Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tia, con muốn quà sinh nhật là gì?"

Cha tôi hỏi tôi khi tôi đang nhìn những người hầu dọn điểm tâm ra.

Kết quả của cuộc tìm kiếm rất cẩn thận vào đêm qua, tôi đã có thể kết luận rằng tôi vẫn còn bảy tuổi và chừng một tháng nữa mới đến sinh nhật lần thứ tám của tôi.

"Gấu bông! Một con gấu bông thật lớn, con muốn có nó!

Tôi hét to, chọn đại món quà mà một đứa trẻ bảy tuổi sẽ muốn.

"Nhưng con không phải ghét gấu bông sao?"

"Ah ...."

Hỏng rồi.

Từ khi còn nhỏ, tôi không hài lòng với búp bê hay gống bông cho dù chúng giống người hay động vật.

Tôi cảm thấy như nó đang sống và sẽ di chuyển vào ban đêm.

Tôi vừa nói rằng tôi muốn có một con gấu bông thật to...

Cha tôi nhìn tôi có vẻ hơi lạ, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng tôi.

"Bây giờ, khi con nghĩ lại. Có lẽ gấu bông không ổn lắm..."

"Vậy con muốn gì nào?"

"Hừm... ."

Tôi không có gì để muốn.

Món quà mà tôi muốn là một biệt thự ở một nơi yên tĩnh hay một trang viên nơi tôi có thể sống bằng tiền cả đời?

Nhưng tôi không thể yêu cầu một thứ như thế.

Hay tôi nói với cha để mua một cuốn sách phù hợp hoặc một-

Khi đó, cha tôi vỗ tay như thể ông ấy có một ý kiến hay.

"Đúng rồi! Một con ngựa thì sao, Tia?"

"Ý cha là gì?"

"Nếu ta bắt một con ngựa con khoảng một tuổi và nuôi nấng nó từ bây giờ, nó sẽ trở thành một con ngựa tuyệt vời khi con trưởng thành."

"Cái gì......."

Tôi không thể trả lời trong một lúc và chớp mắt.

Ngựa rất ư là đắt tiền.

Tùy thuộc vào số lượng ngựa mà họ sở hữu, đó là một thước đo tài sản quan trọng để đo lường quy mô tài sản của chủ sở hữu hoặc nhóm sở hữu.

Giá chuộc của một con ngựa là như nhau, nhưng quan trọng hơn là chi phí nuôi dưỡng.

Nếu không tự cho chúng ăn và dọn phân, sẽ phải thuê người làm công việc đó cho mình, và cũng cần một chuồng ngựa nữa.

Chưa kể vùng đất rộng lớn nơi ngựa có thể chạy tự do.

Ngay cả những gia đình quý tộc bình thường cũng mua ngựa cho con cái của họ, nhưng đó là một món quà hoàn hảo cho sinh nhật lần thứ 18 của tuổi trưởng thành.

"Khi ta bằng tuổi con, ta đã nhận được con ngựa đầu tiên làm quà sinh nhật."

Nhưng đây là Lombardy.

Các tiêu chuẩn kinh tế chung như vậy đã không thể áp dụng ở đây.

Cha thường là một người rất khiêm tốn và hiền lành nên đôi khi tôi quên mất, cha tôi cũng là một thành viên của gia tộc Lombardy.

Với suy nghĩ đó, tôi nhìn chằm chằm vào cha mình.

"Huh? Tại sao con lại nhìn cha như vậy, Tia?

"Không có gì. Nhưng cha ơi, khi điều đó xảy ra, sẽ không phải ngựa con."

Tôi không thực sự muốn học cưỡi ngựa, vì vậy tôi đã viện ra một cái cớ để từ chối.

"Con không muốn?"

"Nó mới một tuổi mà phải đã xa mẹ. Điều đó sẽ rất buồn."

"Tia."

Ôi trời.

Khoảnh khắc nói, tôi nhận ra mình đã phạm sai lầm.

Đó là bởi vì đôi mắt của cha tôi, khi nhìn tôi, đã trở nên đẫm nước ngay lập tức.

"Con không nó thích bị tách khỏi mẹ của mình..."

Tôi đã quên trong giây lát.

Thực tế là mẹ tôi đã chết ngay khi bà sinh ra tôi.

Rõ ràng là cha tôi đã hiểu lầm rằng tôi đang nghĩ đến việc đồng nhất tôi với chú ngựa con.

"Cha, đó là...!"

Tôi đã cố gắng sửa chữa nó sau đó, nhưng đã muộn.

Cha tôi buồn bã nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, ôm tôi và nói.

"Người cha này đã suy nghĩ hạn hẹp. Hãy mua cả ngựa mẹ nữa!"

"Con không sa-... Vâng?"

Tôi đã nghe thấy gì vậy?

"Như con đã nói, quá tàn nhẫn khi tách một chú ngựa con mới chỉ một tuổi khỏi mẹ. Vì vậy, nếu con mua ngựa mẹ cùng, tất cả đều sẽ hạnh phúc cùng nhau! "

Đúng rồi.

Ngựa con cũng đắt, nhưng ngựa cái có khả năng sinh con thì đắt hơn nhiều.

Nhưng cha tôi, con trai của Lulak Lombardy không nghĩ vậy.

Tôi gật đầu trong trạng thái nửa tin nửa ngờ.

"Làm sao Tia của chúng ta lại có một trái tim nhân hậu như vậy?"

Cha tôi vuốt tóc tôi như thể nó là thứ đáng yêu trên đời rồi lại ôm tôi thật chặt.

Được rồi.

"Con có thể học cưỡi ngựa."

Cha tôi nói với tôi.

"Hôm nay mình không đến thư viện mà đọc sách trong phòng khách nhé?"

Không giống như những người anh em họ có bảo mẫu và dành phần lớn thời gian trong ngày với nhu, tôi không có bảo mẫu.

Những việc nhỏ nhặt như giặt giũ hay thay quần áo đều phải mượn tay người giúp việc giải quyết, thay vào đó, toàn bộ việc chơi đùa với tôi đều do cha đảm nhận.

Nói một cách dễ hiểu, tôi đã nói rằng tôi dính lấy cha từ lúc tôi thức dậy cho đến khi ngủ thiếp đi.

Đó là gia đình nhỏ của tôi, chỉ hai người, cha và tôi nhưng lý do tại sao một thói quen đơn giản như vậy lại có thể thực hiện được là vì cha tôi không đi làm.

"Hôm nay cha phải viết một cuốn sách."

Ông là một người cha quan tâm và học giỏi ở nhiều nơi, từ nghệ thuật đến kinh tế, nhưng ông không vận dụng chúng vào thực tế.

Có phải kiến thức chỉ kết thúc như vậy?

Sau đó, đôi khi, có một vấn đề mà cha thực sự quan tâm, cha đã sắp xếp những gì cha ấy biết và đóng thành sách, đại loại như vậy.

Tất nhiên, không phải để bán lấy lợi nhuận.

Cuốn sách viết xong chỉ được đặt trên giá sách trong phòng làm việc của cha tôi.

Ấy vậy mà bố tôi lại có tiền mua cùng lúc ngựa mẹ và ngựa con vào ngày sinh nhật của cô con gái lên bảy tuổi.

Rốt cuộc, Lombardy là nhất.

Đột nhiên, tôi vẽ một cái gì đó, và xác nhận rằng cha tôi đang tập trung vào công việc của mình, tôi mở cuốn sách của mình rồi ngồi xuống cách xa một chút.

Tất nhiên, đọc chỉ là bên ngoài, mục đích thực sự là việc khác cơ.

"Hãy sắp xếp lại suy nghĩ của mình."

Đó là để chỉ ra những việc cần làm trong tương lai.

Tốt nhất là sắp xếp nó bằng cách viết nó ra một tờ giấy, nhưng có nguy cơ ai đó sẽ đọc được.

Những lúc như thế này thì ở cạnh cha suốt ngày thật bất tiện.

Giả vờ đang đọc sách, tôi lật mấy trang sách và chọn việc đầu tiên tôi nên làm.

"Mình phải chiếm được sự chú ý của ông nội."

Nếu ông tôi đã biết khả năng của tôi vài năm trước khi ông qua đời...

Tôi than thở, nhưng tôi chắc chắn rằng điều đó sẽ không thay đổi được tương lai của gia tộc.

Ngay cả khi tôi biết điều đó sớm hơn vài năm thì cũng đã quá muộn.

Điều gì sẽ thay đổi nếu cuộc chiến tranh dành quyền lực giữa con trai cả, Vieze, và một đứa cháu gái ngoài giá thú, thậm chí không được công nhận là người kế vị của con trai thứ ba nổ ra, chưa kể Vieze đã có con trai, Belsach, trở thành người kế vị.

Có ba ngọn núi tôi phải vượt qua để cạnh tranh với họ.

Sự tồn tại mờ nhạt của con trai thứ ba

Nửa dòng máu thường dân

Và là con gái

Vì vậy, từ bây giờ, tôi nên thể hiện tài năng của mình với ông tôi như một cơ hội.

Tôi phải củng cố vị trí của mình và giành được sự ủng hộ tuyệt đối của ông tôi.

"Nhưng mình không thể cứ dựa vào sức mạnh của sự giàu có của mình chỉ vì đó là chuyện gia đình."

Không nên lựa chọn giữa phương tiện và phương pháp.

Vì vậy, những gì tôi nghĩ đến Nhị hoàng tử.

Một người nào đó bên ngoài gia tộc và người sẽ củng cố địa vị của tôi trong gia tộc.

Ngay cả sau khi trở thành Gia chủ, chính Nhị hoàng tử có thể trao quyền lực cho tôi.

Tất nhiên, tôi cũng sẽ giúp đỡ anh ấy rất nhiều cho đến khi anh ấy trở thành Thái tử.

Không có Hoàng đế tương lai nào sẽ từ chối Lombardy, người đã tạo dựng niềm tin từ thuở nhỏ và giúp anh trở thành Thái tử.

Chúng ta có thể là bạn tốt.

"Ồ, hóa ra là vào khoảng thời gian này."

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ khi trời bắt đầu mưa.

Mẹ của Nhị hoàng tử Perez, qua đời vào một ngày mưa năm nay.

Tôi được biết rằng mặc dù đã sinh ra con trai của Hoàng đế, nhưng cô ấy đã chết bệnh mà không được điều trị vì sức ép của Hoàng hậu.

Perez, người liên tục bị đầu độc, trở thành Thái tử, và khi Hoàng hậu nằm xuống giường, anh ta đã trả lại toàn bộ.

Anh ta cấm toàn bộ y sĩ bước chân vào cung điện.Rồi đẩy hoàng hậu ra lãnh cung để chữa trị. Thật hư thế nào thì chịu.

Thay vì một Hoàng tử lang thang, anh ta trở thành Hoàng tử đã nắm quyền, và Astana, Đại hoàng tử, người mất đi lá chắn từ mẹ anh ta, đã bị đẩy ra rìa, vì vậy không còn gì có thể ngăn cản Perez.

Anh ta đã đấu tranh bao lâu trong cung điện cũ nơi mà không ai biết đến sự tồn tại của mình để trở thành Thái tử?

.

Có lẽ lúc này, cậu bé gầy gò không còn mẹ, Perez đang phải sống cô độc từng ngày.

Tôi cảm thấy muốn đi an ủi anh ta, nhưng tôi không thể đi được.

Đó là một quy tắc được ông tôi ban ra.

Những đứa trẻ của Lombardy không thể tùy ý rời khỏi biệt thự trước sinh nhật lần thứ 11 của chúng.

Tuy nhiên chỉ cần Gia chủ cho phép là có thể ra ngoài...

Vì vậy, hãy kiên nhẫn.

Tôi không có ý định thả lòng cho đến năm 11 tuổi.

Bây giờ là lúc để tập trung vào công việc trong gia đình.

Việc tiếp theo là tạo cơ hội để đến Hoàng cung.

Sau khi sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, tôi lật lại cuốn sách và cố nhớ lại những ký ức của mình.

"Điều gì đã xảy ra với Lombardy vào khoảng thời gian này nhỉ?"

Nếu bạn đảm nhận công việc của gia tộc trong vài năm, bạn sẽ biết được lịch sử của gia tộc đó mặc dù cho ghét vô cùng.

Trong trường hợp của tôi, mặc dù tôi muốn học chăm chỉ hơn.

Năm tôi lên tám.

Rõ ràng là đã có một vấn đề khá lớn ở Lombardy.

Chính lúc đó.

Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc đến kỳ lạ với tiếng gõ nhỏ bên tai

"Ngài Gallohan, ngài có ở đó không?"

Tôi đã nghe thấy giọng nói này khi nào?

"Ai đó?"

Nghiêng đầu, cha tôi mở cửa phòng.

Và tôi ngạc nhiên trước khuôn mặt hiện ra qua cánh cửa mở.

Sau khi trở thành người đứng đầu Lombardy, và sau khi ông nội tôi qua đời, người ấy cũng rời khỏi gia tộc như tôi và thành lập Thương đoàn Pellet, và chỉ trong hai năm, đã điều hành thương đoàn phát triển lọt vào top 5 Đế quốc Lambrew.

Clerivan Pellet đang bước vào phòng của chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro