Chương 2. Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh định làm gì? Mau thả tôi xuống!" Cổ Tử Niệm ở trong ngực Hoàng Phủ Tuý không ngừng giãy giụa. 

"Đừng lộn xộn, nếu không anh sẽ hôn em!" Hoàng Phủ Tuý cười vô cùng xấu xa: "Nếu không tin, em có thể thử xem!"

"Anh... vô sỉ!" Ghê tởm! Cô tức giận: "Tôi căn bản không quen biết anh."

"Là anh vô sỉ!" Người nào đó một vẻ mặt không gì có thể làm khó được hắn, trong mắt ánh lên tia mờ ám: "Còn có, đợi lát nữa anh liền chứng minh cho em thấy rốt cuộc em có hay không quen biết anh!"

"Tôi không quản anh chứng minh như thế nào, tôi không biết anh chính là không biết." Cô căn bản không hiểu ánh mắt thâm trầm của hắn là có ý tứ gì, cô hiện tại chỉ muốn hắn nhanh chóng đem cô buông ra.

Hoàng Phủ Tuý chỉ cười, không nói lời nào, thân thể Cổ Tử Niệm vẫn là mềm mại như vậy, khiến hắn ôm thực thoải mái. Hắn còn nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên ôm cô, nếu có thể ôm cô cả đời như thế thì thật tốt.

Sau khi đến nơi, Cổ Tử Niệm thấy không có ai, liền vùng vẫy muốn thoát khỏi người hắn.

Hoàng Phủ Tuý mờ ám cười cười, đem người trong ngực thả xuống, bá đạo hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, tinh tế mà nhấm nháp: Ừ, thật là mềm, thật là ngọt, vẫn là giống như trước làm cho hắn muốn ngừng mà ngừng không được!

Cổ Tử Niệm trợn to hai mắt đẩy Hoàng Phủ Tuý ra nhưng vẫn không có cách nào đẩy được hắn.

Cuối cùng Hoàng Phủ Tuý tại đôi môi đỏ mọng của Cổ Tử Niệm trừng phạt cắn xuống một cái, liền không có ý định rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, trời biết hắn có bao nhiêu ý nghĩ muốn hôn cô, nhưng chính là vì tại nơi này có chút không thích hợp.

Cổ Tử Niệm không hề nghĩ ngợi liền giáng cho Hoàng Phủ Tuý một cái tát, sau đó dùng sức lau đi đôi môi đỏ mọng của mình, không chú ý đến cảm giác khác thường nảy sinh trong lòng.

Hoàng Phủ Tuý không tức giận chút nào việc Cổ Tử Niệm cho mình một cái tát, hắn nhẹ giọng nói: "Em là người đầu tiên dám đánh tôi, bất quá tôi cũng không ngại em gần gũi tôi thêm một chút, như thế cũng đáng."

"Hạ lưu!" Cô dùng toàn bộ sức lực hướng hắn đánh tới, nhưng tay lại bị hắn nắm thật chặt.

"Tôi chỉ đối với em hạ lưu." Dịu dàng hôn lên bàn tay của cô, hắn cười đến mức có phần tà ác: "Thật là thơm!"

"Anh ....... anh.........." Cô nghĩ muốn rút tay của mình về, lại không cách nào rút về được, khốn nạn! Đồ lưu manh!

Hắn lại cuối xuống hôn lên tay cô, sau đó bế cô lên: "Đừng động, bằng không tôi không ngại chuyện vừa rồi xảy ra thêm một lần nữa, thậm chí là nhiều hơn một chút!"

Cổ Tử Niệm phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tuý, không nói lời nào, cũng không từ chối, bởi vì cô không cho rằng hắn lại đối với mình dám làm cái gì, cũng lo lắng có người khác nhìn thấy được.

Cô thở phì phì... Không thèm nhìn tới hắn, trên mặt cơn phẫn nộ không ít, ở trong lòng đem hắn mắng vô số lần, cô thật kích động muốn một cái tát đem hắn biến đi thật xa.

Người đàn ông cười đến đắc ý, tâm tình hắn trở nên rất tốt, nhớ lại sáu năm này người rốt cục hắn cũng tìm được, tâm tình đương nhiên tốt hẳn lên.

Trăng sáng nhô lên cao, trên bầu trời đầy ngôi sao sáng đang lấp lánh, gió đêm nhẹ nhàng thổi. 

Hoàng Phủ Tuý đem Cổ Tử Niệm dừng lại ở một khách sạn, sau đó mang Cổ Tử Niệm đặt ở trên giường, trực tiếp đem cô đặt ở dưới thân.

"Tôi hiện tại liền chứng minh cho em xem emchính là Niệm nhi!" 

Hoàng Phủ Tuý dùng một bàn tay đem hai tay Cổ Tử Niệm giam cầm lên đỉnh đầu, một bàn tay khác bắt đầu cởi áo choàng của cô ra: "Niệm nhi của anh rất thích hoa lê, đeo bông tai cũng đều hình hoa lê, trên người luôn có một loại mùi hương tinh khiết của hoa lê, giữa lông mày có một nốt ruồi son nhạt. Hơn nữa lúc đó trên ngực của em cũng có một nốt ruồi son, trên đùi trái có một cái bớt hình Nguyệt Nha (trăng lưỡi liềm), hiện tại tôi chỉ muốn nhìn một chút nốt ruồi son trên ngực cùng cái bớt hình Nguyệt Nha trên đùi trái của em mà thôi."

"Tôi mới không có! Tôi căn bản là không quen biết anh! Để tôi đứng lên mau!" Cổ Tử Niệm cau mày.

Hắn không thèm nhắc lại, định cởi quần áo của cô ra.

"Anh dám! Nếu anh dám cởi, tôi thề sẽ giết chết anh!" Giọng điệu của cô vô cùng lạnh lùng.

Nhìn thấy bộ dáng này của cô, hắn thở dài một hơi, không hề làm cái gì, nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của cô xen lẫn tình yêu cùng sự bi thương: "Tôi biết em chính là Niệm nhi, vì cái gì em lại không dám thừa nhận? Bất luận cái gì của em, tôi đều khắc sâu ở trong lòng." Tuy rằng hiện tại Cổ Tử Niệm không giống như trước kia ôn nhu khéo léo, nhưng hắn biết người dưới thân hắn chính là người hắn vô cùng yêu thương.

"Buông, tôi phải về nhà, còn có người đang đợi tôi, tôi đã đáp ứng sẽ trở về sớm một chút." Mặt cô không chút thay đổi, thầm nghĩ muốn rời xa hắn.

"Ai đang đợi em?" Vẻ mặt của hắn liền trở nên nghiêm túc.

"Đó là người rất quan trọng đối với tôi." Cô quay đầu sang một bên, chóp mũi không hiểu sao lại ê ẩm. 

"Ai?" Hắn bóp khuôn mặt của cô buộc cô phải quay lại đối mặt với hắn.

"Tôi đã nói rồi, đó là người rất quan trọng đối với tôi!" Cô phẫn nộ nghênh đón ánh mắt đầy tức giận của hắn.

Ánh mắt Hoàng Phủ Tuý hiện lên sự u ám, hắn phẫn nộ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Cổ Tử Niệm, sau đó xé rách quần áo cô đang mặc trên người ra.

Cổ Tử Niệm bất kể như thế nào cũng không giãy dụa, cô chỉ nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Nếu anh đối với tôi dám làm cái gì, tôi sẽ hận anh cả đời!"


"Vậy em liền hận đi!" Hoàng Phủ Tuý không sợ Cổ Tử Niệm hận hắn, chỉ sợ Cổ Tử Niệm đem hắn cho rằng người xa lạ, chỉ sợ Cổ Tử Niệm đã quên hắn: "Huống chi, chúng ta cái gì cũng chưa có làm qua!"


Cổ Tử Niệm rơi nước mắt, nếu có thể cô cũng không có muốn khóc, chỉ là cô không khống chế được, trong lòng bi thương cùng uỷ khuất, tất cả đều hoá thành nước mắt tràn ra.

Hoàng Phủ Tuý nhìn thấy cô rơi lệ lập tức ngây ngẩn cả người, ở trong trí nhớ của hắn, cô chỉ khóc duy nhất có một lần, chính là lần đó khi hắn thương tổn cô, trong lòng hắn vô cùng đau khổ. 


"Vì cái gì? Vì cái gì còn muốn xuất hiện trong cuộc sống của tôi? Vì cái gì?" Cô khóc thật thương tâm: "Ô ô....... Tôi đều gần như đem anh quên đi, tôi thật vất vả không đau khổ, anh vì cái gì còn muốn xuất hiện trong cuộc sống của tôi? Vì cái gì?" Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chính mình lại gặp lại Hoàng Phủ Tuý, cũng không nghĩ muốn gặp lại hắn, hắn là người đã mang lại cho cô sự thương tổn lớn nhất trong cuộc đời này.

"Niệm nhi, thực xin lỗi!" Hắn đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của cô, mắt hắn đỏ lên, áy náy cùng tự trách tràn ngập trong tâm can: "Thực xin lỗi!"

"Ô ô.........Vì cái gì?" Cô dùng sức nện vào ngực hắn, khóc đến thương tâm: "Tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng tuyệt đối không muốn gặp anh!"

"Niệm nhi, thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Đừng khóc!" Hắn đau lòng muốn chết, thật muốn đánh chết chính mình.

"Tôi chán ghét anh! Vô cùng chán ghét anh!" Cô kỳ thật lại càng chán ghét chính mình hơn, chán ghét chính mình cư nhiên lại đi khóc trước mặt hắn.

"Niệm nhi, thực xin lỗi, nhưng là em không cần chán ghét anh, cũng không cần không muốn gặp anh, có được không?" Tim hắn co rút đau đớn: "Sáu năm này tôi nghĩ đến em đều rất đau khổ, tôi rất yêu em, rất yêu!"

....................................

Cũng không biết qua bao lâu, Cổ Tử Niệm khóc xong liền chìm vào giấc ngủ.

Hoàng Phủ đau lòng hôn lên nước mắt của cô, ôn nhu mà nói: "Niệm nhi, em tỉnh lại anh liền giải thích cho em hiểu lầm năm đó, anh yêu em! Rất muốn em! Rất muốn em!" Sau đó, hắn ôm chặt cô ngủ, trong lúc mơ màng, khoé môi khẽ nhếch lên.


                                            ---------------------------Hết chương 2------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro