Chương 5. Vẫn còn hy vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Phủ Tuý thật vất vả mới tra ra được đỉa chỉ của Cổ Tử Niệm, liền vô cùng cao hứng mua bữa sang đi tìm Cổ Tử Niệm, nhưng là sau khi đến đó mới phát hiện trong nhà Cổ Tử Niệm không có một bóng người.

"Long Nhất." Hoàng Phủ Tuý thanh âm nhàn nhạt gọi.

"Thiếu gia." Long Nhất lập tức xuất hiện bên người Hoàng Phủ Tuý.

"Phái tất cả người ở Paris lập tức tìm Thiếu phu nhân!" Hắn muốn nhanh lên một chút được nhìn thấy người trong lòng mình.

"Vâng, Thiếu gia." Long Nhất cung kính cúi thấp đầu liền rời đi.

Hoàng Phủ Tuý ở cửa chờ Cổ Tử Niệm, hắn rất muốn làm cho người bảo vệ mở cửa ra, nhưng là hắn sợ lúc Cổ Tử Niệm trở về liền sinh ra tức giận nên cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Hắn một bụng tương tư cùng cao hứng, nhưng chỉ có thể đứng trơ trọi canh ở ngoài cửa, muốn chờ cô trở về.

Thật lòng yêu thương một người, thật sự sẽ thay đổi rất nhiều, hơn nữa hắn cũng không hối hận việc mình đã trở nên thay đổi.

Thoáng một cái, người của hắn đã tìm khắp Paris cả ngày, nhưng vẫn là không có tìm được Cổ Tử Niệm, Hoàng Phủ Tuý nghĩ cô đã rời khỏi Paris.

Hắn không vui trở lại khách sạn liền gọi một cú điện thoại.

Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận, thanh âm truyền đến có chút bất mãn: "Tiểu tử thối, có chuyện gì?"

"Ông nội, cháu đã tìm được Niệm nhi rồi." Hoàng Phủ Tuý tuyệt không để ý đến giọng điệu của ông nội.

"Có thật hay không? Cháu đã tìm được tiểu Niệm sao?" Hoàng Phủ Cảnh kích động đứng lên, Tề Thu Tâm ở bên cạnh ông nghe thấy câu đó cũng kích động đến mức đứng bật dậy, Tề Thu Tâm chính là bà nội của Hoàng Phủ Tuý.

"Là thật, Niệm nhi với cháu hiện tại có chút hiểu lầm, nhưng mà ông nội cứ yên tâm, cháu chắc chắn sẽ mang Niệm nhi trở về!" Những lời này hắn là nói cho Hoàng Phủ Cảnh nghe nhưng cũng chính là nói cho chính mình nghe.

"Các cháu hiện tại đang ở đâu, ta và bà nội lập tức sang đó!" Hoàng Phủ Cảnh rất lo lắng cho Hoàng Phủ Tuý, ông không có cách nào yên tâm được.

"Ông nội, cháu nhất định sẽ đem Niệm nhi trở về, ông và bà nội cũng không cần phải sang đây! Cứ việc yên tâm!" Hắn cũng không dám nói cho ông biết việc hắn đã chửi rủa suốt hai tiếng đồng hồ trong lúc đứng chờ cô, hắn hiện tại lại không tìm thấy Cổ Tử Niệm, cũng không biết Cổ Tử Niệm đang ở đâu.

Các bậc trưởng bối của Hoàng Phủ gia ai cũng đều rất thích Cổ Tử Niệm, bởi vì Cổ Tử Niệm luôn hiểu chuyện lại khéo léo chăm sóc mọi người, lúc trước không nhìn thấy Cổ Tử Niệm, Hoàng Phủ Tuý trái phải giấu diếm một tháng trời nhưng cuối cùng mọi người cũng biết chuyện. Trưởng bối Hoàng Phủ gia bởi vì chuyện này sinh ra nóng nảy, bọn họ đều có thể đoán được Hoàng Phủ Tuý đã tổn thương Cổ Tử Niệm sâu sắc, cho nên cô mới phải rời đi, bởi vì lúc còn nhỏ Cổ Tử Niệm nhu thuận như thế tuyệt đối sẽ không làm chuyện bốc đồng. Bọn họ cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ tìm được Cổ Tử Niệm, bởi vì họ nghĩ rằng cô đã chết.

"Ông mới lo lắng, tiểu Niệm một mình ở bên ngoài, sáu năm trời cũng không biết phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở. Hiện tại cũng đã may mắn tìm được nó rồi, nếu không đến ngày nào đó ông và bà nội cháu xuống cửu tuyền cũng không có cách nào cho bà nội của tiểu Niệm một câu trả lời rõ ràng!" Hoàng Phủ Cảnh, Tề Thu Tâm cùng với bà nội của Cổ Tử Niệm là Cổ Uyển Di ngày xưa là bạn tốt của nhau, Cổ Uyển Di lúc tuổi còn trẻ, bởi vì thương tổn quá sâu trong chuyện tình cảm cho nên cũng không muốn tiếp tục yêu đương, cho đến hơn năm mươi tuổi mới nhận nuôi Cổ Tử Niệm năm tuổi, sau đó liền bay sang Mỹ.

Trước khi Cổ Uyển Di mất, Hoàng Phủ Cảnh cùng Tề Thu Tâm chạy sang Mỹ giúp đỡ bà đoạn đường cuối cùng, còn đối với bà hứa hẹn về sau sẽ đem Cổ Tử Niệm xem như là cháu ruột của mình, cuối cùng Cổ Uyển Di mỉm cười nhắm hai mắt lại ra đi. Khi đó Cổ Tử Niệm chỉ mới mười tám tuổi, quãng thời gian đó khiến cô thương tâm rất lâu, sau khi lo chuyện hậu sự cho Cổ Uyển Di, cô liền đi theo Hoàng Phủ Cảnh cùng Tề Thu Tâm trở về Trung Quốc.

Hoàng Phủ Cảnh tiếp tục nói xong: "Tiểu tử thối, ta nói cho con biết, tiểu Niệm là một cô gái tốt hiếm có. Tuy rằng chúng ta cho tới bây giờ cũng không có hỏi qua cháu, lúc trước rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến cho tiểu Niệm phải rời đi, nhưng lại có thể đoán được chút ít. Lần này sau khi đem tiểu Niệm trở về, nếu cháu lại làm cho tiểu Niệm thương tâm khổ sở, ta tuyệt đối sẽ không tha cho cháu!"

Hoàng Phủ Tuý thái dương co rút, hắn đã đoán được ông nội hắn sẽ nói như vậy: "Cháu sẽ không lại làm cho Niệm nhi thương tâm khổ sở, cô ấy là vợ của cháu, cũng là người cháu yêu nhất!"

"Vậy là tốt rồi!" Hoàng Phủ Cảnh hài lòng gật đầu: "Người của Hoàng Phủ gia đều là chủ động trong chuyện tình cảm, đối xử tốt với người mình yêu, ngươi tốt nhất đừng làm chuyện gì lừa dối, ngươi có rõ nghe hay không? Nếu không......"

Cầm điện thoại đưa ra xa, hắn lớn tiếng nói: "Ông nội, người nói cái gì, cháu nghe không rõ, tín hiệu không tốt, cháu cúp máy a~!"

Cúp điện thoại hắn liền thở dài một hơi, trong lòng tràn ngập áy náy cùng tự trách, hắn thật hận chết chính mình, lúc trước tuy rằng chuyện đó không phải do hắn làm, thế nhưng cái người kỳ quái kia lại cho rằng như thế! Hắn luôn tự trách chính mình vì cái gì không sớm một chút nhận rõ tâm tư của Cổ Tử Niệm, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện Cổ Tử Niệm thương tâm, nghĩ như thế, hắn liền đau đến không thể hô hấp nổi. Về sau hắn nhất định sẽ bù đắp và yêu thương cô thật tốt, cưng chiều cô, sẽ không lại làm cho cô phải khổ sở.

Lúc sau mẹ Vương Nhã Na của hắn gọi điện thoại đến, nội dung nói chuyện so với Hoàng Phủ Cảnh cũng không sai biệt lắm, cuối cùng hắn lại nói là tín hiệu không tốt, nghe không rõ, liền đem điện thoại tắt đi. 

Hắn hiện tại vừa nhận được cuộc điện thoại của bọn người Hoàng Phủ Cảnh, rõ ràng có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là hắn có dự cảm lần này sau khi tìm được Cổ Tử Niệm, bọn họ liền vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra. Còn nguyên nhân thứ hai là do hắn không thể xác định hắn có thể thuận lợi đem trái tim của cô quay lại hay không, cho nên hắn không muốn mang Cổ Tử Niệm trở lại vào lúc này, bọn người Hoàng Phủ Cảnh có thể ít nhiều đến giúp hắn, nhưng có thể Cổ Tử Niệm sẽ không để ý tới hắn, nhưng chắc chắn sẽ không thể không để ý đến bọn người Hoàng Phủ Cảnh!

"Niệm nhi, em đang ở đâu?" Nhìn lên bầu trời đêm, trong mắt hắn ánh lên sự nhung nhớ cùng buồn rầu, bắt đầu hồi tưởng về lần đầu tiên mình gặp Cổ Tử Niệm.

Khi đó Cổ Tử Niệm tựa như một thiên sứ thuần khiết, nụ cười vô cùng ấm áp khắc sâu vào lòng người, ngọt ngào gọi hắn một tiếng "Anh Tuý". Từ lúc hắn sinh ra đến nay đó chính là lần đầu tiên hắn cảm thấy tim mình đập nhanh như thế, hắn mới phát hiện kể từ khi đó, thiên sứ thuần khiết kia cũng đã bước vào trong lòng hắn. Nếu không thì hắn cũng sẽ không vì chuyện cô cười đùa với người khác mà sinh ra tức giận, làm cho cô không tiếp xúc với người đàn ông khác, cũng sẽ không hỏi Hoàng Phủ Cảnh cảm thấy Cổ Tử Niệm như thế nào, nếu ông đồng ý, bọn họ liền lập tức đi kết hôn.....Rất nhiều rất nhiều, chính là do hắn phát hiện quá muộn mà thôi, bây giờ hắn chỉ hy vọng hết thảy tất cả vẫn còn kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro