1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc cuối cùng khi vụ nổ đó xảy ra, tôi vẫn nhớ rất rõ, anh không thoát ra ngoài mà ở lại bên cạnh tôi. Bản thân vốn tính sạch sẽ ngăn nắp lại quỳ xuống bên cạnh tôi nói:

- Fotfot, em đừng sợ, anh đi cùng em

Năm đó hắn 37 tuổi, bỏ lại tất cả cùng tôi chết trong biển lửa.

Chạng vạng giữa hè, ánh chiều tà đỏ rực ngoài cửa sổ rọi vào phòng làm cho không khí trở nên nóng nực. Cơn gió chiều oi bức thổi vào phòng. Tôi tỉnh dậy từ trong mộng, ngồi thẫn thờ trên giường.

- Fotfot , cậu chủ vừa gọi báo là buổi tối nay sẽ không về

Giọng nói của dì May từ trong phòng khách truyền đến, bình tĩnh hiền hòa. Tôi cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn cưới mới tinh trên ngón áp út của mình. Trái tim tôi như ngừng đập. Ấy vậy mà lại quay về mười năm trước. Tôi nhắm mắt lại. Ngọn lửa lúc trước khi chết và cái ôm ấm áp vững chắc của hắn tôi vẫn còn cảm nhận được như thể tôi thật sự chỉ vừa trải qua một giấc ngủ dài. Cho đến giây phút cuối cùng, tôi vẫn nhớ như in giọng nói của Gemini thì thầm bên tai mình:

- Fotfot đừng sợ, kiếp này anh đợi em lâu quá, kiếp sau em nhất định phải đến tìm anh sớm hơn đấy."

Này rốt cuộc là mộng, hay hiện thực đây?

Tôi tự véo vào má mình một cái liền truyền đến cơn đau làm tôi sững người. Là thật. Tiếng còi ngoài cửa sổ đánh thức tôi khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Sau khi định thần lại, cảm giác đau lòng lẫn chua xót lập tức ùa về. Một lần hiểu lầm do người khác tạo ra đã khiến tôi hận hắn suốt nhiều năm liền. Trong lúc này, các đối thủ cạnh tranh dùng mọi thủ đoạn chèn ép hắn. Khiến hắn trở tay không kịp lại vì ở nhà tôi luôn đối xử lạnh nhạt với hắn nên hắn cũng  không còn muốn về nhà. Cha mẹ gemini mất sớm, hắn cũng không có người thân nào khác. Một mình bảo vệ tập đoàn kinh doanh mà cha mẹ hắn vất vả xây dựng nên hết nửa đời người. Sau này, mãi khi hiểu lầm được giải quyết chúng tôi mới có khoảng thời gian hạnh phúc trong nửa năm. Nhưng chưa kịp hạnh phúc bên hắn, đã chết bất đắc kỳ tử.

- Cậu chủ, hoa đã được đưa tới, cậu có muốn đi bây giờ luôn không ?

Tài xế bước vào hỏi tôi.

- Cái gì?

Đầu óc tôi vẫn còn mông lung.

- Hoa, không phải lúc sáng cậu nói muốn đi gặp cậu Mark sao?

Là Mark Pakin Kuna-anuvit

Đột nhiên nghe thấy cái tên này, tôi ngớ người. Như cuộn chỉ rối bỗng lần ra được nút thắt. Hóa ra là ngày này.

Ngày này kiếp trước, tôi ôm một bó hoa đến thăm Mark Pakin. Anh ấy là thanh mai trúc mã của tôi, từ nhỏ chúng tôi cùng nhau lớn lên, mọi người đều nói, hai chúng tôi mai này chắc chắn sẽ là một cặp. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ấy sẽ là một diễn viên rất tài năng. Đáng tiếc vì một vụ tai nạn khủng khiếp, anh bị bỏng nặng khắp cơ thể, cần phải điều trị ở  bệnh viện trong một thời gian dài. Ngày này, tôi cùng Mark tổ chức sinh nhật cho anh, lúc ra khỏi bệnh viện, thấy Gemini ngôi trong xe, điếu thuốc lá trên tay đã cháy hết có vẻ hắn không mấy bận tâm tới. Tôi lúc đó thì không muốn giải thích điều gì, thậm chí đến gặp hắn tôi cũng không muốn gặp. Gemini nhìn thấy tôi liền dập điếu thuốc trên tay, xuống xe gọi tôi lại, giọng điệu cô đơn.

- Fot , hôm nay là sinh nhật anh.

Tôi dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn

- Đừng gọi tôi như thế gọi tên được rồi. Với cả vậy thì sao ?

Gemini nhìn tôi với đôi mắt đen láy, không nói một lời. Tôi khẽ nhếch mép nói

- Hôm nay cũng là sinh nhật của Mark. Để kết hôn với tôi, anh hủy hoại khuôn mặt, hủy hoại tương lai tương sáng của anh ấy hết rồi còn gì. Anh còn đòi hỏi tôi phải đối xử tốt với anh sao ?

Gemini nhìn tôi một cách đau đớn như thế tôi vừa dùng dao đâm hàng trăm nhát lên trái tim hắn vậy

- Đó là tai nạn bản thân em biết rõ mà..

- Nếu ngày đó anh không mời anh ấy, anh ấy sẽ không đến mức bây giờ còn phải nằm trong bệnh viện. Thực sự chỉ là tai nạn sao !?

Tôi lớn tiếng nói

Hắn im lặng, cuối cùng, chỉ nói

- Thật xin lỗi

Kể từ ngày đó, mối quan hệ giữa tôi với Gemini, bất ngờ thay đổi. Dày vò nhau bằng việc bắt đầu chiến tranh lạnh kéo

Sau này, tôi mới biết được, chuyện mà ngay cả
Gemini cũng nghĩ là "tai nạn" không gì khác hơn là âm mưu của người nào đó nhằm chia rẽ tôi với hắn.

- Cậu chủ, mọi thứ đã để lên xe cho cậu rồi, nếu không đi sẽ muộn đó.

Tài xế quay lại gọi tôi.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đang lặn, hầu như không thể nhìn thấy gì. Tôi lấy lại tinh thần, mặc áo khoác rồi lên xe. Tài xế hơi dè chừng nhắc nhở tôi:

- Giờ này đến bệnh viện e là sẽ kẹt xe...

- Không đi bệnh viện.

Tôi nhìn đèn giao thông không ngừng đối màu xanh đỏ ngoài cửa số, tiếp lời nói:

- Đến công ty

Thật ra tôi không có ấn tượng gì nhiều về công ty của Gemini. Lúc trước hận hắn, nên chưa một lần đến. Sau này yêu hắn, lại gặp ngay lúc hắn bị kẻ thù nhắm vào, xung quanh có rất nhiều nguy hiểm, nên cũng không dám đi tìm hắn. Thế cho nên giờ phút này đây, đứng dưới những tòa nhà văn phòng san sát nhau khiến tôi có chút mờ mịt

Rốt cuộc toà nào là của hắn đây ????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro