Untitled Part 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tiểu Kính lao ra đón bố .Chỉ chờ có thể , Tần Hy trốn vội sau bức tường bên hông trường , hồi hộp dõi mắt về phía Trịnh Kiểm .Anh dừng xe lại cách chỗ cậu độ 10 bước , tắt động cơ , rồi khoan thai bước xuống . Trịnh Kiểm đang mặc một chiếc áo thun nam màu đen hơi bó để lộ ra những cơ bắp rắn chắc của mình .Quần kaki cắt ngang đến đầu gối , tất nhiên cũng đen sẫm một màu .Hình tượng một người đàn ông trẻ trung , lôi cuốn nhanh chóng thu hút không biết bao ánh nhìn của các bà mẹ ,những người tự cho mình có quyền ngắm nam nhân như hồi còn xuân .Tần Hy nhận thấy việc có con không khiến Trịnh Kiểm trở nên khác đi , anh cũng như xưa : phong độ nhưng không hề toát nên vẻ ngạo mạn. Trịnh Kiểm cuối người xuống để nâng đứa con trai bé bỏng lên không trung , Tiểu Kính như đã quen với hành động này mà phấn kích duỗi thẳng người ,miệng không ngừng hét lên : " Ta là siêu nhân đây ! " .Trên môi của Trịnh Kiểm xuất hiện một nụ cười thật hạnh phúc , tựa như đóa hoa bừng nở giữa tháng 12 , không hề ngại ngần e ấp, cứ thế mà tỏa hương đưa sắc . Tần Hy trong phút chốc ngỡ ngàng nhận ra nụ cười đó đã từng dành cho cậu .Mỗi khi cậu giận dỗi , vô ý hay cố tình hậu đậu , hay lúc cuộn tròn vào lòng anh như một con mèo lười biếng ,cậu đều thấy nụ cười ấy kề sát bên mình : có lúc trên đỉnh đầu ,có lúc chạm vào vành tai ,lại có lúc lướt qua hai môi .Cậu nhớ nó quá ! Cảm giác da khắp người đang ngứa râm ran , thèm khát thứ kích thích bấy lâu này vẫn chưa thể quên được .Nhưng phần thân trên của cậu , nơi cái lí trí không ngừng quát tháo , trói chặt con dã thú gào thét ở bên trong .Nó tựa như một người tù đã trải quá mọi cực hình man rợ để rồi trở thành một gã vô cảm , ngang tàng .

Tiểu Kính sực nhớ ra Tần Hy liền đưa tay về chỗ lúc nãy ,bảo bố :

- Bố , Ban nãy chú Tần Hy đứng với con đấy .

Trịnh Kiểm suýt chút nữa làm rơi Tiểu Kính , vội đặt con trai xuống , ánh mắt lập tức đổ dồn về hướng con chỉ , thô lỗ xuyên qua lớp không khí trước mặt tìm kiếm bóng người thân thương .Chẳng có gì ! Chẳng có gì ngoài nỗi thất vọng đang dần tràn từ đáy lòng .Bên tai nghe tiếng Tiểu Kính ngơ ngác kêu ơ càng làm anh thấy đau đớn .Tất nhiên Tiểu Kính không thể lừa anh hay bị ảo giác , chỉ có thể là Tần Hy vẫn còn hận anh , không muốn gặp lại một kẻ như anh . Trịnh Kiểm thu lại ánh mắt , tự cười chế giễu bản thân mình . " Mày có tư cách gì mà mong cậu ấy tha thứ ? " .Trong đầu anh hão huyền có thể cậu vẫn còn hiện diện ở ngay đây ,nấp sau bức tường đằng kia , hay lùm cây bên này ,nhưng rồi lại thôi ,tìm kiếm chỉ mang lại những kết quả không mong muốn .Số phận đã ngăn cách anh và cậu ,anh cũng chỉ biết cúi đầu chấp nhận .Hèn nhát quá ư ? Đúng ! Anh thừa nhận bản thân mình thật quá hèn nhát ,không chỉ bây giờ mà tận từ ba năm trước khi để người anh yêu nhất rời xa .Trịnh Kiểm đưa Tiểu Kính vào xe , khởi động máy , chiếc xe kêu lên khe khẽ rồi từ từ lăn bánh , tiến dần về phía đường lớn.

Tần Hy nhìn theo bóng xe chuyển động xa dần , thở hắt một cái . Ban nãy khi Trịnh Kiểm nhìn về phía cậu ,Tần Hy hốt hoảng mà nép mình sát vào tường ,không dám phát ra tiếng động nào ngoài tiếng tim nện thình thịch trong lồng ngực chẳng thể kiểm soát .Cậu sợ chính thứ âm thanh này có thể đưa anh đến chỗ cậu ,rồi anh sẽ nhìn thấy cậu , cặp mắt nâu ấy sẽ xoáy vào cậu một lần nữa ,liệu cậu có thể bình tĩnh mà tỏ ra lạnh lùng ,vô cảm như vẫn thường diễn trước mặt anh ? Cậu cần thời gian ,đủ để tự hóa trang cho bản thân ,đủ để đeo lên một cái mặt nạ vốn dĩ không thuộc về mình .Nhưng rồi Trịnh Kiểm cũng rời đi , số phận lần này đã không đùa quá trớn , thứ duy nhất cậu cảm nhận được lúc bấy giờ chỉ là một sự trống rỗng vô tận . Trống rỗng trên con đường trở về , Trống rỗng khi ngồi vào bàn ăn ,Trống rỗng lúc đặt lưng lên giường ngủ ,ngay cả trong giấc mơ cũng chẳng thấy gì ,hoàn toàn Trống rỗng .

Sáng sớm , trên con đường còn vắng tiếng còi xe ,một bóng người nhỏ bé xuất hiện hư ảo trong màn sương .Cậu ấy có khuôn mặt đẹp , làn da trắng ngần , đôi mắt đen láy , bờ môi nhỏ xinh như quả anh đào chín mọng .Ở cậu người ta nhìn thấy sự thuần khiết khó mà vẩn đục được .Cho dù sự đời có đổi thay thì chắc hẳn một điều con người ấy vẫn như thế , vẫn toát thứ ánh sáng diệu hiền đó .Tần Hy phải đi bộ đến trường vì xe đạp không may bị nổ lốp .Thật ra cậu có thể nhờ Nam Phong chở hộ nhưng bản tính của cậu không cho phép mình làm phiền người khác hay mắc nợ bất kì ai dù người đó có thân thiết đến mức nào . Tần Hy đưa mắt nhìn lên cành của một cây phong đang chuẩn bị thay lá đón tiết xuân .Ở đó có cái tổ của lòai chim bạch yến trú ngụ .Chim bố và cả chim mẹ đang giang cánh ra che chở cho hai chú chim non chưa mọc lông .Cảnh tượng mà cậu chưa từng bắt gặp mỗi khi đạp xe đến trường. Trong cậu có cái gì đó thật dễ chịu , những vết thương lòng không thể cản cậu thấy vui trước hạnh phúc của mọi sinh linh ,ngay cả với những sinh vật nhỏ bé này .

Tần Hy bước vào lớp với một tinh thần vững vàng nhất để có thể đối mặt với những giờ phút sắp đến .Quang cảnh trong lớp đối với cậu trở thành một chiến trường quân sự mà bố cậu thường kể (xin nhắc lại bố mẹ của cậu đều là quân nhân ),điểm lạ là dường như chỉ có cậu đơn độc ,những người khác thì lại hoan hỉ chờ địch tới .Địch ở đây chẳng phải ai khác ngoài Trịnh Kiểm . Dù đã chuẩn bị chu toàn, tim cậu vẫn hẫng đi một nhịp khi anh bước vào. Giống như hôm qua , anh lại mặc trên mình áo sơ mi và quần tây màu đen ,chẳng hề nhàm chán chút nào mà ngược lại càng thêm thu hút ,lịch lãm .Con người Trịnh Kiểm sinh ra đã thế , đã mang trong mình sự quyến rũ chết người , người ta chỉ ghen ghét thoáng qua thôi rồi thuần phục ngay tức khắc . Buổi học trôi qua cũng như ngày đầu , đôi lúc anh nhìn cậu , lại có lúc cậu nhìn anh , rồi đến khi hai cặp mắt vô tình nhìn nhau ,sự bối rối xuất hiện , rồi đến cảm xúc phức tạp nhưng kết quả chỉ là một người cúi mặt tránh né, người kia cũng miễn cưỡng rời đi.

Chuông vang lên báo hiệu cho Tần Hy khoác cặp mà lao thẳng ra cửa . Cậu phải đi thật nhanh để không phải giáp mặt với Trịnh Kiểm .Giá như có xe đạp ở đây cậu có thể phóng xe về nhà như đã từng làm . Bỏ xa trường một đoạn dài ,Tần Hy quay đầu nhìn lại , không hề thấy bóng dáng Trịnh Kiểm , đáng lẽ cậu phải cảm thấy nhẹ nhõm nhưng sao lòng cậu có cái gì đó không yên như có ai đó đang theo dõi ,mọi cử động đều bị nhìn thấu .Đến khúc giao nhau ,cậu bị một bàn tay túm lấy lôi vào trong khu ngõ vắng tanh , san sát những ngôi nhà tường đá xám xịt .Tần Hy giật mình ,vùng vẫy thoát khỏi cánh tay đó ,nhưng lại bị đẩy dựa vào tường , bấy giờ mới nhìn vào thân thể trước mặt . Trịnh Kiểm đưa khuôn mặt mình tiến gần đến Tần Hy ,một tay chống lên chỗ tường bên cạnh mặt cậu , tạo thế không cho cậu có đường chạy trốn.

Thật ra Trịnh Kiểm chẳng muốn làm như vậy chút nào nhưng muốn một lần nói chuyện thẳng thắn với cậu , bộc bạch hết lòng mình , nếu cậu tha thứ thì quá tốt ,còn không thì anh sẽ tự giác không làm phiền đến cậu nữa.

Tần Hy còn sốc nhưng vẫn phẫn nộ nói :

- Anh muốn làm gì tôi ?

- Tần Hy ! Thật sự anh không còn cách nào khác nên mới làm như thế ! Anh mong em cớ thể lắng nghe những gì anh nói - Trịnh Kiểm trìu mến nói , từng thanh âm vang lên khắp ngõ ,dội vào tường , xuyên thủng cả không gian và thời gian.

Tần Hy nhìn vào khuôn mặt chẳng chút giả dối của Trịnh Kiểm rồi hạ giọng nói :

- Được .

Trịnh Kiểm thấy vui mừng vì không ngờ rằng mình lại còn có thể đứng cạnh Tần Hy như bây giờ . Mặc dù giữa anh và cậu có một khoảng cách quá lớn ,Anh vẫn nói:

- Từ bấy lâu nay người anh yêu nhất chỉ có mỗi mình em

Tần Hy nghe rồi tiếp nhận câu nói với hàng loạt trạng thái hỗn độn. Niềm vui có lẽ đến từ những kí ức , sự hoài nghi của lý trí và cuối cùng là nỗi đau đớn tột cùng một lần nữa tái diễn lại . Tần Hy tức giận , hét to vào mặt Trịnh Kiểm :

- Thế sao anh lại lừa dối tôi ? sao lại làm tôi đau khổ ? Lẽ nào thứ tình yêu anh dành cho tôi chỉ là "qua đường " thôi sao ?

Trịnh Kiểm hơi bất ngờ trước biểu hiện của cậu ,anh trở nên lắp bắp ,tự nhiên thấy khó thở ,lời lẽ trôi tuột khỏi đầu lưỡi:

- Anh ...thực ra ....chuyện là ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro