Chương 10. Cố tình bị đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cổ Tử Niệm tắm rửa xong sau đó đi ra không thấy Hoàng Phủ Tuý và Mạc Mịch đâu, cô cũng không có để ý nhiều, lúc bước xuống lầu lại nghe thấy thanh âm hai tiểu bảo bối vang lên.

"Oa, Mạc ba ba thật xuất sắc! Em rất thích a!" Cổ Hi Lam đem hai tay nắm ở trước ngực, trong mắt ánh lên tia vui mừng cùng sùng bái: "Chú kia cũng thật là giỏi! Em cũng thích!"

"Về sau đừng gọi anh là anh ngươi nữa! Em đúng là đồ mê trai" Cổ Mặc Thần ghét bỏ liếc đứa em nhỏ của mình một cái, lập tức đứng xích ra xa, ở trong mắt hắn em gái hắn trừ cái tật này ra, những cái khác đều có thể tạm chấp nhận được.

"Anh chính là anh hai của em a! Chúng ta hình dáng đều giống nhau như đúc, cho dù em không nói anh là anh hai của em, người khác cũng có thể đoán ra được." Cổ Hi Lam chuyên tâm nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau nói: "Hơn nữa, mê trai có cái gì không tốt, em rất tự hào....Thật xuất sắc! Thật giỏi a...."

Cổ Mặc Thần khoé miệng hung hăng co rút, cuối cùng lựa chọn ngậm miệng lại, hảo nam nhân không cùng nữ nhân đấu! Nhưng là hắn vẫn không thừa nhận em gái mình!

Chỉ có điều....hai người đàn ông này đánh nhau vô cùng giỏi, thân thủ đều rất tốt: hắn về sau nhất định so với bọn hắn phải tốt hơn mới được......

Cổ Tử Niệm đi xuống cầu thang, lúc đang chuẩn bị gọi hai tiểu bảo bối, lại tình cờ nhìn ra cửa sổ sát đất thấy bọn Hoàng Phủ Tuý cùng Mạc Mịch ở bên ngoài đánh nhau túi bụi, cô không khỏi nhíu nhíu mày.

Hoàng Phủ Tuý cùng Mạc Mịch sau khi xuống dưới, lạnh lùng nhìn đối phương một hồi, sau đó không nói hai lời liền lao vào đánh nhau, bọn họ đều rất muốn đánh cho đối phương một trận, tình địch gặp nhau thì hậu quả bình thường đều là không thể vãn hồi.

"Mẹ, mẹ xuống dưới đi." Cổ Mặc Thần chạy đến chỗ Cổ Tử Niệm bên cạnh hồn nhiên cười nói: "Người đàn ông kia mẹ biết sao? Con cùng em gái vừa mới bắt đầu chơi trò chơi, lúc sau mới phát hiện người đàn ông kia cùng Mạc ba ba đang đánh nhau."

"Mẹ ơi." Cổ Hi Lam nhìn nhìn mẹ mình, sau đó tiếp tục say mê ngắm hai người đàn ông đang đánh nhau, rống lên......Thật soái a! Thật mạnh mẽ a!

Cổ Tử Niệm nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Cho dù là người đàn ông đó, Mạc ba ba cũng sẽ xử lí tốt."

"Vâng." Cổ Mặc Thần nhu thuận gật đầu.

Hoàng Phủ Tuý nhìn thấy Cổ Tử Niệm, ánh mắt chợt loé lên, sau đó cố ý để cho Mạc Mịch một quyền đánh vào ngực mình.

"Mạc ba ba, đừng đánh nữa!" Cổ Hi Lam hét lên, lập tức chạy ra ngoài, không biết vì cái gì, bé không muốn nhìn thấy người đàn ông kia bị đánh.

Cổ Tử Niệm trong nháy mắt nhìn ra ngoài cửa sổ liền thấy Hoàng Phủ Tuý bị Mạc Mịch đánh một quyền vào ngực hắn, sau đó ngã xuống trên mặt đất. 

Cổ Tử Niệm cái gì cũng không nghĩ, theo bản năng đi ra bên ngoài.

Hoàng Phủ Tuý thấy vậy, hơi hơi cong lên khoé môi, hắn muốn xác định một điều!

Mạc Mịch trong mắt một mảnh lạnh lẽo, lúc này mới phản ứng được chính mình đã bị lừa, hắn hiện tại mặc dù rất tức giận, cũng chỉ có thể dừng tay.

"Chú đẹp trai, chú không sao chứ?" Cổ Hi Lam lo lắng chăm chú nhìn Hoàng Phủ Tuý.

Hoàng Phủ Tuý nhìn thấy trước mặt một bé gái da trắng như ngọc, trong lòng không hiểu sao cảm thấy ấm áp: "Không có việc gì." Hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng là vẫn như trước không có đứng lên, ngồi dưới đất ôm lấy ngực mình, dư quang nơi khoé mắt nhìn thấy người hắn yêu đang lo lắng cách hắn càng ngày càng gần. 

Cổ Tử Niệm nhìn thấy Hoàng Phủ Tuý, đột nhiên phản ứng lại được, trong mắt chợt loé qua tia sáng, cuối cùng vẫn là đè xuống tâm tình trong lòng, cô cùng hắn đã sớm là người thuộc hai thế giới khác nhau.

"Bảo bối, chúng ta nên đi ăn điểm tâm rồi." Cô nói xong liền dắt tay Cổ Hi Lam chuẩn bị rời đi.

"Niệm nhi, em rõ ràng là quan tâm anh!" Hoàng Phủ Tuý vội vàng nói, như trước cũng không có đứng lên.

Cô không để ý tới hắn, lập tức hướng phía trước rời đi.

Hắn lập tức đứng lên, bước nhanh đi đến trước mặt cô: "Bọn chúng là con của anh, có đúng hay không?"

Hai tiểu bảo bối kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Tuý, trong mắt rõ ràng có vui sướng, bọn chúng vẫn đều thật sự muốn biết ba ba của mình rốt cuộc là ai, bọn chúng có rất nhiều lời muốn hỏi ba ba của mình, cũng có thật nhiều chuyện muốn nói với ba ba.

"Không phải!" Cô trả lời vô cùng rõ ràng, chỉ có cô hiện tại mới biết lòng mình đau như thế nào.

Hai tiểu bảo bối vui sướng trong mắt liền bị ủ rũ thay thế, nhưng chỉ là trong chốc lát, cũng không phải mẹ bọn chúng nói toàn bộ đều có thể tin được, có một số việc bọn chúng sẽ tự mình đi chứng nhận lại, giống như trước kia bọn chúng đã tìm hiểu xem Mạc Mịch có phải hay không giống với ba ba của bọn chúng.

Lúc hắn còn đang muốn nói cái gì, di động đột ngột vang lên, hắn cau mày tiếp điện thoại, ánh mắt càng ngày càng lạnh, cuối cùng ân một tiếng liền đem điện thoại tắt đi.

"Niệm nhi, em chờ anh! Nhớ rõ, em chỉ có thể là của anh!" Ôn nhu nhìn người hắn yêu, trên mặt đều là không muốn, nhưng là không thể không rời đi.

Cô cười lạnh một cái, hắn trước kia cũng là như vậy, mỗi lần có chuyện gì đều có thể bỏ mặc cô. Cô còn nhớ rõ vào ngày sinh nhật của mình, hắn đã đáp ứng sẽ ở bên cô; thế nhưng cuối cùng lại bỏ cô lại một mình trong căn phòng trống trải lạnh lẽo cùng cái bánh sinh nhật. Kỉ niệm một năm ngày kết hôn của bọn họ, cô ở nhà chuẩn bị tốt tất cả chờ hắn trở về, thế nhưng đợi cho đến khuya đều không thấy bóng dáng hắn đâu, điện thoại cũng không nối máy được. Ngày hôm sau hắn cũng không trở về nhà, ngày thứ ba cô nhận được điện thoại của hắn, hắn nói hắn có việc gấp đi phải đi công tác, chừng nửa tháng sau mới trở về. 

Hai tiểu bảo bối nhìn theo bóng lưng Hoàng Phủ Tuý, mang theo đủ loại suy tư. 

Mạc Mịch tay gắt gao nắm thành nắm đấm, hắn hiện tại đột nhiên muốn đi điều tra chuyện trước kia của Cổ Tử Niệm, hơn nữa hắn còn muốn đi cầu hôn Cổ Tử Niệm ngay lập tức. 

                                                                           Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro