mang ngươi đi.”

“Chỗ của ngươi ở đây… Chỉ có ở đây.” Hắn chỉ tim mình: “Nơi này có thể che chở cho ngươi.”

Lời vừa dứt Thuần Dương vội vàng giãy khỏi tay hắn: “Bần đạo… Bần đạo đi trước về Thuần Dương cung. Lần sau sẽ đến bái phỏng các hạ!”

Sau lưng y, Vạn Hoa cười nhìn y chật vật đi nhanh, mỗi bước cơ hồ nhảy xuống mấy bậc thang, không hề quay đầu lại. Ôi chao, hắn quên nói đi xuống phía dưới đó là vực sâu… Thôi kệ, đợi lần sau y đến Vạn Hoa, mang y đi thẳng Hoa Hải, chỗ đó hoa nhiều cỏ cao…

Dễ dàng giải quyết tâm sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro