Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em ấy đá và đánh con ngã, và sau đó, em ấy dùng một cuốn sách..."

Tôi đang phát điên và nhảy.

Nói dối bằng cách bóp méo sự thật một cách hợp lí?

Cũng thật ngạc nhiên khi bộ não của Astalliu có thể nghĩ ra được điều đó.

Trong thâm tâm, tôi muốn hét lên rằng tất cả chỉ là dối trá, nhưng tôi đã kìm lại được.

Thay vào đó, tôi chỉ nhìn ông tôi với ánh mắt 'con có điều muốn nói!'

Ông nhìn tôi một lần rồi hỏi lại Astalliu.

"Ý con là Florentia đánh con và Belsach vô cớ à?"

"Chà, cái đó..."

Đáng buồn thay, Astalliu không giỏi bịa ra những lời nói dối nhanh chóng.

Trong số những người thuộc dòng dõi của Lombardy, đặc biệt có những người có thể làm mọi việc gì đó nếu dùng sức, nhưng những công việc đòi hỏi kiến thức thì phải nói là "dốt đặc cán mai".

"Florentia ghét bọn con ngay từ đầu..."

Cảm thấy không ổn, Belsach lên tiếng thay Astalliu.

Tôi im lặng nhếch mép.

"Đừng cắt ngang cuộc trò chuyện của người khác, Belsach."

Bởi vì đó là điều mà ông nội ghét nhất.

Lý do tại sao tôi giữ mấy lời muốn nói trong lòng mà không hét lên "bất công" đấy.

"Con đã học cách cư xử thô lỗ như vậy ở đâu hả?"

Những giọt nước mắt của Belsach vừa ngừng rơi, lại đầy nước mắt vì bị quở trách.

Nhưng anh ta thậm chí không thể rên rỉ vì sợ như thế nào.

"Nói tiếp đi, Astalliu."

Astalliu đang trở nên lo lắng hơn.

Anh ta không thể đưa ra những lời bào chữa thích hợp giờ vùi mặt vào quần áo của cha mình, Laurels, và bắt đầu khóc.

Well

Đó là phản ứng thông thường của những đứa trẻ trước mặt ông.

Sức hút khủng khiếp của Lulak Lombardy đôi khi khiến cả những người lớn bình thường cũng phải run sợ.

Từ nhỏ tôi đã nhìn ông nội, và là con cái của Lombardy nên tôi không sao cả.

Nhưng hầu hết mọi người thậm chí không dám giao tiếp bằng mắt với ông.

"Florentia."

Khi ông gọi tôi, tôi cảm thấy bàn tay cha đặt lên vai tôi bỗng nắm chăt hơn.

"Con, nói cho ông biết."

Nhưng khi đặt câu hỏi, ông tôi dường như không có kỳ vọng lắm.

Đó là điều tất nhiên.

Tôi ban đầu, Florentia, là một đứa trẻ đặc biệt cực kì nhút nhát.

Đó là những gì tôi được thừa hưởng từ cha mình, hơn thế nữa bởi vì tôi đã bị những người anh em họ của mình quấy rối như vậy.

Nhưng tôi tuột khỏi vòng tay của cha rồi đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt ông tôi mà nói.

"Con không làm gì sai cả."

"Ngay cả khi bây giờ con trai tao bị như thế này...... !"

"Vieze!"

Cuối cùng, cơn giận dữ lớn đã bùng phát từ ông tôi.

Động lực của Viese, người dường như muốn nhai tôi bất cứ lúc nào, đã bay hơi.

Hắn ta đã không kìm được cái tính nóng nảy và nhảy vào chen ngang, trong khi mới vừa rồi, con trai hắn cũng bị mắng vì hành động tương tự.

Cha nào con nấy.

"Tiếp tục nói."

Ông nội nói với tôi....căng.

Nhưng tôi có thể thấy một cái gì đó khác trong đôi mắt thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng đó.

"Con đã ở đây đợi cha con. Nhưng đột nhiên, Belsach và Astalliu đến và chế nhạo con bằng cách gọi con là con lai. Con bảo anh ấy đừng làm vậy, thế là anh ấy đánh con."

"Con bị đánh? Ai đánh con?"

"Belsach."

Tôi không quên giơ ngón trỏ chỉ vào Belsach.

"Và anh ấy gọi con là thấp hèn và bảo con là thường dân."

Cho dù tôi không nhìn thấy, tôi cũng biết vẻ mặt của cha tôi, người đang lắng nghe tôi lúc này.

Đó là bởi vì bàn tay trên vai tôi đang run lên vì tức giận.

Có thể hơi ồn ào, nhưng giờ đã đến lúc nói cho cha biết tôi đã bị đối xử như thế nào.

Cha, con xin lỗi.

Làm ơn hãy kiên nhẫn.

Một chút nữa

"Vì vậy, con đã đánh Belsach vì điều đó?"

"KHÔNG."

"Vậy tại sao con lại đánh?"

"Đó là vì Belsach..."

Tôi hít một hơi nhỏ và nói.

"Đó là bởi vì Belsach đã nói với con, 'Mày không phải Lombardy.'"

Ánh mắt tôi và đôi mắt nâu của ông nhìn thẳng vào nhau.

Ông có đôi mắt nâu trông bình thường, nhưng tôi biết chúng nhìn thấy nhiều thứ mà kẻ giết người thậm chí không thể tưởng tượng được.

"Đúng vậy, con là con lai."

Cho đến cuối cùng, mẹ tôi không được ban cho họ Lombardy, vì vậy tôi chắc chắn là con lai.

Tôi không có ý định từ chối điều đó.

"Nhưng dù là con lai, con chắc chắn là Lombardy. Ông đã thừa nhận điều đó, Lombardy."

Trước đây, tôi nghĩ mình không "trọn vẹn" vì mẹ tôi là thường dân.

Đó là lý do tại sao tôi luôn bị phớt lờ vì là con lai, và anh em họ của tôi coi họ như những sinh vật mang "một nửa" mà tôi sẽ không bao giờ có được.

Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy xứng đáng mặc dù tôi bị đối xử như một nhân viên chứ không phải một thành viên của gia tộc Lombardy.

Tuy nhiên, khi tôi chứng kiến cách họ điều hành gia tộc, tôi nhận ra sự thật đau đớn.

Rằng tôi xứng đáng với cái tên Lombardy gấp trăm lần so với những kẻ cặn bã tự gọi mình là Lombardy kia.

Phải, tôi không thua kém bất kỳ ai, Lombardy.

"Belsach phủ nhận con rằng con không phải Lombardy. Và con không thể chịu đựng được."

"Không phải vì Belsach chế giễu con, mà vì nó nói rằng con không phải Lombardy?"

"Vâng."

Tôi gật đầu trả lời rồi cố ý nói thêm một chữ.

"Ông nội."

Nó có nghĩa là 'Con cũng là cháu gái của ông'.

Tôi muốn nói rằng tôi xứng đáng được gọi ông là ông giống như Belsach.

Và ngay lúc đó tôi đã thấy.

Nụ cười nhẹ trên khuôn mặt ông tôi, người đã cứng đờ như thể đang tức giận.

"Đầu gối có đau không?"

Ông tôi dứt lời, tôi nhìn xuống đầu gối của mình.

Máu đang chảy ra ở đó.

"Đương nhiên là đau ạ."

"Nhưng thay vào đó, con không khóc, thông thường con là một đứa trẻ hay khóc."

Tôi nhớ

Ông có thấy lạ không khi con đột nhiên thay đổi, mới hôm qua còn là một đứa trẻ hay khóc mà?

Một chút xấu hổ, tôi trả lời một cách nhanh chóng.

"Con sẽ khóc. Nhưng con sẽ nói tất cả những gì con muốn nói rồi về phòng và khóc".

"Huh"

Cha tôi mỉm cười một chút trên đầu tôi.

Tôi nghe thấy một âm thanh.

Đồng thời, bầu không khí căng thẳng cũng được giải tỏa nhẹ nhàng.

Cảm ơn Chúa

Tôi thầm nuốt nước bọt thở phào nhẹ nhõm.

Điều đầu tiên tôi phải làm để trở thành một gia chủ là giành được sự tin tưởng của ông tôi.

Gia chủ của Lombardy hiện tại không ai khác chính là ông của tôi.

Từ việc lớn nhỏ của gia tộc cho đến người nối nghiệp đều thuận theo ý ông nội.

Nói một cách dễ hiểu, điều đó có nghĩa là nếu được ông công nhận, tôi chắc chắn sẽ có cơ hội.

Mặc dù những người khác trong gia đình Vieze có thể không hài lòng với tôi, nhưng họ có thể rất ít làm phiến miễn là tôi được ông nội ưu ái.

Ở Lombardy này, không lọt vào mắt ông nội đồng nghĩa là không có gì.

Tai nạn đánh nhau với Belsach xảy ra bất ngờ, nhưng đó là một cơ hội

Tôi đã tự hỏi làm thế nào để thu hút sự chú ý của ông tôi, nhưng có vẻ như tôi đã tiến một bước gần hơn với mục tiêu rồi.

"Cha. Con nghĩ chúng ta cần chữa lành vết thương cho Tia."

Cha tôi, người theo dõi nãy giờ, cẩn thận nói chuyện với ông tôi.

"Phải, phải, nên như vậy. Mau đi đi"

"Cảm ơn sự cho phép của cha, vậy con đi ạ."

Là khi tôi đang cố nắm tay bố.

"Chờ đã."

Ông nội gọi tôi.

Ồ, tại sao vậy.

"Florentia. Cuốn sách này là của con à?"

Chính ông đã nhặt một cuốn sách rơi dưới đất đưa cho tôi và hỏi.

Cuốn sách dày có tiêu đề dường như không phải là một cuốn truyện cổ tích mà trẻ con có thể đọc qua dù chỉ nhìn thoáng qua.

Điều đó có nghĩa là nó rất đắt và có giá trị.

Tôi đơ ra.

Đó là bởi vì tôi đã hoàn toàn quên mất sách. Và vì tôi biết ông đánh giá thế nào qua cách một người sử dụng sách.

Tôi quyết định nói.

Ông tôi đã nhìn thấy mọi thứ, kể cả việc tôi đánh và đánh Belsach bằng cuốn sách này, vì vậy không có lối thoát đaua.

"Vâng, đó là cuốn sách của con."

Tôi trả lời, cầm cuốn sách bằng cả hai tay.

"Con xin lỗi."

"Hửm?"

Ông nội nhìn tôi như thể đang thắc mắc.

Cái gì.

Ông đã không tức giận?

"Con xin lỗi vì điều gì?"

"À, đó là cách đối xử thô bạo với sách, vì sách là để truyền đạt kiến thức, không phải để đánh người, không hại người."

"Vừa nãy con có nói là con không làm gì sai mà."

Trí nhớ ông tốt thật

Tôi nói vờ như không biết.

"Con nghĩ khi nhận ra sai lầm thì phải nhanh chóng nhận lỗi ạ"

"Ha ha... ."

Ông nội, người có thể đã cười trong giây lát, nói với cha tôi.

"Hãy đưa Florentia đến bác sĩ."

Một bác sĩ làm việc bên trong dinh thự Lombardy.

Ừm...Có

Với sự hỗ trợ của gia tộc, đó là một phòng khám nhỏ vừa chữa bệnh cho mọi người vừa dạy học và nghiên cứu.

"Vâng thưa cha."

Bố tôi nhìn vào đầu gối chảy máu của tôi và ôm tôi.

Vì tôi mới bảy tuổi nên việc cha ôm con gái là điều đương nhiên, nhưng tôi ấy, là một phụ nữ trưởng thành với một tâm hồn bình thường.

Thật khó xử khi được ôm chặt bởi một ai đó một cách ngọt ngào, với cha tôi người đã mất từ lâu và tôi không bao giờ gặp lại ông.

"Nhưng thưa cha! Cha sẽ giải quyết việc này như thế này á? Florentia đánh Belsach!"

Viese, người đã khuỵu gối nãy giờ, hét lên một cách bất công.

"Florentia phải chịu trách nhiệm về việc này!"

Oh, hắn bùng nổ rồi.

Tôi úp mặt vào vai bố.

Lo lắng về kết thúc sẽ giống như quá khứ.

"Bây giờ con ý kiến về quyết định của ta?"

Giọng nói của ông nội lại trở nên đanh thép.

"Không, không phải cha...."

"Vieze."

"Vâng thưa cha."

"Con nên biết con đang rất đáng xấu hổ."

Ông nội, người chỉ để lại những từ đó, quay trở lại phòng.

Vieze còn lại đã cố gắng, nhưng hắn không thể làm gì được.

"Vậy bọn em đi trước."

Cha tôi chào mọi người trong khi ôm tôi.

Tôi nghĩ mình sẽ đi ngay, nhưng cha tôi dừng bước một lúc, đi ngang qua hành lang và nói một lời.

"Anh trai. Anh đang không phản ứng thái quá với những trò đùa của trẻ em sao?

"Ồ ồ ồ!"

Tôi vội vàng dùng một tay bịt miệng lại.

Trước giờ, bất cứ khi nào Belsach hành hạ tôi, hắn ta đều đáp lại những gì cha tôi vừa lặp lại.

"Mày, mày...!"

Viese rất nóng nảy và không biết phải làm gì, nhưng bố tôi chỉ di chuyển đôi chân và bước đi với vẻ mặt bình tĩnh.

Tôi ôm cổ cha và nhìn ra sau, tìm kiếm Belsach bằng đôi mắt của mình.

Khi anh ta giao tiếp bằng mắt với tôi, vai anh ta run lên.

Tôi xóa đi nụ cười gắt gỏng trên khuôn mặt rồi tươi cười và nói bằng khẩu hình miệng.

'HẸN.GẶP.LẠI'

Anh ta đang yên lặng bỗng hét lên: 'Ahhhhhh!'

Tôi bật khóc, nhưng tôi tận hưởng khoảnh khắc này bằng cách dụi mặt vào vòng tay của cha mà tôi đã bỏ lỡ mà không chú ý.

Thơm quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro