Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Phủ Tuý ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, giường cũng đã lạnh. Trong phòng khắp nơi đều không có bóng dáng Cổ Tử Niệm, nếu không phải lưu luyến mùi hương hoa lê thơm ngát của cô còn lưu lại trên tấm trải giường, hắn liền muốn hoài nghi chính mình tối hôm qua là một giấc mơ.

"Niệm nhi." Mỗi lần chỉ cần ôm Cổ Tử Niệm, hắn đều trong chốc lát ngủ thẳng cho đến khi trời sáng, bởi vì cô là người duy nhất có thể làm cho hắn yên tâm!

Tối hôm qua hắn chính là muốn đi xem nhà thiết kế trang sức cùng áo cưới ZN nổi tiếng, trước kia hắn có xem qua bộ trang sức cùng áo cưới của nhà thiết kế ZN, cảm thấy đều rất độc đáo cùng mới mẻ, vì thế hắn muốn mời ZN đến làm việc cho công ty hắn. Thế nhưng hắn lại không nghĩ tới ZN chính là Cổ Tử Niệm mà hắn luôn luôn tìm kiếm, không thể không làm cho hắn vui mừng cùng kích động, liên tục tự trách chính mình như thế nào lại không nghĩ đến sớm một chút đi gặp ZN.

"Thùng thùng............" Một loạt tiếng đập cửa vang lên.

Hoàng Phủ Tuý chìm trong vui vẻ, cao hứng mở cánh cửa: "Niệm nhi." Nhưng là nhìn thấy người ngoài cửa, vui sướng trong mắt hắn liền bị dập tắt không còn sót lại chút gì.

Ngoài cửa chính là AnselBourbon cao 1m9 (An Tư Ngãi Nghĩ Ba Bàng), hắn là bằng hữu của Hoàng Phủ Tuý, trên người một thân tây trang màu trắng đem dáng người hoàn mỹ phác hoạ vô cùng phi thường, khuôn mặt cương nghị, có khuôn mày rậm. Phía dưới cặp lông mi dài là một đôi con ngươi màu xanh lục, phía dưới cái mũi thẳng tắp là đôi môi mỏng, cả người thoạt nhìn anh tuấn lại nho nhã, nhưng mà hắn rõ ràng chính là một mặt nho nhã, một mặt lại không hề nho nhã.

"Niệm nhi? Là chị dâu sao?" AnselBourbon tối hôm qua cùng Hoàng Phủ Tuý đi tham gia hội triễn lãm trang sức của Cổ Tử Niệm, lúc hắn thấy Hoàng Phủ Tuý đem Cổ Tử Niệm ôm đi, hắn kinh ngạc không thôi, thật lâu sau mới phản ứng lại được. Sau đó trong lòng hắn đoán có thể hay không ZN chính là cô vợ Cổ Tử Niệm của Hoàng Phủ Tuý, hắn cùng Hoàng Phủ Tuý chỉ mới quen biết nhau được ba năm, nhưng lại là loại mới quen đã thân, hắn chỉ biết là Hoàng Phủ Tuý sáu năm trời tìm kiếm cô vợ Cổ Tử Niệm mất tích kia, nhưng mà hắn cũng chưa từng thấy qua ảnh Cổ Tử Niệm. Bất quá hắn chỉ suy đoán trong chốc lát, bởi vì lúc đó ở trong mắt hắn đang có một mỹ nhân, điều quan trọng là, hắn hơn nữa cũng biết lúc đó không phải là thời điểm thích hợp để đến hỏi Hoàng Phủ Tuý ZN có phải là Cổ Tử Niệm hay không.

Hoàng Phủ Tuý gật đầu, thở dài một hơi, bước vào trong phòng.

"Ý của cậu ZN chính là chị dâu?" AnselBourbon tuy rằng có nghĩ tới, nhưng vẫn là muốn xác định một chút, bởi vì hắn nghe nói ZN đã........

Hoàng Phủ Tuý lại gật đầu.

"Tôi muốn nói cho cậu biết nghe về Z........Ách.......................việc này về chị dâu." AnselBourbon nhìn thấy Hoàng Phủ Tuý bất mãn, lập tức đem ZN đổi thành chị dâu, aizzz, hắn cảm thấy mình thật sự rất đáng thương: "Chị dâu vài năm này vẫn dùng cái tên ZN, lúc đó truyền thông đưa tin chị dâu cũng chỉ là ZN, bởi vì cũng không biết tên tiếng Trung của chị dâu. Có người nghĩ muốn khai thác tên tiếng Trung cùng đời tư, nhưng đều không có thành công, về phần ảnh của chị dâu, truyền thông cho dù có cũng không dám chụp, những điều này cậu hẳn là cũng biết đến. Tôi khẳng định có người đang giúp chị dâu che giấu, dù sao đây cũng là nguyên nhân cậu không tìm được chị dâu, tôi cảm thấy người kia hẳn là ông chủ Mạc Mịch của chị dâu. Người này tôi có tiếp xúc qua vài lần, tôi cảm thấu hắn so với tôi còn lãnh khốc vô tình hơn, rất nhiều người đều nói kỳ thật ............... kỳ thật, cái kia, chị dâu là vợ của Mạc Mịch, hơn nữa bọn họ ngay cả đứa nhỏ đều có." Hắn lại rất nhanh bổ sung thêm một câu: "Bất quá sự thật là như thế nào, tôi cũng không rõ."

"Nói bậy! Cô ấy chính là vợ tôi!" Hoàng Phủ Tuý tức giận đến mức hô hấp đều trở nên nặng nề.

Ansel Bourbon lùi về phía sau mấy bước, hắn cảm thấy bây giờ cự ly của hắn với Hoàng Phủ không xa một chút nào.

"Tôi sẽ tìm cách điều tra xem là chuyện gì đang xảy ra!" Hoàng Phủ Tuý tận lực khắc chế chính mình tức giận, mặc dù là giả đi chăng nữa, hắn cũng không muốn nghe thấy ai nói Cổ Tử Niệm cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ.

"Đúng rồi, nói cho tôi nghe một chút đi chị dâu lúc trước rốt cục là vì cái gì mà rời đi, cậu cho tới bây giờ cũng không nói với ta."

AnselBourbon vẫn muốn hỏi vấn đề này, chính là trước kia hắn sợ hỏi ra sẽ càng làm Hoàng Phủ Tuý thương tâm hơn, hiện tại đã tìm được chị dâu, vậy không có chuyện gì.

Hoàng Phủ Tuý thở dài một hơi thật sâu, sau đó liền nói cho Ansel Bourbon, lúc trước Cổ Tử Niệm vì cái gì mà rời đi.

Sau khi hắn nói xong, Ansel nhíu nhíu mày: "Nói như vậy, chị dâu không chỉ có hiểu lầm, nhưng lại không biết thực ra chuyện đó căn bản không phải là cho người đưa cho cô ấy."

Hoàng Phủ Tuý gật đầu, trong mắt hiện lên ưu sầu.

"Cái này cần phải giải thích cho thật rõ ràng, bằng không cũng sẽ thất bại." Ansel có chút vui sướng hứng thú nhìn người khác gặp hoạ, kỳ thật hắn rất muốn đối với hắn nói: Đáng đời cậu! Nhưng hắn nói không lại Hoàng Phủ Tuý, cho nên vẫn là quên đi, hắn thừa nhận chính mình có đôi khi quả thật là làm tổn thương bạn bè.

"Nếu tôi thất bại, cậu cũng đừng nghĩ lại có thể đi tán gái! Cho nên, cậu nên biết làm như thế nào rồi đấy!" Hoàng Phủ Tuý nhíu mày liền bỏ đi ra ngoài.

"Uy! Cậu như thế nào lại có thể như vậy!" Ansel bất đắc dĩ đuổi theo Hoàng Phủ Tuý, hắn đương nhiên hiểu được ý tứ của Hoàng Phủ Tuý, Hoàng Phủ Tuý có thế lực chủ yếu ở Châu Á, hiện tại lại đang ở Pháp, mà hắn lại có thế lực chủ yếu ở châu Âu. Cho nên Hoàng Phủ Tuý muốn nhờ sự giúp đỡ của hắn, hơn nữa còn phải thành công! Bằng không........Hắn muốn các người đẹp a~~ Hắn tuyệt đối tin tưởng Hoàng Phủ Tuý có biện pháp làm cho hắn không thể tiếp tục đi tán gái!

Bourbon là một gia tộc thuộc quý tộc ở Pháp, ở Pháp hay toàn bộ châu Âu đều có địa vị rất cao, AnselBourbon là người thừa kế đích tôn của gia tộc Bourbon. Tuy rằng bình thường hắn là người phóng đãng không chịu gò bó, nhưng thật sự khi ở thời điểm này lại hoàn toàn thay đổi thành người khác, năng lực cùng thủ đoạn đều làm cho người ta thán phục không thôi.

Hoàng Phủ Tuý mở cửa ra liền thấy Long Nhất đứng chờ ở cửa, Long Nhất chính là cận vệ của hắn.

"Thiếu gia, kẻ phản bội đã tìm được." Long Nhất cung kính cúi thấp đầu: "Ở trong phòng của tôi, bọn họ đang trông chừng hắn."

Hoàng Phủ Tuý sắc mặt lạnh lùng, trong mắt hiện lên tia sát ý, vô luận làm chuyện gì hắn ghét nhất chính là người của mình tạo phản!

Hoàng Phủ Tuý mới vừa đi đến căn phòng kế bên, chợt nghe âm thanh cầu xin tha thứ của một người đàn ông.

"Thiếu gia, xin tha cho! Tôi cũng không dám.....nữa! Xin cậu tha cho ta đi!" Trên mặt đất một người đàn ông một thân lôi thôi, mặt mũi bầm dập.

Hoàng Phủ Tuý ngồi trên ghế sô pha, không nói lời nào cũng không thèm nhìn đến người đàn ông trên mặt đất, cả người tản ra sự uy nghiêm không để cho bất kỳ ai xâm phạm.

"Thiếu gia, van cầu cậu tha cho tôi! Van cầu cậu! Thiếu gia." Trên mặt đất nam nhân đi đến trước mặt Hoàng Phủ Tuý, theo bản năng chìa tay ra kéo ống quần của Hoàng Phủ Tuý, nhưng là lập tức liền thu trở về, bởi vì hắn không dám.

"Tha cho ông, tôi liệu có phụ lòng người anh em đã chết đi hay không?" Hoàng Phủ Tuý thanh âm lạnh lẽo như băng tuyết lạnh thấu xương.

"Thiếu gia, xin cậu tha mạng cho tôi! Tôi nhất thời bị ma quỷ ám, tôi cũng không dám....nữa! Thiếu gia tha mạng!" Trên mặt đất người đàn ông không ngừng dập đầu, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, tuy rằng hắn không biết Hoàng Phủ Tuý có thể bỏ qua cho hắn hay không, nhưng là khát vọng muốn sống làm cho hắn không có biện pháp không cầu Hoàng Phủ Tuý tha cho hắn.

Hoàng Phủ Tuý lạnh lùng nghiêm mặt đá người đàn ông trên mặt đất một cước, hắn ngã sấp xuống, sau đó lại quỳ trước mặt Hoàng Phủ Tuý cầu xin tha thứ.

"Đã gặp qua đối phương bao nhiêu người?" Hoàng Phủ Tuý híp mắt.

"Cùng tôi chỉ có hai người nữa, tối hôm qua đã chết, Thiếu gia, tôi nói chính là sự thật, xin Thiếu gia tha cho tôi, tôi tuyệt đối không dám lừa Thiếu gia." Trên mặt đất người đàn ông nhìn thấy Hoàng Phủ Tuý giống như Tu La, sợ hãi tới cực điểm.

"Sang mai đem hắn về giao cho người trong bang, tuỳ bọn họ xử lý, cuối cùng đem hắn cho chó ăn." Hoàng Phủ Tuý lạnh lùng nói xong liền đứng dậy rời khỏi.

"Vâng, Thiếu gia." Người nam cúi đầu cung kính trả lời.

Trên mặt đất người đàn ông vẫn tiếp tục cầu xin Hoàng Phủ Tuý tha cho hắn, nhưng đã vô dụng.

Hoàng Phủ Tuý ra khỏi phòng liền nhíu nhíu mày, trên người nồng đậm sát khí, bởi vì hắn đoán không ra người lần này rốt cuộc là ai!

Trước kia ít nhiều hắn đều có thể đoán được người đó là ai, sau đó hoàn toàn tiêu diệt đối phương, nhưng lần này đối phương lại không có điểm nào để biết được.

                               ----------------------------------Hết chương 3-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro