Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kéttttt

Âm thanh chói tai vang lên, cánh cổng sắt của dinh thự vĩ đại bị các hiệp sĩ hoàng gia đóng lại.

Đó là kết thúc của Lombardi, gia tộc vĩ đại nhất trên đế quốc, tồn tại suốt 250 năm lịch sử, sánh ngang với hoàng tộc Lamburgh.

Nhưng thế giới vốn luôn chuyển biến không ngừng. Gia tộc ấy, gia tộc vốn luôn thật mạnh mẽ. Gia tộc vĩ đại phát triển cùng đế quốc suốt mấy trăm năm, đã sụp đổ trong vô vọng với việc gia chủ Vieze Lombardi đị bắt giam, cùng những thành viên khác dưới tội danh trốn thuế và phản quốc.

Hàng trăm công dân của Lombardi, thành phố được đặt theo tên của gia tộc, đã tập trung trước dinh thự.

Có những người không ngừng rơi nước mắt, có những người quay đi không

nhìn lại lấy một lần.

Và lẫn trong đám đông ấy là tôi, Florentia.

"Đồ ngu."

Tôi nghiến răng, nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng.

Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa được bảo vệ nghiêm ngặt của dinh thự và thốt ra thêm vài từ.

"Bọn lập dị, một lũ đần độn, những kẻ lười biếng sẽ không nhảy ngay cả khi nước đã dâng đến cổ."

Tôi có thể cảm thấy những người đứng quanh tôi đang nhìn lại tôi bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh, nhưng bạn nghĩ sao?

Gia tộc Lombardi đã bị hủy hoại.

Tuy vậy, dù có nguyền rủa thế nào, cơn thịnh nộ trong lòng tôi vẫn không nguôi ngoai.

"Tôi đã nói với họ rằng sẽ không phải là Đại Hoàng tử. Tôi đã nói với họ nhiều lần rằng anh ta chỉ là một thằng hư hỏng và anh ta sẽ không bao giờ trở thành Thái tử!

Nhưng bất chấp lời khuyên của tôi, những kẻ đần độn đứng đầu Lombardi vẫn ủng hộ Đại Hoàng tử.

Đại Hoàng tử, Astana Nerempe Durelli.

Họ nói rằng đó là vì họ có quan hệ họ hàng với hoàng hậu, nhưng theo như tôi thấy, họ chỉ chọn "đồng loại" với mình.

Anh ta mang 'dòng máu hoàng tộc' nhưng lại có thân hình mập mạp, lại còn chìm đắm trong sự xa hoa, cờ bạc, và vô cùng lười biếng.

Không ngoa khi nói rằng lịch sử rực rỡ của Lombardi chính là lịch sử của đế quốc Lamburgh.

Chính gia tộc Lombardi đã đưa Durelli lên trở thành Hoàng đế đầu tiên và khiến đế quốc đi đến ngày hôm nay.

Đó là tất cả?

Ở trên đỉnh cao, gia tốc tích lũy được khối tài sản khổng lồ, tham gia vào mọi cuộc chiến, dành được những thắng lợi to lớn mà không cần đổ máu chỉ bằng tài ngoại giao xuất sắc và sự hỗ trợ đến từ các nghệ sĩ tài năng có sức ảnh hưởng khắp đế quốc. Không có nơi nào trên thế giới mà cái tên Lombardi không thể chạm tới.

Và chính Lulak Lombardi, Gia chủ đời trước, người đã nâng tầm gia tộc Lombardi lên một tầm cao.

Khi Lulak còn trẻ  vừa lên làm gia chủ, hoàng đế đã ban hành sắc lệnh cấm môn để kiểm soát ông.

Và đó là lúc Lulak nghĩ ra chế độ "học bổng".

Chế độ đã gia tăng số lượng nhân tài trong các lĩnh vực khác nhau bằng cách hỗ trợ bồi dưỡng cho cả quý tộc và thường dân.

Không có gì ngạc nhiên khi lòng trung thành của những người lớn lên và phát triển dưới bàn tay Lombardi là tuyệt đối.

Họ không mang họ Lombardi, nhưng họ là người của Lombardi.

Vì vậy, Gia chủ Lulak, đã thành công trong việc "trồng" người của mình ở khắp mọi nơi mà không hề bước một chân ra khỏi lãnh thổ Lombardi.

Đến cuối cùng, Hoàng đế, người không thể phủ nhận tầm ảnh hưởng của gia tộc Lombardi, đã phải tự thu hồi sắc lệnh sau hai mươi năm.

Tuy nhiên.

"Cho dù ngu dốt đến đâu. Làm sao bạn có thể hủy hoại một gia tộc như vậy chỉ trong hai năm!

Hai năm trước, sau cái chết của Lulak Lombardi, con trai đầu lòng của ông, Vieze Lombardi, ngang nhiên ngồi vào ghế gia chủ đời tiếp theo.

Và đó là khởi đầu cho tất cả.

Vieze là một kẻ ngu ngốc, thụ động, chỉ biết nói đi nói lại vài câu và tất nhiên không thể lãnh đạo cũng như gia tộc của mình. Do đó, dòng dõi Lombardi, một lũ phung phí tài sản, trở nên ích kỷ khiến gia tộc tan nát,đắt mất những gì tổ tiên gây dựng.

Điều đó quá rõ ràng, tôi thậm chí không cần phải nhìn vào họ cũng biết.

Lý do tôi biết rõ bọn họ rất đơn giản.

Tôi cũng từng là một Lombardi.

Đúng hơn, tôi sống ở một đất nước tên là Hàn Quốc, và đã chết trong một tai nạn giao thông rồi tái sinh vào thế giới này.

Tái sinh vào gia tộc Lombardi.

Mở mắt trong cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh, tôi đã hét lên thay vì khóc khi nhìn khung cảnh xa hoa xung quanh mình - như một ảo giác vậy!

Cuối cùng tôi cũng đã được ngậm thìa vàng từ khi sinh ra rồi!

Chắc chắn có một khoảng thời gian tôi thức dậy trong căn biệt thự đó, chào mọi người vào buổi sáng và đi ngủ vào ban đêm khi nhìn vào những hoa văn chạm khắc tinh xảo trên trần nhà.

Nhưng buồn thay, tôi chỉ là một đứa "con lai"

Cha tôi là con trai thứ ba của ông nội , Gia chủ của Lombardi. Nhưng mẹ tôi, người đã qua đời khi sinh ra tôi chỉ là một thường dân. Cha và mẹ không thể chính thức kết hôn do luật lệ nghiêm ngặt của gia đình.

Là con của họ, về mặt kỹ thuật, tôi là con ngoài giá thú. Nhưng với sự cho phép của ông tôi, tôi may mắn được mang họ của gia tộc Lombardi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi được công nhận là một phần của Lombardi.

Lúc nào tôi cũng chỉ là một đứa trẻ có địa vị thấp kém sử dụng họ của gia tộc Lombardi và không thực sự là một thành viên chính thức của gia đình.

Tuy vậy, ngay cả khi đó, tôi vẫn hạnh phúc...

Dù chỉ trong một thời gian ngắn...

Vài ngày trước sinh nhật lần thứ mười một của tôi.

Cha tôi qua đời vì một căn bệnh nan y.

Tôi đã bị lãng quên trong chính gia đình của mình.

Kông có người cha đã gắn kết tôi với gia tộc, tôi chẳng là gì

Ngay sau đó, tôi không còn được mời tham dự bất kỳ sự kiện nào của gia đình nữa và đã đánh mất vị trí của mình.

Không thể cứ để mặc bản thân như vậy, tôi đã bắt đầu học cách làm việc từ năm 15 tuổi.

Ban đầu, tôi phụ việc trong thư viện của dinh thự.

Khi cha còn sống, đó là nơi chúng tôi dành phần lớn thời gian bên nhau, và nó gần như là ngôi nhà thứ hai của tôi.

Nhưng rồi thủ thư đột ngột từ chức vì một căn bệnh,  có một chỗ trống và tôi đã đảm nhận vị trí này một cách khó khăn.

Thật nực cười khi giao toàn bộ thư viện cho một đứa trẻ mười lăm tuổi nhưng cái họ Lombardi gắn liền với tên tôi đã tỏ ra rất hữu ích vào thời điểm đó.

Tìm và sắp xếp sách theo yêu cầu của mọi người là việc tôi yêu thích và điều đó không hề khó đối với tôi.

Trong tôi chăm chỉ khi tận hưởng công việc của mình, thư viện ngày càng trở nên tốt hơn. Và đó lần đầu tiên tôi bắt đầu được công nhận.

Vì vậy, từng chút, từng chút một. Dần dần, tôi bắt đầu đảm nhiệm các công việc khác của dinh thự.

Vào cuối sinh nhật lần thứ mười tám, tôi bắt đầu phụ trách giải quyết các vấn đề quan trọng trong và ngoài dinh thự Lombardi.

Đó không hẳn là một công việc suôn sẻ.

Anh trai của cha tôi đều là những quý tộc hợm hĩnh sống trong cái bóng nhỏ của riêng họ, và anh em họ ở Lombardi của tôi là những kẻ lưu manh ngày nào cũng chỉ biết đi gây chuyện khắp nơi.

Năm tôi 19 tuổi, ông tôi lâm bệnh và tôi được giao nhiệm vụ túc trực bên ông.

Đó là lí do không ai biết rõ công việc của gia tộc bằng tôi.

Khác xa với những người anh em họ có cái đầu rỗng tuếch, ông tôi khá ngạc nhiên trước khả năng học hỏi mọi thứ một cách nhanh chóng và xử lí chính xác mọi công việc của tôi.

"Giá như ta biết sớm hơn vài năm, rằng cháu là một đứa trẻ xuất sắc như vậy!"

Bệnh tình của ông tôi, Lulak Lombardi ngày càng nặng, việc thở dài trở thành thói quen của ông mỗi khi ông nghĩ về tương lai của gia tộc.

"Nếu vậy, ta sẽ có thể truyền lại gia tộc này cho cháu..."

Lần nào ông cũng thở dài rồi cười.

"Sẽ không có gì thay đổi đâu thưa ông"

"Tại sao cháu nghĩ vậy?"

"Cháu chỉ là đứa con không hợp pháp. Làm sao cháu có thể trở thành gia chủ với dòng máu thường dân trong người chứ?"

"Không đâu, Florentia."

Ông lắc đầu, giọng chắc nịch.

"Cháu là Lombardi. Miễn là cháu mang trong mình dòng máu của gia tộc thì cháu đã đủ tư cách rồi."

Tuy nhiên, đó chỉ là sự hối hận muộn màng của ông. Và Vieze, con trai đầu lòng của ông tôi, đang đếm từng ngày đến khi trở thành gia chúa.

Nhưng ba năm qua sống và làm việc cạnh ông đối với tôi không phải là vô nghĩa.

Trong thời gian đó, lần đầu tiên tôi có thể cảm nhận được chút tình yêu sau khi cha tôi qua đời.

"Ông xin lỗi, Florentia. Đáng ra ông phải chăm sóc cháu tốt hơn. Mặc dù cháu là cháu gái của ta...ta thực sự xin lỗi."

Có thể với ông, đó là sự hối tiếc muộn màng, nhưng với tôi thế là quá đủ.

Nỗi oán hận vì ông đã không quan tâm nhiều đến tôi từ khi tôi còn nhỏ đã tan biến sau lời xin lỗi chân thành đó.

Ông đã cống hiến hết sức mình cho gia tộc Lombardi.

Với tất cả tâm huyết của mình, ông dẫn dắt Lombardi phát triển rực rỡ hơn bao giờ.

Tôi đã thức cả đêm để làm việc, và tôi không ngại dọn dẹp mấy việc bẩn thỉu và những sai lầm của anh em họ của mình.

Tôi thực sự yêu việc trở thành một phần của gia tộc Lombardi.

Tuy nhiên.

"Cút đi. Mày biết mày phải làm gì mà không cần tao nói thêm mà, Florentia."

Sau đám tang của ông, Vieze thốt ra những lời đó rồi ném một cái túi trước mặt tôi.

"Tao đã kiên nhẫn để mày ở lại một thời gian vì nghĩ cho cha, nhưng tao không thể cứ ngồi nhìn thêm nữa. Không thể tin rằng tao đã để mày ngồi ở vị trí vốn là của tao lâu đến vậy."

Tôi đã quá kiên nhẫn.

Ngươi hoàn toàn phớt lờ trước tất cả những gì mà ta đã làm cho gia tộc?

Tất cả những nỗ lực mà tôi đã bỏ ra, cuối cùng, có vẻ như rốt cuộc tôi vẫn không phải là Lombardi.

"Ngài có thể tước bỏ họ Lomabardi của tôi. Nhưng xin hãy để tôi làm việc cho gia đình. Nơi này cần tôi."

Tôi đã khẩn thiết cầu xin...

Tuy nhiên, Vieze nhếch mép.

"Đến cuối cùng mày vẫn không hiểu gì cả. Đừng bao giờ quay lại đây nữa!"

Tôi đã bị đuổi ra ngoài như thế.

Không nhận được bất kỳ tài sản thừa kế hợp pháp nào mặc dù là con cháu Lombardi.

Và đúng hai năm sau, tên ngốc đó đã hủy hoại hoàn toàn Lombardi!

Đại gia đình đó!

Lombardi xinh đẹp mà tôi đã cống hiến cả thanh xuân của mình!

Cạch!

Cái ly tôi thô bạo đặt cái li xuống khiến nó phát ra một tiếng động lớn.

Người chủ quán lườm tôi, nhưng cơn giận bùng nổ làm tôi không thể quan tâm đến điều đó.

"Vậy....Nhị hoàng tử thành công đứng trên đỉnh cao..."

Nhị hoàng tử mà không ai quan tâm vì anh ta chỉ là con của một người giúp việc.

Nhị hoàng tử, Perez Brivachau Durelli.

Ai mà ngờ, vị hoàng tử từng bị đồn là đã chết trong cung điện nhỏ kia, lại lớn lên thành công đến vậy.

Và với vô số tài năng, anh ta là người đầu tiên tốt nghiệp Học viện Hoàng gia ở cả hai ngành chính trị và quân sự, nhờ đó mà cuối cùng anh ấy đã thu hút được sự chú ý của cha mình, Hoàng đế!

Không chỉ vậy.

Nhị hoàng tử thậm chí còn nuốt chửng toàn bộ hội đồng ngay lập tức bằng cách tóm lấy những quý tộc được Đại Hoàng tử và mẹ của anh ta, Hoàng hậu, thu nhận nhờ sức hấp dẫn to lớn của anh ta.

Hầy. Lombardi sẽ không bị phá sản nếu họ bám vào đúng sợi dây.

"Thêm một ly nữa đây!"

Cho dù tôi có uống bao nhiêu đi chăng nữa, cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong tôi dường như không hề phai nhạt.

"Nếu họ có hai mắt, họ phải nhìn ra ngay từ đầu mới phải. Bất kể là ai cũng sẽ nhìn ra, rõ ràng là Nhị hoàng tử có khả năng trở thành hoàng đế hơn là một kẻ không thể làm gì khác ngoài tham gia vào sự trác táng và cờ bạc!"

Nhưng những kẻ ngốc ở Lombardi không biết điều đó.

Có lẽ bởi vì họ đang cười cùng với Đại Hoàng tử trong sòng bạc.

Cuối cùng, Nhị Hoàng tử trở thành thái tử và ngay sau đó, hoàng đế qua đời.

Lombardi, những kẻ làm đủ mọi trò xấu xa để biến Đại Hoàng tử trở thành thái tử đã bị phản đối dữ dội.

"Hah...mình cần phải về nhà."

Tôi cảm thấy chóng mặt vì uống quá nhiều rượu.

May mắn thay, ngôi nhà tôi thuê hàng tháng chỉ cách đây hai dãy nhà.

Đặt tiền lên quầy, tôi loạng choạng bước ra khỏi quán.

"Đồ khốn. Đồ ngu không có não. Những tên lưu manh vô dụng."

Khi tôi nhớ lại động khuôn mặt của các chú và anh em họ của mình, tôi bắt đầu nguyền rủa.

Soạt

Tôi trượt chân, cơ thể tôi nghiêng sang một bên và tôi loạng choạng, cố gắng để không bị ngã.

Cuối cùng tôi đứng thẳng và....tôi đứng ngay trước một chiếc xe ngựa đang di chuyển.

Bộp!

Một cái gì đó đập mạnh vào lưng tôi và tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng trong không trung.

Tôi cũng có thể nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa.

Thật nực cười khi kiếp trước chết vì tai nạn xe hơi, và bây giờ lại chết vì tai nạn xe ngựa!

Tôi bất lực nhìn xuống, cơ thể đang lơ lửng trong không trung của tôi đột ngột rơi xuống.

Rất nhanh, bóng tối biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro