Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"....Cha?"

Tôi nhìn thấy một người đàn ông tóc nâu khoảng ba mươi tuổi đang đọc sách.

"...Cha...không...Cha ư?"

Đôi mắt xanh lục giống hệt tôi nhìn xuống.

"Có chuyện gì vậy, Tia?"

Nghe thấy giọng nói mà vốn nhớ rất rõ, cánh tay tôi nổi da gà.

Gì vậy, đây là thật sao?

Mùi sách và bầu không khí của thư viện quá rõ ràng, không thể coi là một ký ức đơn thuần trước khi chết.

Tôi chớp mắt vài cái.

Tại sao tôi lại đột nhiên đứng trong thư viện của biệt thự???? Tôi vừa bị xe ngựa đâm phải đúng không?

Và tại sao giá sách lớn vậy? Còn cái bàn không phải quá cao à?

"Tia?"

...lần cuối...có ai đó gọi tôi trìu mến vậy là khi nào?

Tôi cảm thấy mình như sắp khóc khi nhìn vào đôi mắt xanh quen thuộc kia...

Cha tôi...Người mà tôi nhớ nhất...

"Tia, con không sao chứ?"

Tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra, nhưng trước tiên tôi cần phải ra khỏi nơi này đã.

"Đợi chút. Con có thể về phòng của mình không?"

Cha tôi nghiêng đầu, rồi gật một cái với tôi trong khi nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ con có thể. Con có muốn cha đi cùng không?

"K-không ạ! Con có thể đi một mình!

"Ha ha. Hôm nay con tràn đầy năng lượng nhỉ. Đi cẩn thận nhé."

"Vâng, con sẽ trở lại ngay. Chờ con một lát!"

Nói rồi tôi bắt đầu chạy.

Tôi nhìn quanh thư viện trong khi chạy, nó dường như vẫn mang vẻ ngoài cũ kỹ.

Nó vốn luôn như vậy trước khi tôi trở thành thủ thư và tiến hành thay đổi hoàn toàn thư viện.

Thật là kỳ lạ! Rất lạ!

Khi tôi chạy ra khỏi đó, một hành lang quen thuộc nhưng xa lạ chào đón tôi.

Phòng của tôi cách đây quá xa, vì vậy tôi bước vào một căn phòng ngẫu nhiên quanh đó.

Căn phòng chỉ có độc một chiếc giường và đồ đạc đơn giản trông như chẳng thuộc về ai.

Hình như là phòng dành cho khách, nhưng điều đó không quan trọng lúc này.

Phòng trống trong dinh thự nhiều không đếm nổi, đến mức nó gần giống như một ngôi làng vậy!

"Gương! Phải rồi, gương!

May mắn thay, trong góc phòng có một chiếc gương toàn thân.

Dù chiếc gương cách chỗ tôi đứng không qúa xa, song, tôi vẫn phải bước thêm vài bước

Và khoảnh khắc đứng trước gương, tôi đã rất ngạc nhiên khi không thấy vết thuơng nào trên cơ thể mình– nhưng đáng ngạc nhiên hơn, tôi bằng một cách nào đó đã quay trở lại quá khứ.

Ngay cả khi tôi đã trải qua kiếp xuyên không sau khi chết, điều này vẫn thật khó chấp nhận.

Đây là lần đầu tiên tôi quay ngược thời gian.

Chân tôi run lẩy bẩy

Khung cảnh của dinh thự Lombardi hầu như không thể nhìn thấy từ cửa sổ do chiều cao có hạn của tôi.

"Mình thực sự đã trở về quá khứ."

Tôi lẩm bẩm khi giương mắt ngắm nhìn những cây thường xanh cao vút sâu trong vườn.

Đây là những cái cây đã bị chặt khi bác hai của tôi, Vieze trở thành Gia chủ.

Hắn ta nói rằng đó là để làm cảnh nhưng rõ ràng là do hắn không muốn nhìn thấy những cái cây mà ông tôi đã yêu quý.

Tuy nhiên, sau này người ta phát hiện ra rằng vườn cây đó chính là quà mà Hoàng đế Đầu tiên đã tặng để chúc mừng việc hoàn thành dinh thự.

Hắn ta là con trai trưởng, nhưng ngay cả khi đã trở thành Gia chủ thậm chí còn không biết tầm quan trọng của rừng cây đối với gia tộc.

"Vieze ngu ngốc."

Tôi không biết ông nội đang nghĩ cái quái gì nhưng Vieze không bao giờ phù hợp để trở thành một Gia chủ.

Ngay cả bác ba của tôi, Laurel cũng thông đồng rồi cho qua.

Nếu như Vieze là một người có cái nhìn hạn hẹp và cố chấp thì em trai hắn, Laurel, chỉ như một chú chó săn trung thành luôn hành động theo mệnh lệnh của anh trai mình.

Nếu có ai có khả năng, thì đó là cha tôi, Gallohan.

Mặc dù ông ấy quá chu đáo và hơi mỏng manh, nhưng ông ấy là người có học thức tốt và muốn vào học viện để học cao hơn.

Nhưng cha tôi đã qua đời sớm, vì vậy không còn nhiều lựa chọn....

Đợi tí.

"Cha mình... ông ấy có thể được cứu không?"

Cha tôi đã qua đời vì bạo bệnh ngay trước ngày sinh nhật thứ mười một của tôi.

Vào lúc đó, không hề có phương pháp chữa trị, vì vậy tôi không thể làm gì được, nhưng chỉ vài năm sau, tôi nhớ rõ tin tức rằng một bác sĩ đã tìm ra phương thuốc...

"Mình có thể cứu cha!"

Toàn thân tôi run lên vì vui sướng.

Mắt tôi như rưng rưng, nước mắt chảy dài trên mặt.

Tôi sẽ không phải mất cha.

Cha sẽ được cứu.

Tôi sẽ không phải chứng kiến cha mình chết một cách đau đớn khi còn trẻ như vậy.

Thật nực cười. Bằng cách nào đó tôi đã có thể quay trở lại quá khứ.

Và ngay lập tức, một suy nghĩ khác xuất hiện.

"Vậy thì, mình không thể cứu Lombardi sao?"

Tôi bật dậy khỏi chỗ ngồi và đi về phía cửa sổ.

Từ thư viện, có thể nhìn thoáng qua tòa dinh thự bốn tầng khổng lồ của Lombardi và một số tòa nhà được xây dựng xung quanh nó.

Tôi cũng có thể nhìn thấy những vị khách, người hầu và những người đang làm việc trong biệt thự.

Tất cả điều này có thể sẽ không còn tồn tại.

Nhìn vào ký ức, tôi có thể thấy các hiệp sĩ hoàng gia đóng cổng của dinh thự vốn đã trống không trước mắt tôi.

"Trước hết, tôi phải ngăn Vieze trở thành gia chủ."

Với tư cách là gia chủ tiếp theo, hắn ta đã quyết định ủng hộ Đại Hoàng tử .

Rabini Angenas, mẹ của Đại Hoàng tử và là hoàng hậu hiện tại của Đế chế Lamburgh, cũng là cô họ của vợ Vieze, Seral.

Với mối quan hệ như vậy, khó tránh khỏi việc họ quyết định ủng hộ con trai bà cho vị trí thái tử tiếp theo.

Tuy nhiên

Không khó để thấy Đại Hoàng tử là người không đủ khả năng đối phó với quyền lực và trách nhiệm to lớn như vậy và hơn nữa, bản thân Hoàng đế Jovanes chưa bao giờ là một vị hoàng đế ngu ngốc.

Chính Vieze không thể hiểu được cuối cùng đã ủng hộ hoàng tử đầu tiên.

Giá như hắn không tuyên bố ủng hộ công khai như vậy.

Không, hắn thậm chí đã cố gắng tống tiền và làm hại nhị hoàng tử!

Nếu không, Lombardi sẽ vẫn an toàn. Lúc ấy, tôi đã thử thuyết phục Vieze, nhưng rất nhanh sau đó, tôi nhận ra rằng điều đó sẽ không hiệu quả.

Nếu hắn ta là một người dễ bị thuyết phục, hắn ta sẽ không làm tan nát gia tộc trong một thời gian ngắn như vậy.

Nếu vậy, điều đó có nghĩa là nếungười khác nên làm Gia chủ thay thế...

[ Lẽ ra ông phải truyền lại gia tộc này cho con..... ]

Tôi nhớ ông tôi luôn nói thế trong khi thở dài theo thói quen.

"Mình... mình sẽ thử chứ?"

Tôi cười thầm vì nghe thật hão huyền

Trong khi tôi đang giúp đỡ ông nội và thực tế là gánh vác các công việc gia đình, không chỉ một hoặc hai lần tôi có suy nghĩ rằng mình thà trở thành lãnh chúa thay vì Vieze vì hắn ta cứ phá hỏng tất cả những gì tôi vất vả kiếm được nhờ sự chăm chỉ và nỗ lực.

Thực ra, dù có làm gì đi chăng nữa, chắc chắn rằng tôi sẽ làm tốt hơn bác tôi.

"Ít nhất thì mình sẽ không phạm phải sai lầm đó với nhị hoàng tử. Rồi gia tộc sẽ bình an vô sự. Mìnhbiết chắc chắn rằng dù sao thì nhị hoàng tử cũng sẽ trở thành hoàng đế....."

Nếu vậy, tôi tiếp cận Nhị hoàng tử trước thì sao?

Sẽ không có lợi cho Lombardi nếu chúng ta gần gũi sao?

Không chỉ vậy. Tôi đã có ký ức về những gì sẽ xảy ra ít nhất trong 20 năm tới.

Nếu có thể sử dụng tốt những kiến thức mình có, tôi có thể làm cho gia tộc Lombardi trở nên mạnh mẽ hơn.

Tôi có thể bảo vệ gia tộc thân yêu của mình bằng chính đôi tay của mình.

Rõ ràng.

"Hãy làm vậy."

Đó là một gia tộc sẽ bị hủy hoại nếu không được lãnh đạo.

Hàng trăm năm trị vì sẽ bị phá hủy một cách bi thảm như thế.

Tôi không thể để điều đó xảy ra với Lombardi.

"Tôi sẽ trở thành gia chủ."

Hoặc tôi có thể để cha tôi nối nghiệp ông.

Đó không thể là bác trai cả Vieze hay bác trai thứ Laurel.

"Vậy thì, bây giờ..."

Tôi ngả lưng xuống giường và sắp xếp suy nghĩ của mình thêm một chút.

.

"Ngài Gallohan đã nhận được mệnh lệnh từ gia chủ, vì vậy nhài ấy đã đến văn phòng, thưa tiểu thư."

Khi tôi trở lại thư viện, nơi mà cha tôi ngồi đã được sắp xếp gọn gàng và đây là điều mà người thủ thư đã nói với tôi.

Brochle, người thủ thư già với mái tóc đã bạc.

Mãi cho đến khi Brochle nghỉ việc vì bị ốm, tôi mới bắt đầu làm việc trong thư viện.

Ông ấy vốn là một giáo sư nổi tiếng tại học viện, nhưng sau đó bắt đầu làm việc cho Lombardi.

"Ông thư viện."

Nếu ở độ tuổi ban đầu của tôi, nói điều đó với Brochle, người đã từng là giáo sư, nghe có vẻ rất ngu ngốc, nhưng bạn nghĩ sao? Bây giờ tôi là một đứa trẻ.

"Làm ơn cho con mượn một cuốn sách."

"Tiểu thư muốn loại sách nào?"

Khi tôi nói tên cuốn sách, Brochle trông như chết lặng.

"Có thể nào? Đây có phải là điều mà ngài Gallahan đã yêu cầu không?"

"Không. Con muốn đọc nó."

Tôi hiểu tại sao Brochle có vẻ ngạc nhiên. Nhưng tôi tự tin chờ đợi, không trốn tránh ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Đây là cuốn sách mà tôi đã muốn đọc nhất trước khi bị xe ngựa tông.

Tuy nhiên, nó quá quý giá và đắt nên cuối cùng tôi không bao giờ có thể đọc nó.

Một lúc sau, tôi rời thư viện với một cuốn sách khá nặng trên tay.

"Tôi sẽ đến gần văn phòng và đợi trong khi đọc sách."

Tôi đã hỏi một người cách đây ít lâu và biết được rằng hôm nay là ngày thứ ba trong tuần.

Đó là thói quen cũ của ông nội để có một cuộc họp ngắn với 3 người con trai và 1 người con gái của ông vào ngày thứ ba.

Nhưng thời gian mỗi lúc mỗi khác, nên bố tôi và các anh chị em của ông sẽ phải ở trong biệt thự cả ngày và chờ cuộc gọi của ông nội.

Tuy nhiên, không ai có thể bày tỏ sự không hài lòng của họ đối với điều ấy.

Bởi vì trong dinh thự Lombardi này, quyền lực của ông nội là tuyệt đối.

Khi tôi đi bộ một mình, tôi tìm thấy tòa nhà chính và có thể đứng ở hành lang trước văn phòng.

Đó là nơi tôi thường ghé đến khi tôi giúp đỡ ông nội trong công việc của ông.

Từ góc nhìn của một đứa trẻ, nó trông hơi khác.

Tôi muốn nhìn kỹ hơn bên trong tòa nhà chính nhưng tôi cần nghỉ ngơi bên cửa sổ.

Khoảng cách từ thư viện đến nơi này là quá xa so với tầm vóc thấp bé của tôi.

Hơn nữa, tôi có thể cảm thấy rằng cơ thể con tôi rất yếu và dễ mệt mỏi.

Và sau đó, khi tôi đang nghĩ đến việc chợp mắt một chút

"Này, con lai."

Tôi nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ táo tợn nào đó đang gọi tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro