bi thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mù sương xa xôi từ thinh không bất tận loang ra trên khoảnh rừng âm u, cỏ cây cam chịu vùi mình dưới lớp sương giá trắng xóa. Không gian phút chốc nhạt nhòa sắc mây ảo ảnh, những cành cây trụi lá khẳng khiu đan lồng vào nhau tìm hơi ấm sau màn sương câm lặng.


Mọi sắc màu bị rút cạn khỏi thế giới, vạn vật chỉ tuyền một sắc đen trắng tịch mịch. Cảm giác nhẹ nhõm chợt dâng lên ngang lồng ngực gã, thế gian cứ giản đơn thế này thật tốt biết bao.


Gã thơ thẩn bước đi giữa màn sương, để hơi lạnh phả vào mặt, ráo riết ôm lấy cả cơ thể, vỗ về những mặn đắng cuồn cuộn suốt kiếp luân hồi.


Trắng xóa mù sương vây khắp lối, đỏ máu màu hoa cheo leo nơi tường đá nhọc nhằn gió sương. Sắc đỏ nhức nhối xuyên thủng rèm sương giăng nhạt nhòa, nhói đau se sắt tâm can đến vụn vỡ.

 

Chạm vào cánh nhung êm, gã ngẩn ngơ để hương nước mắt xa xăm vây kín khứu giác. Mây trời sà xuống đất trũng sâu, vặn xoắn thành lốc xoáy đặc quánh sắc trắng hoang mây, nhưng chẳng thể khuất lấp sắc đỏ mị hoặc từ cánh hoa chênh vênh đầu gió núi.


Và trong một cái chớp mắt nhẹ bẫng, gã thấy mình lạc vào chốn tận cùng sương mây. Tầng tầng lớp lớp sương buông rũ lồng vào nhau, quyện chặt một màu xám khói điêu tàn. Là gã, rốt cuộc đã tái sinh nơi chốn nao ngoài rìa thế giới?


Cháy rụi một góc rừng mây là sắc đỏ thấm đẫm tàn dư mơ hồ. Gã lạc bước theo từng cánh hoa rụng rơi trên nền đất lạnh căm, màu máu thẫm lại rồi phai nhòa sau từng vết chân vương dấu.


Nơi sắc đỏ cuối cùng lụi tàn vào đất mẹ, buông thõng một rèm hoa dường như đã khô héo từ lâu, lửng lơ những đóa hoa úa màu sầu bi trên nền lá vốn xanh tươi nay đã ngả màu xưa cũ.


Vén tấm rèm hoa, gã bước vào thiên đường tọa lạc giữa muôn trùng khói biếc.


Vạt trời tím mơ màng buông mình trên thảo nguyên lộng gió, đất trời hòa vào nhau lẫn trong sắc tím rũ rượi cùng ánh vàng hư hao nơi ranh giới xa tít chân mây. Từng bước chân gã lạo xạo trên nền cỏ khô gãy vụn, tựa âm thanh sức sống không chút vấn vương rời bỏ thân xác mệt nhoài những tuyệt vọng âm trong gốc rễ.


Thiên đường vốn dĩ đã sụp đổ tan hoang.


Hoặc giả, nơi cằn khô này chẳng dám khát cầu một thiên đường vọng tưởng.


Gã đánh tầm mắt ra xa, thấy trơ trọi một mái lều tranh ngả nghiêng theo vệt gió hoang vu. Đôi chân gã vô thức bước lại gần, thu vào đáy mắt là bóng hình hao gầy lọt thỏm trong tà áo trắng nhẹ tênh, thanh thoát tựa mây trốn thiên thanh tìm về nơi đất cạn, điểm tô màu tang tóc giữa hoang hoải âm u.


Người khẽ cúi, cánh tay gầy guộc nâng đỡ chiếc bình hoen rỉ, cần mẫn rót từng giọt nước trong veo lên vườn hoa đã đồng màu với thảm cỏ thảo nguyên ngoài kia. Những lọn tóc đen xơ xác nhẹ ôm lấy đôi gò má xanh xao, rợp lên đôi mắt Người một vạt bóng trầm sâu.


Bi thương tỏa ra từ dáng hình Người thanh tao khiến gã ngộp thở. Dịu nhẹ như vầng hào quang, cớ gì lại khắc trong tâm can niềm đau thấu buốt, như thể những vệt rạn nứt trên mảnh hồn khuyết gã mặc sức vùi chôn nay lại muôn phần nhức nhối.


Chợt Người ngẩng lên, ánh mắt trống rỗng lia về phía gã.


Trời bỗng đổ gió, xào xạc khua đám lá mục cong vênh sương nắng. Vạt áo Người đổ nghiêng theo chiều gió cuốn, day dứt vẽ vệt trắng tinh khôi trên nền tím mênh mang.


Gã nín thở bất động. Người đẹp đến nao lòng, khiến con tim gã nguội lạnh nay se sắt từng khát khao vụng dại. Những muốn trọn ôm lấy Người, giữ Người an yên khỏi chao đảo gió thốc từng cơn, khỏi hư hao chốn đồng hoang chết úa, khỏi ảm đạm bốn bề sương giăng vây kín và giữ Người khỏi tất thảy những muội khói đen đặc nhân gian.


Và cùng lúc, nỗi sợ hãi vô hình len theo từng rãnh nứt đổ tràn vào đáy tim gã quặn thắt. Chỉ vài bước chân, chỉ một hàng rào xiêu vẹo đang chực chờ đổ rạp, nhưng khoảng cách giữa Người và gã lại xa xôi vô tận, tựa đất mùn chẳng thể với sao sa. Người quá đỗi đẹp đẽ, còn gã một đời nhơ nhuốt ám mùi hôi tanh, đôi tay gã chạm vào khác nào vẩn đục màu tinh khôi hằng lưu giữ nơi Người.


Đôi mắt Người trong veo như sương sớm nương mình trên đỉnh núi cao vợi, một mực hướng về phía gã như chờ đợi, như ngóng trông giữa chênh vênh trời mây. Khi bóng lưng Người khuất sau túp lều tranh, gã bàng hoàng nhận ra đáy mắt người là thăm thẳm vực sâu không đáy chẳng còn vương chút ánh sáng nhạt màu.


Người, đã không nhìn thấy gã và mãi mãi chẳng thể nhìn thấy gã.


.


Ngày tàn đêm trôi, gã nấp mình sau gốc cây sần sùi mục ruỗng, lặng ngắm Người cần mẫn chăm sóc từng khóm hoa rệu rã chẳng thể hồi sinh sức sống.


Đổ vào đấy chất chồng thương đau và khoa trương gọi tên chốn thiên đường, nào ai có biết nơi đây lặng lẽ tồn tại vùng đất chết lưu luyến tàn dư của một thời hoàng kim căng tràn sức sống. Thống khổ nhân gian đè nặng trời cao, vắt kiệt sức sống của sinh linh muôn loài, đã chết nhưng chẳng thể tái sinh, như dằn vặt, như giày vò những mảnh hồn day dứt chẳng chịu rời dương gian.


Và Người, loay hoay giữa bộn bề tan hoang chốn tận cùng thế giới, ngày ngày vẫn cam chịu uống vạn ngàn thương đau loài người vị kỷ đổ đầy giếng nước trong. Bình thản nuốt từng ngụm lợn cợn sầu thương cô đặc trong trong ti tỉ hạt cát ám muội khói đen tuyền, nét mặt người an yên tịnh mặt hồ ngày vắng ngọn gió đông.


Đã bao lâu Người hứng chịu bi ai mà đớn đau chai sạn trên nét ngài thanh tú? Lệ tuôn khóe mắt, đẫm gò má xanh xao, cuốn trôi buồn thương nhân sinh một mực chối bỏ. Uống bất hạnh, lọc thương đau, Người khóc thay những kiếp người khốn khổ, để nước mắt trong veo trượt khóe môi run run, giọt hóa sắc máu loang vạt áo trắng ngần, giọt rơi xuống đất đỏ màu hoa nhức nhối.


Từng khóm hoa lụi tàn ngay khi cánh nhung bung rộ khoe sắc thắm, để lại những vệt u uất đỏ thẫm trên nền đất khô cằn nứt nẻ, tựa máu đông rỉ ra từ chằng chịt những vết thương xưa cũ.


Cắn chặt cánh môi đào, cố ngăn tiếng nấc lặng câm, đến khi đôi vai chao nghiêng vì đớn đau tột cùng, Người gục xuống giữa đồng hoa ai oán ngát hương.


Người hà cớ gì phải nhọc nhằn chịu kiếp đọa đày nơi đây? Thống khổ nhường nào mà chẳng tiếng rên la, bất hạnh của ai kia mà giày vò thân xác Người đến rệu rã?


Người nhận lại được gì ngoài thân xác rã rời héo úa dần theo từng cánh hoa rơi? Buồn thương cào xé cổ họng Người cháy rát, rửa trôi chút tàn dư ánh sáng nhạt nhòa, trả lại Người đáy mắt thẳm đen như vực sâu không đáy. 


Dùng bản thân đánh đổi bình yên chốn trần ai xa lạ, Người nhận lại màn đêm u tối và lặng thinh muôn đời chẳng thể thốt thành lời.


Tâm can gã vụn vỡ nhìn Người đắm mình trong bi ai thống khổ chẳng thuộc về mình. Nhân gian rộng lớn, đau thương thì chất chồng, mỗi mình Người nào thể thanh lọc hết, cớ gì đám người kia vẫn ngày đêm oán trách chẳng ngớt lời. Phải chăng muốn vắt kiệt hồn Người để nhận lấy chút niềm vui đẫm nước mắt bi thương.


Đớn đau gã chịu đựng, so với Người nào có là chi. Chi bằng để gã thay Người gánh gồng những đau thương kia, trả lại Người kiếp đời bình dị không cô đơn cũng chẳng còn lệ hoen mi.


Nguyện đời đời kiếp kiếp tái sinh nơi đồng không chết úa, ngày ngày nuốt từng ngụm bất hạnh của trần ai, gã chỉ mong Người thoát kiếp đọa đày, sống đời tự do như mây trời tiêu dao, để gã được thấy ánh sáng lưu đáy mắt Người sáng trong, được ngắm nụ hoa chớm nở đậu khóe môi Người hồng nhuận...


Chỉ hận một nỗi gã chẳng thể thay Người gánh chịu tất thảy.


.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro