Chương 4. Không hỏi nguyên nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổ Tử Niệm còn chưa đi đến cửa nhà, đã nhìn thấy Mạc Mịch đứng ở cửa.

Ánh mặt trời chiếu lên người anh, làm cho người ta cảm thấy có chút mờ ảo.

Mạc Mịch là một người con lai tiêu chuẩn, thân hình cao đến một mét chín mươi mấy, trên người một thân tây trang màu đen làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của hắn. Gương mặt hoàn mỹ như được điêu khắc, hàng lông mi đậm trông rất đẹp mắt, phía dưới hàng lông mi thật dài là một đôi mắt màu bạc, cái mũi cao và đôi môi khêu gợi. Cả người vừa anh tuấn đồng thời lại có một loại uy nghiêm không thể nói nên lời, vô luận ở đâu đều làm cho người ta không thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn, thế nhưng khí chất lạnh như băng của hắn lại làm cho người ta không dám đến gần. Nhưng mà chỉ có khi ở trước mặt một vài người, hắn lại không bao giờ toát ra sự lạnh lùng, chẳng hạn như Cổ Tử Niệm.

Mạc Mịch trông thấy Cổ Tử Niệm, trong mắt ánh lên sự vui vẻ, hướng về phía cô bước nhanh đến: "Em đã trở về!" Nói xong liền đem áo khoác âu phục của hắn cởi ra khoác lên trên người cô.

"Ân." Cổ Tử Niệm nhìn thấy Mạc Mịch ánh mắt có chút đỏ: "Anh tối hôm qua là ngủ không ngon giấc sao?"

"Vì đợi em." Giọng điệu hắn bình thản, giống như đợi cô một đêm không phải là chuyện của hắn.

"Ách?" Có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới anh không ngủ là vì chờ cô.

Khoé môi hắn cong lên, không nói gì.

"Về sau nếu lại có chuyện như vậy, anh không cần lại phải đợi em." Cô thản nhiên cười, cô không nghĩ anh luôn vì cô làm nhiều chuyện như vậy.

"Về nhà thay quần áo rồi ăn sáng đi!" Hắn không thích mùi hương trên người cô, mùi hương của người đàn ông khác: "Hai tiểu bảo bối của em vừa mới làm bữa ăn sáng, chúng nói em chắc chắn sẽ trở về ăn điểm tâm, anh cũng không có gạt chúng chuyện tối hôm qua không nhìn thấy em, nhưng anh đã nói với chúng là em sẽ không có chuyện gì."

"Được rồi." Giương khoé môi lên, cô biết cho dù Mạc Mịch muốn gạt hai tiểu bảo bối của cô cũng vô dụng, bọn chúng có bao nhiêu thông minh, cô là người rõ ràng nhất.

Mạc Mịch ở trong lòng thở dài một hơi, cuộc triễn lãm tối hôm qua bởi vì hắn có chút chuyện cần phải xử lý, nên không có tham gia. Nhưng mà sau đó hắn liền hối hận, sớm biết như thế bất kể như thế nào hắn cũng sẽ đi cùng Cổ Tử Niệm, tối hôm qua hắn cho người đi theo bảo vệ Cổ Tử Niệm nhưng lại bị một đám người ngăn cản, biết được chuyện đó, hắn ít nhiều cũng có thể đoán được người đàn ông đã ôm Cổ Tử Niệm đi là có quan hệ gì. Hắn cho người đi tìm cô, nhưng là một đêm cũng không có tìm được, hắn đồng thời cũng biết được chắc chắn thân phận của người đàn ông kia không hề đơn giản chút nào.

"Mẹ, mẹ đã trở lại!" Cổ Mặc Thần cùng Cổ Hi Lam đều tự bưng đều bưng một mâm bữa ăn sáng đặt lên trên bàn, sau đó chạy đến bên người Cổ Tử Niệm cười ngây ngô.

"Ừ, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Cô nửa ngồi xổm xuống, ôn nhu vuốt đầu của hai tiểu bảo bối, chúng là hai đứa con của cô, bộ dạng đều rất giống cô, đã hơn năm tuổi.

"Rất ngon." Hai tiểu bảo bối ánh mắt trong veo như nước chớp chớp, đem giọng điệu ngâm ra thật dài. "Con đã làm bữa ăn sáng mà mẹ thích nhất, chúng ta mau ăn đi!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ Mặc Thần đầy tự hào.

"Con cũng làm cho mẹ một ly sữa nóng." Cổ Hi Lam khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu làm cho người ta nhịn không được liền muốn cắn một cái.

"Thật ngoan, nhưng mà mẹ phải đi thay quần áo trước." Thấy hai tiểu bảo bối mới năm tuổi đã thường xuyên nấu cơm cho mình, cô vô cùng tự trách. Bình thường cô ít khi nấu cơm, sẽ thường xuyên mang hai đứa nhỏ ra ngoài ăn cơm, hai tiểu bảo bối nói ở bên ngoài ăn cơm không có ấm áp như ở nhà, nên sau khi đi học về chúng liền vào bếp nấu ăn, hơn nữa phòng bếp bình thường cũng không được tốt. Tuy rằng tự trách, nhưng ăn cơm do chính hai tiểu bảo bối làm, cô sẽ cảm thấy cực kì hạnh phúc, làm lòng cô trở nên ấm áp hơn.

"Được." Hai tiểu bảo bối liền nhu thuận gật đầu.

Dịu dàng hôn hai tiểu bảo bối, cô trở về phòng thay quần áo.

Cùng nhau ăn bữa sáng trong sự vui vẻ và ấm áp, Mạc Mịch cùng hai tiểu bảo bối đều không có hỏi Cổ Tử Niệm tối hôm qua đã đi đâu, giống như chuyện kia dường như không có xảy ra.

Mạc Mịch không hỏi, là vì hắn đại khái đoán được tối hôm qua Cổ Tử Niệm đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không muốn nhắc tới Cổ Tử Niệm có mối quan hệ với người đàn ông khác. Hắn chưa từng điều tra chuyện trước kia của Cổ Tử Niệm, bởi vì hắn không cần, hắn tự hỏi mình có thể hay không trở thành người quan trọng trong cuộc sống của cô.

Hai tiểu bảo bối không hỏi, là bởi vì bọn chúng thấy mẹ mình bình an vô sự trở về, mặt khác, bọn chúng sẽ nghĩ biện pháp để điều tra rõ ràng. Hơn nữa bọn chúng cảm thấy cho dù chúng có thể hỏi được, cũng chưa chắc mẹ sẽ nói thật, có thể hỏi còn sẽ làm cho mẹ thương tâm.

Đối với Mạc Mịch, Cổ Tử Niệm vô cùng cảm kích, nếu không phải nhờ anh, cô cùng hai tiểu bảo bối có lẽ đã chết. Hơn nữa, anh cũng là ông chủ của cô, cô hiện tại là làm công việc thiết kế tại công ty áo cưới cùng trang sức cao cấp nhất của Mạc gia.

Mạc Mịch cho phép cô không cần tới công ty thường xuyên, đương nhiên, sự thành công và năng lực của cô có liên quan với nhau, cho nên cũng không có ai trong công ty đối với chuyện này dị nghị. Người khác tra không được đời tư của cô cũng là bởi vì Mạc Mịch đã có nhúng tay vào, đem cô ẩn giấu cùng bảo vệ thật tốt, cô cuối cùng cảm thấy việc gặp Mạc Mịch chính là niềm vinh hạnh của cô!

Mạc Mịch theo gia đình đến nước Pháp kinh doanh, cơ hồ từng ngành sản xuất đều được nói đến, ở hai phía hắc bạch đều rất phát triển, vài năm liền hoàn toàn tiếp quản tất cả của Mạc gia. 

                                              -------------------------Hết chương 4------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro