3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em không có mà..

Tôi cố nén cơn hờn dỗi trong lòng, phát bực vì hắn hệt như cái tượng đất không biết cáu kỉnh là gì.

- Không cần đâu, anh không thích, em mua thứ khác cho anh.

Seungcheol lấy khăn giấy thấm miệng vết thương, hắn nhìn xuống, dịu giọng nói:

- Không sao cả

Tôi mặc kệ hắn, bỏ mớ rác xuống rồi nói:

- Anh ở đây đợi em nhé.

Sau đó tôi vội vàng ra ngoài. Chạng vạng tối mùa hạ, ven đường đầy những hàng hoa có điều chất lượng kém hơn những bó hoa vài trăm ngàn được bày bán trong cửa hàng một chút. Tôi xem qua mấy hàng, mua hết tất cả những bông hồng đỏ rồi dùng giấy gói đơn giản buộc chúng lại thành bó. Vừa lúc đồ ăn được ship đến, tôi cứ thế lên tầng với túi lớn túi nhỏ lỉnh kỉnh. Tầng 21 giờ đây càng yên lặng và mát mẻ hơn lúc chúng tôi đến. Số ít nhân viên tăng ca cũng đã ra về.
Chỉ còn văn phòng của Gemini là còn bật ánh đèn nhỏ.
Tôi bước nhẹ, đẩy cửa đi vào. Hắn đang quay lưng về phía tôi, đứng bên cửa sổ kính trong suốt sát đất, bóng lưng đầy cô đơn.

Bó hoa nặng trĩu cùng túi đồ va vào cửa gây nên tiếng động. Gemini bỗng cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại, thấy tôi suýt chút nữa bị đè bẹp.

- Này, anh còn ngẩn ngơ gì thế, nhanh lại giúp em !

Có lẽ hắn không ngờ tôi sẽ quay lại, sau giây phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, hắn đi tới, một tay lấy bó hoa và túi đồ, tay kia ôm eo tôi, kéo tôi lên đến sofa. Tôi thở phào nhẹ nhõm, trán rịn mồ hôi, nhưng vẫn cười tủm tỉm:

- Tặng anh, tất cả những bông hồng trên đường đều bị em thâu tóm hết rồi

Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng chốc ngây dại. Thôi xong, hình như hắn không kịp thích nghi với cách tôi đối xử với hắn. Thấy hắn định quay lại ăn hộp cơm nguội lạnh kia, tôi "Ôi" lên một tiếng. Gemini lập tức nhìn sang tôi, bị tôi bắt gặp tia căng thẳng trong ánh mắt. Tôi nhớ lại cách mình từng đối xử với hắn, dựa vào ghế sofa, nâng cằm lên, sốt ruột nói

- Anh ăn đồ nóng một chút không được à? Nhìn hộp cơm của anh em thấy mệt giùm

Nửa giờ tiếp theo, căn phòng không ngừng vang lên tiếng phàn nàn của tôi.

- Tóm lại anh có ăn không ??

- Miếng thịt bò to như thế mà anh không thấy à ?

- Sao không ăn thức ăn? Lớn thế này rồi còn kén ăn ?

- Anh ăn cái gì đấy, em mua để anh trưng đó à ?

Sau khi tôi hết sức thúc giục, một bát mì nóng cũng lộ đáy. Tôi sợ Gemini ăn chưa đủ nên hai chiếc bánh hấp tôi mang cho mình cũng đưa hắn luôn. Nói đến khô cả họng. Bỗng nhiên một cốc nước được đặt trước mặt tôi. Tôi ngước mắt, thấy Gemini đang nhìn mình chăm chú

- Uống nước đã rồi mắng tiếp cũng được

Nét mặt hắn dịu đi rất nhiều, mặc dù vẫn trầm mặc, không chút sáng nhưng chí ít thì cũng không lạnh như băng nữa rồi. Sống mũi tôi cay cay, tôi sợ hắn nhận ra nên cúi đầu

-Gemini, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt nhé

Hắn trầm lặng, thu dọn bát đĩa, chưa trả lời tôi ngay.

- Mặc áo khoác vào đi, tôi lái xe đưa em về nhà

Hắn nhanh chóng mở cửa ra ngoài, giống như đang chạy trốn. Dù sao thì việc dọn rác cũng không đến lượt tổng giám đốc như hắn làm mà. Bảo không thất vọng là nói dối. Sống lại một lần mà sao người đàn ông này lại càng khó dỗ dành vậy...Tôi ngồi trên sofa, nhân lúc chờ hắn quay lại cũng lên luôn kế hoạch tiếp theo. Nên trực tiếp tấn công hay tâm sự rồi mới tấn công đây?

Tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang cắt ngang suy nghĩ của tôi. Lòng tôi thấp thỏm, ở đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc.

- Fotfot, em ở đâu vậy ?

Giọng nói Mark vẫn dịu dàng

- Anh chờ em lâu rồi

Trái tim tôi từ vui mừng rồi như rơi xuống vực.

- Là anh à..

- Sao thế, fot ? Không phải em đồng ý đón sinh nhật cùng anh à ?

Mark đã nhận ra tôi có gì đó không đúng. Nhớ tới những chuyện xảy ra ở kiếp trước, tôi nắm chặt ngón tay lại, tới mức khớp xương trắng bệch ra.

- Mark, anh..không có gì để nói với tôi nữa à ?

Anh ta ngập ngừng rồi thở dài

- Thật xin lỗi em, fot , anh đã lừa em. Anh không nên giấu em ăn vụng bánh ngọt

Xem kìa, vì cớ gì mà một người được quan tâm lại có thể nói dối trắng trợn, đưa ra lí do và đùa giỡn như thế chứ? Còn Gemini sẽ mãi mãi chịu đứng sau lưng anh ta, một mình gánh chịu hết tất cả ? Cả người tôi lạnh ngắt, giả bộ cười cũng không nổi

- Hôm nay tôi bận rồi, không qua được. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Tôi cúp máy, hít sâu một hơi, lòng đầy khó chịu. Không ngờ khi ngước mắt lên, Gemin đã đứng trong bóng tối sau cánh cửa. Ngoài trời bây giờ đã tối tới mức tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.

- Anh... Nghe thấy cả rồi à ?

- Ừm

- Em...

- Về thôi

Đằng sau ngữ điệu bình thản hẳn là sự kìm nén

- Xe đến dưới sảnh rồi

Tôi mấp máy, không biết làm thế nào để giải thích những chuyện vừa xảy ra cũng như những chuyện sắp xảy ra. Tôi sợ hắn nghĩ tôi bị điên mất. Gemini trở lại dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi. Tôi đi theo hắn, đi ra cửa, không ngừng hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro