Untitled Part 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người trong lớp không hiểu nỗi tình cảnh trước mặt .Tần Hy vốn hiền lành lại đang trưng bộ mặt oán hận , còn thầy thì biểu cảm đầy phức tạp .

Trịnh Kiểm sau một cuộc giằng xé từ bên trong ,cuối cùng cũng buông một hơi thở dài ,cất tiếng , không gian tĩnh lặng như mặt nước chỉ còn giọng anh đều đều :

- Thực sự tôi đã có lỗi với một người ! Một người mà tôi vô cùng yêu thương và tôi biết người ấy cũng yêu tôi rất nhiều .Nhưng tôi không biết quý trọng tình yêu ấy mà đã lừa dối khiến người ấy tổn thương .Tôi đến thành phố này cũng để tìm tình yêu đã mất ,cầu xin sự tha thứ dù có lẽ đã muộn màng .Kiếp này tôi nợ người ấy một món nợ ân tình quá lớn không biết có thể trả hết được không ? Nếu có kiếp sau tôi vẫn tình nguyện mà được yêu được chăm sóc người đó – Trịnh Kiểm nói nhưng không hề nhìn vào Tần Hy ,ánh mắt anh đang hướng vào một nơi nào đó xa xăm , nơi những kí ức thức tỉnh sau giấc mộng dài .

Tần Hy nghe rõ tiếng anh bên tai, rót vào tim cậu . Cậu không thể tự nhủ "người ấy " chẳng phải là mình , từng lời anh nói đều hướng về cậu thật sự chân thành khiến trái tim bé nhỏ của cậu lại một lần nữa rung động, nơi đáy mắt ánh lên hai giọt nước ấm nóng . Nhưng khi thứ tình cảm kia sắp tuôn trào thì cái " đai " lí trí lại ngăn cậu lại . "Không thể tha thứ cho hắn ! Hắn ta đã lừa dối mình !Trịnh Kiểm ,anh không lừa được tôi nữa đâu ".Tần Hy giận dữ nhìn con người giả tạo trước mặt , định buông thêm một câu nữa nhưng tiếng chuông báo hết giờ vang không đúng lúc . Tần Hy nén cơn giận ,xách cặp chen giữa dòng người đang đổ ra cổng mà đi . Được một đoạn cậu thấy tay mình bị vật gì đó giữ lại , cơ thể bất giác ngã về sau . Không gian hỗn tạp hàng trăm thứ mùi nay chỉ còn ngửi thấy mùi cam thảo dịu nhẹ .Khuôn mặt của Trịnh Kiểm hiện lên trước mắt Tần Hy , ngũ quan tinh tú sáng bừng trong nắng . Cơ thể anh đang đỡ lấy cơ thể cậu , thời gian theo đà đó mà cũng dừng lại .Tần Hy bật người dậy ngay lập tức ,kéo Trịnh Kiểm ra một bên :

- Anh có chuyện gì ?

- Tần Hy ! Những lời ban nãy đều là sự thật ! Anh muốn xin lỗi em – Trịnh Kiểm tiến đến nắm lấy bàn tay cậu .

- Buông tôi ra ! tôi cảnh cáo anh không được động vào người của tôi .

Tần Hy đau xót nhìn bàn tay anh bị cậu mạnh bạo đẩy ra nhưng vẫn tiếp tục nói :

-Còn chuyện anh nói tôi chả có ý nghĩa gì hết .Anh nên nhớ là chúng ta đã chia tay rồi .

Trịnh Kiểm nghe mà lòng đau như có ai giẫm đạp ở bên trong , Từng lời cậu nói đều hợp tình hợp lý ,không thể chối cãi . Anh chẳng còn tư cách gì để mong cậu ấy tha thứ, mọi thứ đã hoàn toàn chấm dứt từ ba năm trước ,vả lại đó cũng là quyết định của riêng anh . Biết là thế nhưng sao bản thân lại không giữ được mình , anh muốn lao đến ôm chầm lấy hình hài trước mặt , muốn đưa môi mình đặt lên bờ môi nho nhỏ đó ,muốn cho người đó biết mình còn yêu rất nhiều .

Trịnh Kiểm do dự tiến đến nhưng đúng lúc đó lại bị một đám nữ sinh không biết từ đâu chạy đến bu quanh .Tứ phía vang lên không ngớt từng tiếng gọi "thầy ".Tần Hy không nói thêm bất cứ lời nào nữa ,phớt lờ mà quay lưng bước đi , lòng râm ran như bị kiến đốt .Trịnh Kiểm vừa gọi to tên cậu , vừa cố đưa tay mình về trước ,nhưng với đám đông bao quanh anh cũng đành bất lực ,chỉ biết đứng đó nhìn hình bóng cậu xa dần , mất hút trong dòng người vô tình .

Đây là lần thứ ba Tần Hy ngồi thừ người trên ghế ở ban công kể từ lúc tan trường về . Bên tai lại vang lên giọng của Trịnh Kiểm sâu lắng , thấm vào tận tâm can : " Kiếp này tôi nợ người ấy một món nợ ân tình quá lớn không biết có thể trả hết được không ? Nếu có kiếp sau tôi vẫn tình nguyện mà được yêu được chăm sóc người đó ".Dối trá ! đó chỉ là những lời dối trá .Nhưng đối với cậu sao lại quá ngọt ngào đến thế?Tận bây giờ khi đã gặp lại anh ,cậu vẫn thắc mắc rốt cuộc Trịnh Kiểm là người như thế nào ? Tốt hay xấu ? Thủy chung hay dối lừa ? Những gì anh mang đến cho cậu đau có ,buồn có , niềm hạnh phúc vô bờ hay nỗi đau đớn tột cùng.Thượng đế đã tạo ra tình yêu sao còn sinh ra chia lìa ? Có phải người đang thử thách con người liệu có đủ lòng tin mà đi hết đoạn đường chông gai này ? Nếu đúng là vậy thì Tần Hy thật sự vấp ngã ngay trên chính con đường đó đến nỗi chẳng còn sức đâu mà đứng dậy bước tiếp .Trịnh Kiểm đã đẩy cậu một lần ,nay lại dìu cậu lên ,con người đó có thể tin tưởng được nữa không thì đã có câu trả lời .Anh đã có gia đình riêng của anh ,cậu có cuộc sống riêng của cậu .Không ai xâm phạm ai ,vì thế số phận xin thôi đừng bỡn cợt , hãy để tình yêu ấy ngủ yên trong kí ức.

3h chiều , thay vì ngồi đó mà suy nghĩ vẩn vơ, Tần Hy khoác áo ra ngoài đi dạo .Tiết trời tháng 12 lạnh thì cũng chỉ làm rùng mình một cái , ẩm thì cũng chỉ đủ tạo thành môt màn sương mỏng , không quá ảm đảm ,không quá u uất .Tần Hy bước đi một cách vô định qua nhiều con phố với đủ hiện trạng khác nhau .Có chỗ tấp nấp đầy người bày bán , lại có chỗ yên ắng như đang ngủ say .Từng chốn một hiện dần ra trước mắt không theo quy luật, đột ngột mà ập đến ,cảnh có nào yên khi lòng người rối bời ?

Đi qua một khu trường mầm non nhỏ ,Tần Hy bỗng có cảm giác như ai đang chạy đến từ đằng sau, gọi to tên cậu , rồi cảm giác ấy trở nên thực hơn khi eo mình bị người đó túm lấy .

- Cháu chào chú Tần Hy – Tiểu Kính đưa cặp mắt tròn xoe nhìn Tần Hy .

Là Tiểu Kính con của Trịnh Kiểm . Tần Hy nhìn như chết lặng ,cậu đã thực sự tin vào cái thứ được gọi là số phận an bài .Trịnh Kiểm là người cậu hận ,cậu có thể mặc sức mà mắng mà chửi nhưng đối với Tiểu Kính chỉ là một đứa bé vô tội cậu biết tỏ thái độ thế nào mới phải lẽ ? Lờ đi như chưa từng quen biết ư ? Quả thật cậu chẳng thể làm được .Trịnh Kiểm là một chuyện ,Tiểu Kính lại là một chuyện khác .Vả lại Tiểu Kính đã giúp cậu một lần , cậu tuyệt đối không thể quên. " Nói chuyện với con của anh không có nghĩ là tôi đã tha thứ "

Tần Hy sau một hồi đắn đo cũng nở một nụ cười khe khẽ:

- Chào Tiểu Kính ! Cháu làm gì ở đây ? – Tần Hy xoa đầu cậu bé mũm mỉm trước mặt .

- Cháu đang đợi bố đón cháu ! – Tiểu Kính xốc lại cái cặp xách to tướng trên vai

Tần Hy nghe đến từ "bố" khẽ chột dạ ,bất giác đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng người mặc đồ đen nhưng chẳng thấy gì . Cậu dè chừng hỏi :

- Bố cháu có kể gì về chú không ?

Tiểu Kính suy nghĩ một lát rồi như chợt nhớ ra , kêu a một tiếng :

- Dạ có ! Bố cháu nói chú là bạn thân của bố ở nhà cũ .Hai người thân ơi là thân ,còn bảo cháu phải biết kính trọng chú .

Tần Hy có chút ngỡ ngàng !Xem ra cái tên đó vẫn chưa hoàn toàn mất hết nhân tính .Nhưng cái câu " người thân ơi là thân " có cái gì đó nghe không vừa tai .

Tiểu Kính lại một lần nữa kêu lên :

- A! Bố cháu đến đón kìa .

TầnHy nhìn theo hướng tay chỉ của Tần Hy thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu đen đangtiến tới ,qua cửa kính ,hiện lên mờ mờ khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Kiểm. Timtheo thói quen mà đập rộn lên , bên trong không ngừng dao động . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro